Nàng vẫn còn nhớ được, lúc đó tiểu cữu nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt phức tạp.
Từ nhỏ đến lớn, hình như tiểu cữu không thích nàng lắm, *le.quy.don.quynh.le.2207* lúc còn nhỏ, nàng đã từng bị mấy người tỷ muội xúi giục đi gọi hắn là cha.
Bởi vì dung mạo của nàng rất giống với hắn, mấy người tỷ muội nàng nói rất có thể nàng chính là nợ phong lưu ở bên ngoài của hắn ta, cũng là do nhất thời váng đầu, chạy đi hỏi hắn, Từ Oản cản đường hắn, hỏi hắn có phải là cha của nàng không?
Ánh mắt của hắn cũng phức tạp như vậy, nhìn chằm chằm vào mặt nàng một lúc lâu.
Sau đó, lần đầu tiên dịu dàng như vậy, khẽ vuốt tóc của nàng, hắn nói, ta là cậu của con, cha con mang họ Triệu.
Đó là lần đầu tiên nàng biết tin tức về cha mẹ mình, cũng là lần duy nhất.
Hỏi tiếp thì tiểu cữu nói cha mẹ nàng đã không còn trên đời nữa, để cho nàng không thể hỏi gì thêm.
Quả nhiên, nàng không hỏi gì nữa, sau đó lại gả từ Từ gia vào phủ Quận Vương, nói đến người phu quân này của nàng, không giống với tin đồn là một ác ma cuồng sát, dung mạo hắn nhìn rất đẹp, gả vào được hơn một tháng, ngay cả tên họ của hắn là gì cũng không biết rõ, chuyện đầu tiên mà nàng biết chính là mặc dù hắn rất lạnh lùng, nhưng hắn cũng có lòng thương người, hơn nữa là một người rất có tài.
Lần đầu tiên viên phòng rất đau, trừ lần đó ra nàng cũng biết được những cảm giác mới mẻ, bình thường hắn rất bận, ít ở trong phủ, nàng vui vẻ ung dung giữ vững danh hiệu Vương Phi của mình ở tại chỗ này. Không ngờ, chưa được bao lâu đã nghe người kia gọi nàng là A Man.
A Man là nhũ danh của nàng, sau khi đại cữu uống rượu say đã không cẩn thận tiết lộ ra, là do tiểu cữu đặt cho nàng, mang ý nghĩa là tự mình cố gắng.
Từ khi gả đi, sẽ không còn ai kêu cái tên này nữa, đột nhiên lại nghe được từ trong miệng phu quân, phải suy nghĩ thật cẩn thận mới được.
Hồng Châu thoa thuốc cho nàng xong, lại giúp nàng mặc lại quần áo chỉnh tề: “Khó trách mắt của ta cứ nháy liên hồi, tiểu thư và Hồng Phúc ở lại Vương phủ chờ tin đi, ta về nhà một chuyến.”
Hai người nha hoàn này từ nhỏ lớn lên cùng nàng, từ trước tới nay vẫn luôn thật lòng thật dạ đối xử tốt với nàng.
Từ Oản nhìn hoa rơi ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: "Có buồn bực, giận dữ, hay muốn tố cáo, cho dù bây giờ về nhà tìm tiểu cữu cũng vô ích, vận khí của ta vẫn luôn không tệ lắm, lúc còn nhỏ coi tướng số đều nói ta mạng lớn phúc nhiều, thời gian lâu như vậy mà không có động tĩnh gì, chắc là không có chuyện gì đâu.”
Hồng Châu dậm chân: "Tiểu thư!"
Từ Oản cười, xoay tay lại, vỗ sau ót nàng ta một cái: “Đừng có mặt mày ủ ê như vậy, ngày xuất giá tiểu cữu đã nói rồi, nếu hắn không tới tìm ta, thì chúng ta không được trở về.”
Không phải đây là bỏ mặc các nàng rồi sao?
Hồng Châu ngây người, vừa định nói chuyện thì trong sân đã truyền tới tiếng huyên náo ầm ĩ.
Ngoài cửa Hồng Phúc gõ cửa ‘cạch cạch’, Hồng Châu còn chưa kịp đi qua, Từ Oản đã nhìn thấy cảnh tượng trong sân, hai thị vệ ngăn cản người tới, hai bên đang giằng co. Nàng nói một câu thật mất hứng, vốn không muốn di chuyển, nhưng chỉ cách cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy được, cho nên đành quay người muốn rời khỏi phòng ngủ.
Hồng Châu vội vàng cầm giày, Từ Oản cúi đầu theo bản năng, cây trâm vàng cắm trên búi tóc của nàng cũng lắc lư theo.
Đi thẳng ra ngoài, cái người bị chặn lại trong sân kia cực kỳ tức giận, mới vừa cho thị vệ một bạt tai.
Giương mắt nhìn thấy Từ Oản, càng xông tới mạnh mẽ hơn nữa.
Một thân của nàng ta là cẩm y, trên đầu cắm cây trâm ngọc trai tỏa sáng, khuôn mặt ngang ngược kiêu ngạo, chính là người được đương kim Thiên Tử thương yêu nhất: công chúa An Bình.
||||| Truyện đề cử:
Thần Y Ở Rể |||||
Sau lưng là đội thị vệ chạy theo, thật sự không ai có thể cản được nàng ta.
Chỉ là sự chú ý của Từ Oản không đặt trên người nàng ta, mới vừa rồi trong phòng đã thấy được, bộ dáng của cô nương vừa mới tới đã bị thị vệ của công chúa đẩy ngã trên mặt đất. Cô nương này bò dậy, trong nháy mắt lại bị đẩy ra, rồi mới đi theo phía sau đội thị vệ của công chúa đi vào trong viện.
Cả đám người nhìn thấy Từ Oản rồi, đang từ từ đi tới.
Chân của nàng ấy không tốt, phải duy trì tư thế đi đường bình thường chắc là cảm thấy không thoải mái rồi, Từ Oản phải bước lên đỡ lấy.
Đây chính là người biểu tỷ từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng như một cái bánh bao nhỏ hay khóc của nàng: Từ Viên. [diendan/le/quy/don]
Đầu tóc nàng ta rối loạn, trên mặt bên trái có một dấu tay, nước mắt vẫn còn trên mặt.
Bộ dáng của Từ Viên như nhìn thấy được người thân, nắm tay áo Từ Oản, nước mắt uất ức lại chảy ra: “A Man, A Man, trong nhà đã xảy ra chuyện...... A Man phải làm thế nào.....?"
Lời còn chưa kịp nói xong, công chúa An Bình đã đến trước mặt, tiểu cung nữ đi theo phía sau nàng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng.
Dường như Từ Oản không nhìn thấy, một tay vuốt mặt biểu tỷ so với mình còn thấp hơn một cái đầu: “Sao vậy? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Là ai đánh ngươi?"
Không đợi Từ Viên mở miệng, An Bình đã cười, nàng ta trêu khẽ lọn tóc rơi bên mặt, trong đáy mắt đều là sự khinh thường: “À ~ thì ra vị tiểu thư này là biểu tỷ của ngươi, là người bên nhà mẹ của Vương Phi, làm thế nào bây giờ? Chính là do bản công chúa mới đánh, Vương Phi muốn hỏi tội bản công chúa sao?”
Lại nói công chúa An Bình này đối phu quân của nàng có thể nói là tình cảm thắm thiết, kể từ lúc nàng thành thân tới nay, luôn đến phủ để làm phiền nàng.
Ánh mắt của Từ Oản lạnh lẽo, bàn tay lôi kéo biểu tỷ cũng mạnh hơn một chút: “Xin hỏi công chúa xông vào trong Vương phủ là muốn làm gì?”
An Bình tiến lên, cười lạnh: "Dĩ nhiên là bản công chúa muốn nhìn xem Vương Phi có mạnh khỏe hay không? Từ gia đã xong rồi, ngươi cũng coi như xong, ngươi cho rằng Vương Gia có thể bảo vệ được ngươi được sao?"
Từ Oản quay đầu lại, Từ Viên cố nén nước mắt, nói nhanh: "A Man, A Man, thúc phụ không để cho nữ quyến dính vào, cũng không cho đến tìm ngươi, nhưng hiện giờ cha ta và ông ấy bị oan, bị bắt vào đại lao, nói gì mà liên quan tới Tam hoàng tử chiêu hàng, ta cũng không hiểu, vừa rồi có người đi dán giấy niêm phong, ta thừa dịp lộn xộn chạy ra ngoài, ngươi có thể xin với Vương gia hay không? Cứu lấy nhà chúng ta…. Dầu sao...... Dầu sao cũng là vợ chồng.”
An Bình nghe được rất rõ ràng, cười mỉa mai: "Cũng là vợ chồng? Các ngươi xứng sao?"
Nói xong, nàng ta đưa mắt liếc nhìn Từ Viên một cái, khoát tay chặn lại, cung nữ bên cạnh liếc mắt nhìn lập tức kêu lên: "Dám mạo phạm công chúa, bắt nàng ta lại!"
Lúc này đội thị vệ đội tiến lên, Từ Oản nghe vậy giận dữ nói: "Ta muốn nhìn xem ai dám!"
Thị vệ của vương phủ cũng không dám tiến lên, chỉ duy nhất có nàng cản trước mặt Từ Viên, có nàng ngăn cản, tự nhiên An Bình cũng có chút kiêng kị.
Nàng ta đi tới vài bước, đứng trên bờ hồ: "À, Vương Phi nổi giận cũng không phải chuyện nhỏ, chà, chà, chà, không bắt nàng ta cũng được, kính xin Vương Phi lại đây nói chuyện đi."
Từ gia gặp phải đại họa này, không trách được sau khi vội vã gả nàng đi, cũng không cho nàng trở về nữa, trong lòng Từ Oản rối loạn, nhìn về phía hồ nước sau lưng An Bình.
Trong ao vốn không có nước, nước trong ao hiện giờ chính là do sau khi kết hôn, nàng thuận miệng nói.
Nàng nói muốn dẫn nước từ trong vườn cho chảy tới đây, sang năm thả cá vào nuôi.
Chưa tới hay ngày sau, đã cho người dẫn nước tới, mặc dù nhìn thấy rất cạn, nhưng thật ra thì nước rất sâu, hiện tại có vài cánh hoa rơi trên mặt nước, hết sức hiu quạnh.
Nếu không phải có lòng nghĩ tới nàng, làm sao có thể chỉ vì một câu nói thuận miệng của nàng mà nhớ kỹ như vậy.
Trong lòng bình tĩnh lại, yên lòng hơn.
Người còn đang ở phủ Quận Vương, nàng còn đang mang danh hiệu Vương Phi, chắc công chúa cũng không dám công khai làm gì nàng, gọi Hồng Châu và Hồng Phúc ở phía sau đỡ Từ Viên qua. Từ Oản tỉnh táo lại, quay đầu lại liếc nhìn biểu tỷ, nói nhỏ: "Nếu như hôm nay ta có chuyện gì bất trắc, nhất định các ngươi phải đợi đến khi Vương Gia trở về, nói cho hắn biết, một ngày ân ái trăm năm vợ chồng, ngàn vạn lần hết sức bảo vệ Từ gia của ta bình an.”
Nói xong đi về phía công chúa An Bình, cúi người: "Còn chưa thỉnh an công chúa."
An Bình nhướng mày: "Hôm nay bản công chúa thật sự rất vui mừng, biết tại sao không? Có biết bản công chúa không thể chờ được phải tới thăm ngươi, muốn làm gì không?"
Từ Oản cười nhạt, kéo dài thời gian: "Công chúa vui mừng như thế, là muốn làm gì?"
Ánh mắt liếc thấy bóng người đang vội vã đi tới từ bên ngoài vườn hoa, trong đáy mắt lướt qua bộ triều phục quen thuộc kia, lập tức An Bình kéo Từ Oản lại, hai người đứng cùng một chỗ, nàng ta mới nhỏ giọng cười nói: "Ngươi nói, lúc này, nếu như ngươi đẩy mạnh bản công chúa rơi vào trong hồ, phụ hoàng của ta có tru di cửu tộc của ngươi hay không?”
Lời nói vừa dứt, thân thể nàng ta đã nghiêng khỏi bờ hồ.
Cơ hồ Từ Oản theo bản năng giữ nàng ta lại.
Bên tai nghe được có người gọi to Vương Gia, lòng của nàng liền sáng tỏ.
An Bình nhướng mày nhìn nàng, trong đáy mắt đều là ý cười.
Đây chính là có lòng giá họa, chỉ sợ cho dù có mở miệng cũng không thể nói cho rõ ràng.
Làm sao có thể để nàng ta rơi xuống nước được? Từ Oản kiên quyết bổ nhào tới ôm lấy An Bình, bất ngờ bị người nào đó đẩy một cái, nàng chỉ ‘a’ môt tiếng, thật sự rơi xuống nước trước rồi.
Trong hồ nước cố ngoi lên một chút, sau đó An Bình cũng rơi xuống nước.
Có lẽ là nước trong ao quá lạnh, mắt Từ Oản nhìn thấy rõ ràng, tai cũng nghe được rõ ràng.
Bên ngoài, tiểu cung nữ kia đang gào khóc: "Vương Gia, mau cứu lấy công chúa của chúng ta, Vương Phi đẩy công chúa xuống nước! Công chúa chúng ta không biết bơi đâu!"
Nàng ta khóc, tiểu biểu tỷ cũng khóc: "Ngươi nói láo! Là công chúa đẩy A Man xuống nước mới phải! Vương Gia mau cứu A Man, A Man chúng ta cũng không thể rơi xuống nước, A Man của chúng ta không biết bơi! A Man! A Man!"
Thậm chí có thể nhìn thấy nàng ấy nhào tới bờ hồ, bộ dáng chỉ hận không thể nhảy xuống nước, gấp đến nỗi quên luôn cả chân của mình không khỏe, cần phải giấu đi, bước chân yếu ớt.
Vừa khóc vừa kêu gào, từng tiếng từng lời đều là kêu tên của nàng.
An Bình ở một bên liều mạng đạp nước, càng giãy giụa thì càng sặc.
Cây trâm vàng trên đỉnh đầu càng nặng nề hơn, Từ Oản mặc cho bản thân mình từ từ chìm xuống nước, mắt thấy hình ảnh của bộ triều phục phản chiếu trên mặt nước, người kia không chút do dự nhảy xuống nước, đột nhiên nàng rất muốn cười.
Tối hôm qua, ở trong phòng tắm có suối nước nóng ngầm của Vương phủ, hắn đã dạy nàng cách nín thở trong nước.
Cuối cùng, sau khi cùng nàng giằng co nhiều lần ở trong hồ, đột nhiên gọi nàng một tiếng A Man, hỏi nàng có thích Vương phủ không?
Nàng nói thích.
Bình thường hắn mang một dáng vẻ lạnh lùng, lại thất thần, thản nhiên nói: đúng vậy, một ngày ân ái, trăm năm vợ chồng.
Sặc nước, ý thức sau cùng của nàng, chính là người phu quân đang mặc triều phục của nàng, ôm lấy công chúa An Bình rời khỏi mặt nước.
Không khỏi làm cho người ta cảm thấy tức giận, hình như lại có người nhảy xuống, nàng cũng không biết rằng hồ nước này lại sâu như vậy, trâm vàng không biết rơi chỗ nào, <dđ.le.quy.don/quynh.le.2207> theo bản năng cầu sinh, nàng cứ quơ quào lung tung, nhưng không bắt được bất cứ cái gì.
Nàng biết nàng đã vui mừng quá sớm rồi, CMN, gì mà một ngày ân ái, trăm năm vợ chồng chứ!
Mùa thu năm Tuyên Vũ ba mươi, trong kinh thành xảy ra vài chuyện lớn, dân chúng thảo luận ầm ĩ.
Vương Phi phủ Quận Vương ngoài ý muốn rơi xuống nước mà chết, không đầy mấy ngày sau, cuối cùng oan ức của Từ gia cũng đã được rửa sạch, được phục hồi chức vụ cũ. Hơn một tháng sau, công chúa An Bình, kể cả hai mươi mấy thị vệ tùy thân cùng với tiểu cung nữ của nàng ta cũng bị mất tích. Chỉ sau mấy ngày thi thể của bọn họ đồng thời được phát hiện trên núi hoang ở ngoại ô kinh thành.