Thật đúng là ngốc đến cực điểm,Ngụy Hà nhếch miệng.
_”A Hà, lão gia có lời muốn nói với con.” Dì Ba lau mặt cho Ngụy Thường Đức,sắc mặt của Ngụy Thường Đức tuy rằng vẫn rất khó xem,nhưng hơi thở đã có chút ổn định,hai mắt nhìn chằm chằm Ngụy Hà.
Vừa rồi Ngụy Hà bước vào phòng, không chú ý tới Ngụy Thường Đức,nghe dì Ba nhắc nhở, lúc này mới chuyển hướng về phía ông ta.
Mang theo vẻ mặt ác liệt nói “Hôm nay ông may thật đấy,đi tới quỷ môn quan rồi mà còn có thể trở về.”
Ngụy Thường Đức không nói gì,cố hết sức nâng cánh tay, phất phất dì Ba cùng Ngụy Lập Diễm.
Sắc mặt Ngụy Lập Diễm lập tức trầm xuống,nhìn nhìn Ngụy Thường Đức rồi lại nhìn Ngụy Hà, hai mắt ám ám.
Dì Ba nhẹ giọng nói “Chúng ta ra ngoài trước đi, lão gia có chuyện muốn nói với A Hà.”
Nói xong liền nắm tay kéo Ngụy Viện Viên đi về phía Ngụy Hà,dùng âm thanh mà chỉ có Ngụy Hà mới nghe được thì thầm “A Hà…chớ chọc giận cha con.”
Ngụy Hà giật giật miệng, không lên tiếng.
Đợi bọn họ đều rời đi,Ngụy Hà khoang hai tay trước ngực nhìn Ngụy Thường Đức “Có chuyện gì không thể nói trước mặt bọn họ chứ?”
_Thực xin lỗi…
Thanh âm kia rất nhẹ,Ngụy Hà sửng sốt một chút,hoài nghi bản thân nghe lầm.
Ngụy Thường Đức mở to cặp mắt đục ngầu,tựa hồ muốn nhìn kĩ Ngụy Hà. Không bao lâu, nước mắt liền lặng lẽ chảy xuống khóe mi.
Ngụy Hà siết chặt nắm tay “Một câu xin lỗi liền…”
_”Thực xin lỗi…Ngụy, Ngụy Thư…” Ngụy Thường Đức tựa hồ vô cùng thống khổ, gắt gao mím chặt môi,nếp nhăn trên mặt xếp chồng lên nhau,rốt cuộc không còn nhìn ra bóng dáng anh tuấn năm đó, cực kì khó coi.
Cơ thể Ngụy Hà lập tức đông cứng,Ngụy Thường Đức cư nhiên khóc, thân mình khúm rúm run rẩy,thập phần cố sức, miệng không ngừng đứt quãng kêu tên Ngụy Thư.
Giây tiếp theo, Ngụy Hà phẫn nộ,cảm giác điên cuồng trước nay chưa từng có.
Cậu còn tưởng lão già này trước khi chết có chút lương tâm,sẽ cảm thấy áy náy với mình.
_Thực xin lỗi…
_Nếu ông đã cảm thấy có lỗi với mẹ con bọn họ, vậy sao ông không chết quách đi cho rồi! Xuống dưới mà xin lỗi mẹ con họ! Ông nói với tôi những lời này thì có ích lợi gì!!!
Ngụy Hà tức giận nhịn không được run run,tròng mặt giăng kín tơ máu “Không đúng! Không đúng! Người ông nên xin lỗi phải là mẹ tôi mới đúng,là mẹ của tôi! Ông có biết mẹ tôi yêu kẻ lãnh huyết vô tình như ông đến nhường nào sao? Ông không cảm thấy có lỗi với mẹ tôi sao? Mẹ con bọn họ có gì tốt chứ!!!”
_”Có cái gì tốt???” Ngụy Hà hung hăng đấm lên mặt bàn,phát ra tiếng vang thật lớn,Ngụy Thường Đức vẫn nhìn chằm chằm Ngụy Hà,tựa hồ còn có lời muốn nói với cậu. Nhưng Ngụy Hà lại bật người đứng lên, đẩy ngã ghế bỏ chạy.
Ngụy Thường Đức hơi hơi giương miệng,hai mắt vô lực nhìn theo bóng dáng của Ngụy Hà,sau đó chậm rãi khép lại.
Ngụy Hà nổi giận đùng đùng nhìn không tới dì Ba, lướt nhanh qua người bà.
_”A Hà!” Dì Ba hô một tiếng,muốn đuổi theo Ngụy Hà nhưng vẫn dừng lại,việc cấp bách lúc này là phải đi xem lão gia như thế nào.
Bước vào phòng gặp Ngụy Thường Đức nhắm chặt hai mắt,dì Ba không khỏi hoảng sợ,vội vàng chạy tới,nghẹn ngào “Lão gia…”
Lúc chạm đến bờ ngực của Ngụy Thường Đức,phát hiện tim vẫn còn đập,chính là hô hấp có chút mỏng manh,xem ra đang ngủ.
Dì Ba tuy cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nước mắt lại ào ào rơi xuống.
Bà nhìn Ngụy Thường Đức, trong lòng có cỗ tư vị nói không nên lời,lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngụy Thường cũng không tính tốt với bà,nhưng bà lại chưa bao giờ hối hận khi gả cho Ngụy Thường Đức,bà yêu Ngụy Thường Đức. Ngụy Thường Đức luôn lạnh lùng như vậy, nói chính xác hơn, ông ta chỉ yêu người phụ nữ kia. Cô ta tồn tại trong trái tim Ngụy Thường Đức bao lâu,thì bà lại đau lòng bấy nhiêu. Chính là bà không trách ai cả,không oán Ngụy Thường Đức, cũng không hận người phụ nữ kia. Bà chỉ cầu Ngụy Thường Đức có thể khỏe mạnh an khang như lúc đầu.
Buổi trưa, không ít người ở nhìn thấy cậu hai Ngụy gia mang theo vẻ mặt dữ tợn xông xồng xộc vào phòng cậu cả quá cố.
Có vài kẻ lớn gan, tò mò trộm đứng bên ngoài xem.
Cậu Hai này giống như kẻ điên,không ngừng đập phá chiếc xe lăn của cậu cả quá cố, cái bàn nặng nề ngã nhào,chăn đệm nằm thảm hại trên mặt đất,bị hung hăng dẫm dưới chân, vừa đạp vừa mắng “Có cái gì tốt??? Có cái gì tốt chứ???? Đều là tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân! Đồ không biết xấu hổ!!!”
Đợi cho Ngụy Hà phát hiện có kẻ rình mò ở bên ngoài, cậu liền hung hăng ném đồ vật về phía đám đông “Cút! Tất cả đều cút cho tao! Bằng không tao móc mắt chúng mày!”
Bên ngoài có không ít người đang bàn tán xôn xao chuyện của Ngụy gia,thêm mắm thêm muối rồi kể lại cho kẻ khác nghe. Mỗi lần đi ngang qua nhà Ngụy gia, liền không khỏi cảm thấy rợn người,càng không dám đứng lại quá lâu. Mà trong nhà, vài kẻ nhát gan đều thu thập hành lý, không từ bất cứ giá nào cũng phải rời đi.
Lửa giận của Ngụy Hà vẫn hừng hực cho tới khi trời tối đen mới chịu ngừng.
Nói rằng ngừng nhưng thực ra là mệt mỏi. Ngụy Hà nằm trên giường,hiện tại không hề có chút khí lực,một thân đầy mồ hôi, đầu ẩn ẩn đau.
Bên ngoài có người gõ cửa,thật cẩn thận hỏi “Cậu Hai, dì Ba bảo con bưng cháo qua cho cậu. Cậu chịu khó uống một chút đi, từ trưa đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì…”
_”Không cần! Cút đi ngay!” Ngụy Hà rống lớn,cầm gối đầu ném ra cửa.
Người hầu kia phỏng chừng bị dọa sợ,liên tục kêu vài tiếng “Dạ dạ dạ…” liền lập tức rời đi.
“Thực xin lỗi…Ngụy, Ngụy Thư…” Trong đầu vẫn luôn quanh quẩn câu nói của Ngụy Thường Đức. cùng ánh mắt đau khổ tràn đầy áy náy…
Ngụy Hà đỏ mắt,cậu nhớ tới người mẹ đáng thương của mình, cả đời bà đều yêu người mà cậu gọi bằng cha. Cho tới lúc sắp chết vẫn muốn gặp mặt Ngụy Thường Đức lần cuối, nhưng sau khi lễ tang qua đi, Ngụy Thường Đức vẫn không lộ ra biểu tình bi thương hay quyến luyến gì.
Vì cái gì lại cố tình đối xử với mẹ con bọn họ đặc biệt như vậy,hai người đó có cái gì tốt,có cái gì tốt…
Ngụy Hà nhắm mắt lại, liền thấy được Ngụy Thư…
Ngụy Thư ngay tại đối diện,ngồi trên xe lăn, cúi đầu đọc sách,thỉnh thoảng lại che miệng kho khan,cẩn thận nhìn, dù cho ở khoảng cách này vẫn có thể thấy rõ diện mạo của Ngụy Thư,đó là khuôn mặt đã từng làm Ngụy Hà thần hồn điên đảo,đôi mắt của anh giống hệt như đôi mắt của cô đào kia,hẹp dài, quyến rũ,vừa nâng lên sẽ câu mất hồn Ngụy Hà,sau này liền trở thành cái gai đâm trong lòng Ngụy Hà.
Ngay cả khi anh đã chết,Ngụy Hà vẫn không thể buông tha cho bóng dáng của anh.
_”Cốc! Cốc! Cốc!” Bên ngoài có người gõ cửa.
_”Biến đi! Không nghe bổn thiếu gia nói gì sao! Nếu còn ồn ào, cẩn thận tao chặt tay mày!” Ngụy Hà dữ tợn quát.
_Cốc! Cốc! Cốc!
_Cốc! Cốc! Cốc!
Ngoài cửa vẫn không có người trả lời,chỉ có tiếng đập cửa vẫn không ngừng vang lên. Loại hành vi này khiến cho Ngụy Hà cảm thấy bị khiêu khích,cũng không nhiều lời vô nghĩa nữa,liền bật người ngồi dậy đi ra cửa, mười phần hung ác quát “Xem bổn thiếu gia hôm nay có giết chết thứ có mắt như mù như mày không!!”
Mở cửa ra,nhưng bên ngoài lại không có ai. Ngụy Hà lúc này nổi trận lôi đình,bước ra khỏi cửa, toàn bộ hành lang vắng lặng không một bóng người.
Nghĩ rằng nhất định là có đứa ở to gan lớn mật nào đó đang cố ý chỉnh cậu. Vừa nghĩ như vậy,Ngụy Hà lập tức trở về phòng,đóng cửa lại.
Lần này, cậu cố ý nấp sau cửa chờ đợ,thầm nghĩ,chỉ cần có tiếng đập cửa vang lên cậu liền xông ra hung hăng cho tên chết tiệt kia một trận!
_Cốc! Cốc! Cốc!
Quả nhiên, thanh âm lại vang lên.
Ngụy Hà nhanh chóng mở cửa, nhô đầu ra ngoài tìm kiếm.
Ngụy Hà thấp thỏm,ngoài cửa vẫn không một bóng người! Cứ nhìn tốc độ mở cửa chớp nhoáng của Ngụy Hà cùng hành lang tối đen thật dài,kẻ gõ cửa không thể nào chạy thoát nhanh như vậy.
Lòng bàn tay Ngụy Hà đổ đầy mồ hôi lạnh,theo bản năng nhìn về phía đối diện,căn phòng bên kia đang…sáng đèn!
Vừa rồi rõ ràng còn tối đen như mực!
Chuyện lúc sáng xảy ra trong phòng Ngụy Thư đột nhiên lủi vào óc, Ngụy Hà bị dọa hai chân mềm nhũn,vội vàng xoay người sang chỗ khác “Phanh!” một tiếng, đóng sầm cửa lại. Sau đó, cậu kéo ghế chặn trước cửa,tựa hồ như đang có quái vật tấn công mình.
Làm xong hết thảy, Ngụy Hà sợ sệt nhìn chằm chằm cánh cửa,run rẩy hô một tiếng.
_”Ngụy…Ngụy Thư?” Ngụy Hà lắp bắp nói.
Buổi chiều, cậu vào phòng Ngụy Thư đập phá đồ đạc,nhất định là đã chọc giận anh…
Bên ngoài hồi lâu vẫn không có động tĩnh,cũng không còn nghe thấy tiếng đập cửa. Nhưng Ngụy Hà lại không dám lơi lỏng, tiếp tục căng thẳng co rúm.
Ngay khi Ngụy Hà tự hỏi loại yên tĩnh đến đáng sợ này muốn tra tấn cậu bao lâu nữa thì một chuyện khiến cậu mao cốt tỉnh nhiên đã xảy ra.
Cậu nghe thấy tiếng động!
Là giọng của một người phụ nữ!
Hiện tại, có thể khẳng định “thứ” ở ngoài cửa không phải Ngụy Thư, vậy là ai….
Người phụ nữ kia hình như đang hát cái gì đó,Ngụy Hà nghe không rõ lắm,chờ khi cậu cẩn thận lắng nghe,liền phát hiện giai điệu vô cùng quen thuộc,y y nha nha,mơ hồ như từ xa vọng lại, hòa lẫn với tiếng khóc nức nở.
Ai? Đêm qua anh có nghe thấy tiếng người hát hí khúc không?…
Ngụy Hà đột nhiên nhớ tới đoạn đối thoại lúc sáng của người hầu trong nhà.
Thật mà! Hình như….là của người phụ nữ kia?
Người phụ nữ nào?
Thân thể Ngụy Hà mềm nhũn, hoàn toàn vô lực,ngã ngồi xuống đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT