Chỉ một nhúm lông, ôm thế nào cũng không đủ.

Mèo con có đôi mắt trắng, nhìn kỹ phía sau thì thấy ở đầu hai lỗ tai có một đốm đen.

Từ Oản đặt tên cho nó là Tiểu Bạch, mỗi ngày đều ôm ấp nâng niu.

Có tiểu Bạch làm bạn nên cũng khuây khỏa đôi chút, tính khí của nàng vẫn không thay đổi, chuyện gì cũng thế, đều hết sức để tâm, dù kết quả ra sao nàng cũng chỉ một mình cam chịu.

Vài ngày sau, chân của Từ Vân sưng to lên, không có gì biến chuyển.

Điều đáng nói đến, đó chính là Tiểu Cữu Cữu bị bệnh.

Nghe bảo mấy ngày trước ở thư phòng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh dậy thì bị thương hàn, lại thêm vừa ho khan vừa sốt cao, nên cáo bệnh vài ngày không vào cung thiết triều.

Từ Oản cùng Từ Vân đến thăm hai lần, nhưng không cho vào gặp, nói là sợ lây bệnh, bất cứ ai cũng không gặp.

Tiểu Bạch ở chỗ nàng được mấy ngày cũng đã quen.

Hôm đó dậy sớm, bầu trời u ám, mây đen giăng kín, như sắp mưa, Từ Oản đang cho mèo con ăn, liền nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy mây đen cuồn cuộn, hình dáng quỷ dị đến đáng sợ.

Khi nàng còn bé, rất thích ngắm mây, nhưng cũng sợ nhất là mây.

Vì đó là thứ nàng không kiểm soát được, mây có nhiều hình dạng trông rất đáng sợ.

Điềm báo sắp có mưa lớn, một chút gió nhẹ cũng không có.

Thời tiết như vậy, bọn trẻ không ra ngoài, trong sân yên lặng, Từ Oản muốn đi thăm người bệnh.

Nàng vận áo lam thuê hoa, để lộ phần cổ trắng nõn và xương quai xanh, cả người nàng toát lên vẻ kiêu sa, Hoa Quế tết cho nàng rất nhiều đuôi sam, chia làm hai nửa, hai bên trái phải, vừa y cuộn thành một búi.

Nàng ôm Tiểu Bạch, dẫn theo Hồng châu, đi hướng về phía tiền viện.

Đi qua hành lang, thấy trong vườn cũng yên tĩnh, đi qua ngọn núi giả bên thanh chuyên đường, mới tới phòng của Tiểu Cữu Cữu, thì phát hiện đã có người tới trước. Nhị hoàng tử Lý Thăng vận áo choàng, đang đứng trước cửa sương phòng.

Nàng ôm chặt Tiểu Bạch, một tay khẽ vuốt ve lỗ tai của nó, mèo con ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng nàng, không nhúc nhích.

Từ Oản theo bản năng kéo Hồng Châu lui về phía sau, nấp sau ngọn núi giả.

Nghe nam nhân cất tiếng lạnh lùng: "Mở cửa!"

Cửa phòng không mở, cũng không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu rồi, hắn lại gõ cửa, lát sau thấy Hồng Vận đi ra, nói giọng đều đều: "Điện hạ, chủ tử của nô tì không muốn gặp ai cả, đã mấy ngày nay rồi, vì sợ lây bệnh. . . . . ."

Giọng nói càng lúc càng nhỏ nghe không rõ.

Không biết Lý Thăng phản ứng như thế nào, chỉ cất giọng nhàn nhạt: "Ta mặc kệ hắn vậy ~"

Nghe tiếng bước chân đi xa dần, Từ Oản mới ló đầu ra, ngẫm nghĩ giây lát rồi có vẻ không muốn đi tiếp, mà quay người đi về hậu viện.

Thời tiết dù không được tốt, nhưng lại đột nhiên có chuyện tốt.

Vừa về được một lát thì phía tiền viện có người truyền lời tới, nói là Triệu Lan Chi tới đón nàng, đang ở cửa sau chờ nàng.

Từ Oản cùng Hoa Quế và Hồng Châu nắm tay nhau vui mừng chạy ra.

Quả nhiên phụ thân nàng đang đứng trước cửa, vừa thấy nàng liền giang hai cánh tay ra.

Trước đây, nàng đã từng chứng kiến Từ Vân cùng phụ thân đùa giỡn với nhau, tiểu Từ Vân từ xa chạy tới, phụ thân dáng cao cao bế nàng lên, cảnh tượng như vậy nàng vẫn nhớ như in, chỉ là, khi thấy Triệu Lan Chi trước mặt, bước chân Từ Oản tự nhiên khựng lại.

Nàng đi ngang qua chỉ khoát tay hắn: "Phụ thân, đi thôi."

Triệu Lan Chi bật cười, d'đ/l'q'd'/ bước chân chậm chạp: "Vẫn còn giận ta sao? Không vui khi gặp ta sao?"

Từ Oản khẽ lắc đầu: "Tiểu nữ rất vui, nhưng mà rất muốn biết khi nào thì phụ thân trả tiểu nữ lại."

Hắn càng cười: "Ngày mai phụ thân sẽ phái thuộc hạ đi, hôm nay ta đón con ra ngoài đi dạo rồi về trước khi trời tối."

Đúng như nàng nghĩ, có gặp nhau nói chuyện cũng tốt, Từ Oản kéo tay hắn: "Vậy người cứ dặn dò thuộc hạ, khi nào rảnh rổi thì tới đón tiểu nữ."

Triệu Lan Chi dĩ nhiên là đồng ý, sau đó dẫn nàng ra phố.

Vẫn con đường cũ, đi một vòng, mua một đống đồ linh linh, Từ Oản âm thầm ghi nhớ đường, chưa đến trưa đã đến Triệu gia, nằm ở một nơi tương đối vắng vẻ. Theo trí nhớ từ lần đầu tiên của nàng có vẻ không giống, sân trước hình như lớn hơn rất nhiều, tiền viện, hậu viên, còn phân ra hai khu vườn nhỏ, mùa thu đã qua, ngay giữa sân hoa vẫn còn lác đác, lá cũng không còn được bao nhiêu.

Đi dạo một vòng, Từ Oản cất tiếng hỏi: "Phụ thân, người dọn nhà sao?"

Triệu Lan Chi gật đầu, dẫn nàng đi tới hậu viện: "Đi gặp tổ mẫu trước đã, người cũng rất nhớ con."

Hình như là mới dời qua, trong sân còn bày không ít đồ trang trí, có hai người hầu còn đang dọn dẹp đồ, theo Triệu Lan Chi vào một phòng ở hậu viện, lúc này mới thấy có hai nha hoàn, cũng đang vội vàng dọn dẹp đồ đạc, một lão phu nhân khoảng năm sáu chục tuổi đang ngồi bên giường uống trà.

Từ Oản bị đẩy nhẹ từ phía sau, lập tức tiến lên.

Nàng dập đầu thi lễ: "Tổ mẫu."

Lão phụ nhân vội vàng kéo nàng đứng lên: "Ôi chao, ai, ôi u, A Man tới a, để tổ mẫu xem nào, hình như con lớn hơn một chút rồi ~"

Chỉ mới mấy ngày không gặp, sao mà có thể lớn lên liền, rõ ràng là nói qua loa lấy lệ mà thôi.

Từ Oản bị tổ mẫu ôm vào trong ngực, rồi nhìn xuống khuôn mặt nàng, dáng vẻ không được tự nhiên chút nào.

Cũng may, lão thái thái rất nhanh buông nàng ra rồi lấy đồ ăn đưa cho nàng.

Nàng sao có thể ăn nổi, Từ Oản nhìn Triệu Lan Chi, hắn biết nàng không muốn ngồi lâu, liền dẫn nàng ra ngoài, trong sân cũng còn nhiều đồ đạc chưa dọn dẹp xong, hắn liền xắn tay áo bắt đầu dọn đồ.

Phòng của hắn bài trí rất đơn giản, nàng đi theo vô ra hai chuyến, cũng phụ giúp quét dọn.

Cuối cùng Triệu Lan Chi lại dắt tay nàng, đưa nàng đi chọn một gian phòng cho mình, Từ Oản liền chọn một phòng rất gần phòng của phụ thân mình, sau đó hắn tự mình đánh xe đưa nàng ra chợ mua đồ dùng.

Chỉ là những việc cần phải làm, bận bịu hết gần nửa ngày, tất cả mới đâu vào đấy.

Hai phụ tử cứ khuân đồ từ ngoài sân vào bày biện trong phòng, mặt xám mày tro cho đến giờ ăn cơm tối, mới tính ngủ lại .

Chỉ là vệ sinh rửa mặt rửa tay sau khi dùng bữa xong, cũng không muốn đi đâu nữa.

Trời sắp tối, Triệu Lan Chi cầm xúc xắc ra ngoài dạy nàng chơi, đây chính là cái thứ mới lạ, chưa từng sờ qua, Từ Oản liều mình học theo, phụ thân nàng cho người đi lấy hai chuỗi đồng xu và tấm da dê để ở trên bàn, bây giờ bắt đầu đánh cuộc thật rồi.

Từ Oản dĩ nhiên là thua cắm mặt, kỳ cục quá, không hiểu sao nàng không thể kiểm soát được con xúc xắc, trên bàn cứ ném rồi chơi không ngừng, tiểu cô nương cứ như bị cuốn vào trò chơi không thoát ra được.

Nha hoàn rót trà đưa đến, Triệu Lan Chi cứ nhìn nữ nhi chơi ném xúc xắc, thình lình hỏi nàng: "Cữu cữu của con đã khá hơn chút nào chưa?"

Từ oản không để ý: "Tình trạng có vẻ không được tốt dieenddanleequydon lắm, hai ngày nay vẫn không gặp được cữu cữu, ai cũng không tiếp chuyện."

Hắn cười nhạo một tiếng: "Ai cũng không gặp? Sao ta vừa thấy có người gặp rồi ~"

Từ Oản chộp lấy xúc xắc nắm vào trong lòng bàn tay, chắp tay trước ngực, cầu nguyện, rồi buông tay ném một cái: "Gặp ai sao? Hôm nay con có thấy nhị hoàng tử đến tìm cữu cữu nhưng cữu cữu không gặp mặt, bảo là sợ lây bệnh."

Xúc xắc vừa rơi xuống còn chưa nhìn kịp thì Triệu Lan Chi liền đưa tay che phía trên đám xúc xắc, ngăn mất tầm nhìn của nàng.

Từ oản không hiểu làm sao, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn nghiêng người, khẽ nhướng cặp lông mày như ngọn núi: "Con nói là, cữu cữu con không chịu gặp hắn?"

Nàng gật đầu: "Là con tận mắt nhìn thấy mà."

Môi thoáng mỉm cười, Triệu Lan Chi từ từ buông tay ra: "Ta chuyển lời cho cữu cữu đến đón con, vậy đoán thử xem, hắn có tới không?"

Từ Oản suy nghĩ một chút, không thể xác định: "Tiểu nữ không biết."

Hắn một tay chống cằm, một tay nghịch xúc xắc: "Hắn không thích ta, có lẽ hắn sẽ không tới”.

Nói xong rồi thở dài thườn thượt.

Ngoài trời không biết đã mưa từ lúc nào, rả rích rả rích, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, màn đêm đã bao phủ yên tĩnh cả một vùng, chỉ còn có tiếng mưa, nhẹ nhàng vọng vào trong nhà .

"Trời mưa rồi!"

Từ Oản chạy ra cửa, nhìn ra phía ngoài từ khe cửa, chỉ là mưa rào nhẹ, thỉnh thoảng tạt vào phía trên cửa sổ.

Triệu Lan Chi đi theo sau nàng, chợt nghe có tiếng vó ngựa từ phía cửa chính, lòng hắn xao động, thế là mở cửa ra.

Quả nhiên, có hạ nhân ra mở cửa rồi quay vào gọi hắn, nói là người của Từ gia đến đón tiểu thư.

Triệu Lan Chi cầm ô đi phía sau che cho Từ Oản, rồi đi theo nữ nhi ra cửa, bị gió thổi lạnh nghĩ tới không thể để  A Man bị nhiễm lanh, liền quay vào ngăn tủ lấy áo choàng lông rồi vội vã theo ra cửa.

Xe ngựa đang đậu trước cổng, Từ Phượng Bạch một thân áo trắng, che dù đứng bên cạnh .

Từ Oản đã đi đến trước mặt hắn, nhìn thấy một khối màu trắng, Triệu Lan Chi không thể rời mắt, liền sải bước đi qua.

Mưa rơi tạt vào chiếc ô đang cầm trên tay, Từ Phượng Bạch lộ ra ánh mắt mệt mỏi, sắc mặt hắn trắng bệt, chỉ có chóp mũi hồng hồng, thường ngày thấy rất kiêu ngạo khí khái, lúc này lại cảm giác ba phần nhu nhược, không khỏi làm người khác đau lòng.

Khoác áo choàng lên vai hắn, Triệu Lan Chi than thở, ánh mắt sáng quắc: "Chongười tới đón là được, thân thể không khỏe còn tới làm gì ~"

Từ Phượng Bạch quay đầu lại đỡ Từ Oản lên xe, vỗ nàng vào bên trong buồng xe, mới quay đầu lại: "Không phải nhờ ngươi sao? Bảo ta nhất định phải tới."

Giọng hắn cũng khàn khàn yếu ớt.

Triệu Lan Chi chỉ sợ hắn tức giận không chịu mặc áo choàng, liền đáp: "Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, từ khi nào mà ngươi nghe lời ta thế. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, Từ Phượng hừ hắn một tiếng, liền gấp cái ô lại trong tay hắn: "Này!"

Triệu Lan Chi cho là hắn không nhịn được, lập tức im re, rồi giữ cái ô che cho hắn.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, rồi chuyển thành dòng xối xả.

Chiếc ô vẫn được giữ che cho Từ Phượng không bị ướt, Triệu Lan Chi cõi lòng đầy lo lắng còn muốn dài dòng đôi câu, Từ Phượng bạch đứng trước mặt hắn, cúi đầu, nặng nề đặt trán tựa trên vai hắn.

Đầu vai hắn run lên, cứ thế đứng yên cho người ta tựa vào, trong chốc lát Từ Phượng bạch xoay người bước lên xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play