Ngụy Thường Đức dường như cố ý trốn tránh Ngụy Hà, mặc kệ Ngụy Hà tìm tới lúc nào, Ngụy Thường Đức đều nói không rảnh.
Đối với việc bệnh tình của Ngụy Thường Đức đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, Ngụy Hà hết sức kinh ngạc, trong nội tâm thậm chí có chút thất vọng, nhưng vì sao lại thất vọng thì cậu cũng không hiểu.
Dì Hai bắt đầu thường xuyên đi theo Ngụy Thường Đức ra ngoài.
Hệt như hiện tại,Ngụy Hà xa xa nhìn dì Hai đỡ Ngụy Thường Đức lên xe, cậu còn chưa kịp đuổi theo, thì xe đã nổ máy rời đi.
Dì Hai với lão già kia đi đâu vậy?
Hôm nay là ngày đầu tiên Ngụy Thường Đức ra khỏi cửa kể từ khi lão ngã bệnh, lão rốt cuộc muốn đi đâu?
Ngụy Hà tìm đến hạ nhân thường xuyên hầu hạ bên cạnh Ngụy Thường Đức, kẻ kia cũng lắc đầu không biết.
Nhớ tới ngày đó dì Ba có chuyện giấu diếm mình,hôm nay Ngụy Hà quyết định phải hỏi cho ra lẽ.
Xuyên qua hành lang, không lâu nữa sẽ đến phòng dì Ba,Ngụy Hà liền nhanh chân hơn,lúc đi qua khúc quanh, một người đột nhiêt vọt tới, đánh lên Ngụy Hà.
Ngụy Hà bị bất ngờ, lảo đảo suýt ngã,ổn định thân thể, Ngụy Hà hung hăng trừng mắt nhìn kẻ trước mặt “Mày đui sao!”
_”Tuấn…tuấn…” Ngụy Lượng mặt bẩn hề hề ngây ngô nhìn Ngụy Hà cười,Ngụy Hà vốn đang phiền táo,bị như vậy càng phát hỏa, càng làm cho cậu tức giận là Ngụy Lượng chính là em ruột của Ngụy Lập Diễm, mặt mũi hai anh em có chút tương tự khiến Ngụy Hà bỗng nhớ tới thái độ xấc xược của Ngụy Lập Diễm đối với mình, nhịn không được muốn bắt nạt thằng ngốc này.
_Này, ngốc, tao hỏi mày.
Ngụy Lượng mở to hai mắt tròn xoe nhìn Ngụy Hà.
Ngụy Hà nói “Có biết tên mình không?”
_”Tên?” Ngụy Lượng lệch đầu sang một bên,hình như đang cố gắng suy nghĩ ý nghĩa của câu hỏi.
Ngụy Hà nở nụ cười giả dối “ Đúng vậy, tên đó.”
_”Lượng…Lượng Lượng! Lượng Lượng!” Ngụy Lượng đột nhiên kích động nở nụ cười, vui vẻ vỗ tay hoan hô “Ngu quá! Ngay cả tên của mình cũng không nhớ sao?!”
Ngụy Lượng đần mặt ra,si ngốc nói “Lượng Lượng…Tên!”
_”Mày kêu thằng ngốc, biết không? Thằng, ngốc!” Ngụy Hà gằng từng chữ “Thằng – ngốc!”
_”Thằng…thằng ngốc…” Ngụy Lượng cái hiểu cái không lặp lại.
Ngụy Hà bật cười,vỗ vỗ mặt nó “Đúng rồi, đúng rồi, phát âm như vậy, thằng ngốc à!”
_”Thằng ngốc! Thằng ngốc” Ngụy Lượng lại cười rộ lên.
_Tốt, tao hỏi lại mày, mày tên gì?
Ngụy Lượng lớn tiếng trả lời “Thằng ngốc!”
_Ai! Chính xác! Thằng ngốc, mau đi chơi,đừng cản đường tao.
_”Thằng ngốc! Thằng ngốc! Thằng ngốc!” Ngụy Lượng cao hứng chạy đi.
Trong lòng Ngụy Hà vô cùng vui sướng, đối mặt với kẻ âm hiểm giả dối như Ngụy Lập Diễm, cậu không chiếm được thế thượng phong,chỉ có thể bắt nạt đứa em mà Ngụy Lập Diễm xem như trân bảo mới giúp Ngụy Hà tiêu tan một chút.
_Viện viện, mẹ Ba đâu?
Ngụy Viện Viện đang ngồi bên cửa sổ đọc sách,bỗng nghe thấy tiếng gọi của Ngụy Hà liền giật mình hoảng sợ.
_Anh Hai, anh vào lúc nào sao không lên tiếng, làm em sợ muốn chết.
_”Em sợ cái gì, anh không ngờ em nhát gan như vậy. Mẹ Ba đâu? Sao không thấy?” Ngụy Hà hỏi.
_”Mẹ? Không biết, mới vừa rồi còn thấy bà ấy mà!” Ngụy Viện Viện trả lời, sau đó nhìn trái nhìn phải, gọi dì Ba nhưng không ai trả lời.
_”Anh Hai tìm mẹ có chuyện gì không?” Ngụy Viện Viện nhìn Ngụy Hà hỏi.
Ngụy Hà lắc đầu “Không có gì. Viện Viện, sao mắt em thâm đen vậy, đi chơi dữ quá chứ gì?”
Ngụy Viện Viện nhăn mặt nói “Mẹ nói không lâu nữa sẽ cho em ra nước ngoài du học, gần đây em đều vội muốn hết lấy đâu ra thời gian đi chơi a! Mà dạo này hay phát sinh nhiều chuyện kỳ quái…Em nói với mẹ, mẹ còn mắng em, bảo em nói lung tung…”
_Là chuyện gì vậy?
Ngụy Hà nhìn chằm chằm cô,trong lòng cảm thấy quái dị,chẳng lẽ là…
_Buổi tối em luôn nghe thấy có người hát hí khúc,hoặc tiếng phụ nữ khóc sướt mướt, ngay cả bọn người hầu cũng còn nói, tất cả đều nghe thấy…
Ngụy Hà đoán đúng,dường như chính là âm thanh mà mấy ngày trước cậu đã nghe được, chỉ là gần đây cậu đều bình an vô sự không hề nghe thấy tiếng động lạ nào. Nhớ tới lần trước dì Hai còn tìm đến Ngụy Thường Đức kể lể “Tôi nhìn thấy ả.” Thật sự là oan hồn chưa tán của mẹ Ngụy Thư, về đây báo thù?
_”Anh Hai, chẳng lẽ anh cũng không tin em,cảm thấy em nói nhảm?” Ngụy Viện Viện cúi đầu “Em chỉ biết anh sẽ không tin em.”
Ngụy Hà hồi thần,nhìn Ngụy Viện Viện cười “Nhất định là em ngủ không đủ,đúng rồi, bên ngoài có dựng một sân khấu kịch, chắc buổi tối có kẻ luyện tập hát hí khúc,ồn đến em. Thỉnh thoảng anh Hai cũng nghe thấy a.”
Ngụy Viện Viện ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói “Thật vậy sao?”
_”Ừ.” Ngụy Hà gật đầu
Ngụy Viện Viện bán tín bán nghi,chính là không tìm thấy giả thuyết nào khác, nếu là ma quỷ thì lại không có bằng cứ, nói không chừng thật sự là do cô hiểu lầm.
Vừa định hỏi thêm, Ngụy Hà đã đi ra ngoài,điệu bộ vô cùng vội vàng.
Ngụy Hà vừa nhìn thấy dì Ba, liền vội vã chạy ra cửa,vốn định mở miệng kêu một tiếng dì Ba, nhưng chợt bắt gặp biểu tình của bà, Ngụy Hà không khỏi hiếu kì, lẳng lặng theo sau. Ngụy Thường Đức cùng dì Hai thì thôi, ngay cả dì Ba cũng như vậy,nhất định là có chuyện gạt mình.
Dì Ba leo lên xe kéo,Ngụy Hà cũng lên xe bảo người kéo xe theo sau.
Trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ nhất định lần này cậu sẽ phát hiện một bí mật thật lớn,lòng bàn tay không khỏi đổ đầy mồ hôi.
Ngụy Hà nhìn con đường trước mắt, đây là…
Nơi chôn cất của mẹ.
Xe kéo phía trước ngừng lại,Ngụy Hà cũng ra lệnh người kéo xe dừng theo,thanh toán tiền xong liền núp sau một cây đại thụ, lén lút nhìn dì Ba.
Dì Ba cầm theo một ít đồ vật,đi đến trước phần mộ của mẹ Ngụy Hà, thắp hai cây nến,bày chén đĩa ra, thả vài món hoa quả, rất đơn giản.
Làm xong, dì Ba đứng trước phần mộ thở dài “Gần đây trong nhà có chút rối ren,không thể thường tới thăm chị,cô đơn lắm đúng không. A Hà trở về cũng lâu rồi,vốn đợi trở về dẫn nó đến thăm chị…” Dì Ba dừng một chút,miễn cưỡng cưỡng cười cười “A Hà lại cao lớn không ít,đứa nhỏ Ngụy Lập Diễm kia dã tâm rất lớn,hệt như bà Hai không thể làm cho người ta bớt lo…”
Dì Ba cười khổ,bà chậm rãi ngồi xổm xuống,nhổ vài ngọn cỏ dại trước mộ “Em xem A Hà như con mình, nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Những lời này, toàn bộ đều rơi vào tai Ngụy Hà,cái mũi cậu không khỏi ê ẩm.
Dì Ba dùng khăn lau bùn đất trên tay,đưa lưng về phía Ngụy Hà hồi lâu,đột nhiên bà mở miệng “Xuất hiện đi.”
Ngụy Hà biết mình bị phát hiện,cũng không cảm thấy khó xử, chậm rãi đi ra đến bên cạnh dì Ba nhìn phần mộ của mẹ mình không nói gì.
_”A Hà đến đây.” Dì Ba cười cười,sau đó quay đầu lại nhìn Ngụy Hà “Mau, thắp nén hương cho mẹ con.”
Ngụy Hà đỏ mắt nghe theo,quỳ trên mặt đất cắm nhang xuống, kêu một tiếng “Mẹ…”
Một chữ cũng không nói nên lời,nước mắt lã chã rơi xuống,cậu không ngừng lau đi,tàn nhang dính trên tay rơi vào mắt càng ngày càng khó chịu,trong lòng Ngụy Hà vô cùng hoảng loạn.
_Em nghĩ cưới một người vợ cho A Hà,sau đó nói với lão gia, để A Hà quản lý mấy nhà hàng, thuận tiện học tập,về sau nếu kế thừa gia nghiệp cũng không luống cuống tay chân, cái gì cũng không biết.
Dưới tay Ngụy Thường Đức có hơn mười nhà hàng lớn,buôn bán thêm một ít tơ lụa,nhưng Ngụy Thường Đức vẫn không để Ngụy Hà hay Ngụy Lập Diễm nhúng tay vào.
Ngụy Hà sửng sốt, ngẩng đầu nhìn dì Ba “Cưới vợ!?”
_”Phải, con đến tuổi này rồi cũng không tính nhỏ,cưới vợ cũng tốt.” dì Ba thản nhiên nói
Ngụy Hà đứng lên “Con không muốn!”
_”Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, cưới sớm hay muộn thì có gì khác nhau. Con có thể tự chọn cô gái mà mình thích, dì cũng không ép con phải lấy nhất định một ai.” Dì Ba gặp Ngụy Hà cương quyết đành nhẹ giọng khuyên nhủ.
Nhưng Ngụy Hà không nghe vào, cậu thậm chí có chút phẫn nộ,đây là chuyện của cậu, sao có thể để người khác chen chân vào!
_”Hiện tại con không nghĩ cưới!” Ngụy Hà cứng rắn
_”Sớm thành gia lập nghiệp thì có gì không tốt? Còn có thể giúp cha con xử lý chuyện buôn bán..”
_”Con cũng không có hứng thú!” Ngụy Hà cao giọng đánh gãy lời dì Ba
_”A Hà!” Dì Ba quát
Ngụy Hà tức giận không nhẹ “Con nói không muốn là không muốn! Khỏi thương lượng!”
_”Con là cậu Hai của Ngụy gia!” dì Ba lãnh mặt,ngữ khí không tốt
_Không cần…
_”Ngươi thử ngẫm lại, sau này nếu để Ngụy Lập Diễm làm chủ thì con sẽ sống yên ổn sao?” Dì Ba có chút thất thố, quát tháo Ngụy Hà.
Ngụy Hà ngẩn người, không thể trả lời, dì Ba nói rất đúng,cậu không có lý do để phản bác.
Nhìn Ngụy Hà gục đầu xuống, tựa hồ có chút buông lỏng, dì Ba tiến tới nhẹ nhàng vỗ vai cậu “A Hà…Dì cũng chỉ muốn tốt cho con,từ nhỏ dì đã thương con,hơn nữa trước khi lâm chung mẹ con cũng đã nhờ dì chăm sóc cho con,chẳng dì lại muốn hại con? Nghe lời dì đi.”
Ngụy Hà suốt đời này chỉ một mực cùng anh…Anh trai yêu dấu của em…
Nếu mình lấy vợ,sẽ bất trung với Ngụy Thư. Mình yêu Ngụy Thư,chỉ yêu một mình Ngụy Thư, không cần ai khác…
Nhưng mà…
Ngụy Hà do dự
_Dì cho con chút thời gian, quyết định xong con sẽ nói với dì.
Dì Ba nhìn Ngụy Hà như vậy có chút đau lòng,nhưng bà phải dùng mọi cách để bảo vệ Ngụy Hà.
Trừ bỏ tìm đến dì Ba để tự chuốc thêm rối rắm thì Ngụy Hà vẫn chưa hỏi được vấn đề của mình, chính là giờ phút này cậu cũng không còn tâm tình để suy nghĩ đến chuyện khác,cả đầu óc đều là hình ảnh dì Ba bắt cậu lấy một cô gái.
Ngụy Hà cũng không chán ghét phụ nữ, nhưng cậu đã có Ngụy Thư. Sao cậu có thể làm chuyện có lỗi với Ngụy Thư được?
Ngụy Hà giấu tâm sự trong lòng,không muốn cùng về với dì Ba, lấy cớ để dì Ba đi trước.
Cùng ngày, Ngụy Hà uống say bí tỉ, không còn biết gì cho đến nửa đêm, mới lững thữnng bước ra khỏi quán rượu.
Nghiêng ngả lão đảo đi trên đường,trong tay còn ôm bình rượu “Tao…Tao mới không lấy! Cút, cút hết cho tao,cút ngay!”
Ngụy Hà cười lớn, ngửa đầu nốc một ngụm rượu, sau đó lại hì hì cười “Mình có Ngụy Thư…Hắc hắc…”
”Phù! Phù!” Nói xong liền “Phanh!” một tiếng, kẻ say cùng bình rượu đều đồng loạt ngã lăn trên mặt đất. Ngụy Hà động bất động, ngủ mất.
Một chiếc xe hơi chạy ngang qua,lúc nhìn thấy Ngụy Hà liền ngừng lại.
_”A…Chỗ này có người.” Tài xế lái xe nói, người ngồi phía sau chính là Dương Thanh vừa đi diễn về.
Dương Thanh mở cửa xe đi xuống, Đại Quốc gọi y lại “Anh Thanh,bỏ đi, đừng để ý tới người nọ,chắc là tửu quỷ chứ gì.Đã trễ thế này, về nghỉ ngơi vẫn hơn.”
_Đi xem thử, nếu thật xảy ra chuyện gì cũng không tốt
Dương Thanh xuống xe đi đến chỗ con ma men,thời điểm nâng hắn dậy, con ma men “Ngô!” một tiếng, mở to hai mắt ói ra một hơi.
Giày của Dương Thanh dính đầy bã nôn.
_”Mẹ! Thằng khốn này!” Đại Quốc thấy thế liền hầm hầm đi tới muốn “dạy dỗ” con ma men.
Dương Thanh lại kinh ngạc hô lên “Ngụy Hà!”
Hóa ra là thiếu gia nhà họ Ngụy.
Dương Thanh thân thủ nâng Ngụy Hà dậy, “Tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh…”
_”Đều say thành như vầy cũng đừng quản hắn!” Đại Quốc xen mồm vào.
Dương Thanh có chút bất mãn “Nói cái gì vậy,mau giúp tôi đưa cậu ấy lên xe,chúng ta cùng đưa người này trở về.”
Đại Quốc bĩu môi dù không tình nguyện vẫn làm theo lời Dương Thanh.
Đưa Ngụy Hà lên xe, Dương Thanh bảo Đại Quốc ngồi ở ghế phụ lái, Đại Quốc oán hận trừng mắt nhìn Ngụy Hà còn đang mê mang,nói tiếng được rồi.
Dương Thanh rút khăn tay ra, lau mặt cho Ngụy Hà, Ngụy Hà nhắm chặt hai mắt giật giật đầu, cau mày,miệng không ngừng lảm nhảm “Không cưới…Tao không cưới…”
Không cười? Không muốn lấy ai? Đây là lý do cậu ấy uống rượu sao? Dương Thanh nhìn Ngụy Hà bất tỉnh, nhíu mày nghiền ngẫm.
Xe dừng trước cổng Ngụy gia,Dương Thanh cùng Đại Quốc đi ra, đỡ Ngụy Hà xuống.
Cùng không biết có phải Đại Quốc chán ghét Ngụy Hà, lúc nâng người,cánh tay không khỏi dùng thêm lực,Ngụy Hà cảm giác đau, cau mày hừ hừ hai tiếng.
Đi đến cửa, Dương Thanh đang muốn vươn tay gõ cửa thì cánh cửa lại chi nha một tiếng, tự mình mở ra.
Một thanh niên mặc bộ đường trang màu trắng đứng ở bên trong,nửa bên mặt chìm nghỉm trong bóng đêm, nhìn không rõ.
_”Cậu Hai Ngụy gia uống rượu.” Dương Thanh nói với người nọ.
Người nọ từ từ đến gần,ngọn đèn trước cửa mờ ảo,nhưng cũng đủ cho Dương Thanh cùng Đại Quốc thấy rõ gương mặt của người nọ. Vừa xem tới, Dương Thanh cùng Đại Quốc không khỏi ngây ngẩn cả người.
Người nọ lớn lên cực kỳ xinh đẹp, hai mắt thản nhiên nhìn kẻ mà bọn họ đang nâng, sắc mặt tái nhợt,thoạt nhìn có chút ốm yếu,thời điểm người nọ tới gần,Dương Thanh cảm thấy cả cơ thể đều lạnh buốt.
_Làm phiền hai người đưa em trai tôi trở về.
Người nọ mở miệng,ngay cả âm thanh đều rất mềm nhẹ. Đôi mắt hẹp dài khẽ nâng lên liếc nhìn bọn họ. Đón lấy Ngụy Hà từ tay Dương Thanh và Đại Quốc,kéo đến gần mình, sau đó ôm hẳn Ngụy Hà vào trong ngực.
Dương Thanh nhìn xem choáng váng,thầm nghĩ người này thoạt nhìn yếu đuối nhưng khí lực không nhỏ. Có thể dễ dàng ôm lấy một người đàn ông trông có vẻ cường tráng hơn y nhiều lắm.
Lúc chuẩn bị lên xe, Dương Thanh lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua,cái bóng của người kia kéo thật dài dưới ánh đèn.
Dương Thanh đột nhiên nhớ tới bản thân đã từng gặp qua hắn,cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Hà. Sau khi Ngụy Hà rời đi, y trở lại bàn trang điểm tháo trang sức, phát hiện có một khuôn mặt xuất hiện trong gương,lúc đó sau lưng người người tấp nập, Dương Thanh cảm thấy khuôn mặt kia rất xinh đẹp nên nhìn nhìn đến thất thần, cũng không biết tại sao chỉ trong thoáng chốc người kia lại biến mất không thấy.
_”Anh Thanh, anh còn nhìn cái gì,thời điểm không còn sớm, chúng ta mau mau trở về.” Đại Quốc đánh gãy hồi ức của Dương Thanh,Dương Thanh hồi thần, vội vàng gật đầu đáp ứng,xoay người vào xe.
Ngườ nọ là anh trai của Ngụy Hà sao? Dương Thanh nghĩ, trên đời này sao lại có người xinh đẹp như vậy?
***
Lúc này, không khí xung quanh yên tĩnh đến mức quỷ dị, khiến cho tiếng ngáy của Ngụy Hà trong lòng n Ngụy Thư cũng có vẻ vang dội hơn bình thường.
Cửa phòng mở, Ngụy Thư đặt Ngụy Hà lên giường, anh đứng bên giường nhìn Ngụy Hà.
Vừa đặt lưng lên giường, Ngụy Hà liền run rẩy,tựa hồ gặp phải ác mộng,sau đó lại xoay người, trành hình chữ đại, thoải mai dang hai tay dang hai chân.
_”Không cưới…không cưới…” Ngụy Hà nỉ non
Một đôi tay trắng bệch nổi đầy gân xanh nhẹ nhàng xoa xoa đầu Ngụy Hà,cực kì giống phương thức sủng ái mà những cặp tình nhân thường dành cho nhau, chính là trên gương mặt của chủ nhân đôi tay kia lại không hề có một chút ý cười.
Rút đi quần áo, Ngụy Hà lộ ra lồng ngực rắn chắc, bàn tay tái nhợt nhẹ nhàng vuốt ve vai cậu. Trong lúc mơ màng, Ngụy Hà cảm thấy có chút ngứa,quơ tay bắt lấy bàn tay kia.
Hàng mi đen nhánh khẽ cau lại,đôi mắt to đang nhắm,mũi cao thẳng, đôi môi dày hơi mở ra. Da thịt khỏe mạnh màu lúa mạch khẽ ửng hồng,có lẽ là do say và nóng.
Ngụy thư vươn tay ôm cậu vào lòng,lúc chạm vào cơ thể lạnh như băng của Ngụy Thư, Ngụy Hà không tự chủ mà càng theo sát lại gần, cái đầu cũng theo đó mà thoải mái cọ cọ lên người Ngụy Thư, sung sướng phát ra những tiếng thở dài đứt quãng.
Tay Ngụy Thư đặt trên lưng Ngụy Hà. Màu da của hai người đối lập với nhau,làm cho tay của Ngụy Thư càng trắng nõn,nhưng không tồn tại nửa điểm huyết sắc. Móng tay cong lại cấu lên lưng Ngụy Hà, tạo thành vài đường đỏ tươi, trông có vẻ vô cùng dọa người.
Ngụy Thư cúi đầu, khẽ hôn người trong ngực,ánh trăng xuyên thấu qua khung cửa sổ đánh lên mặt anh,ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn Ngụy Hà,đôi môi mỏng nhẹ nhàng dừng bên tai cậu “Nếu em nghe lời, liền cho em sống lâu một chút…”
Thanh âm ôn nhu lại làm cho người ta không khỏi sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT