Trữ Hoài Tĩnh sau khi đuổi Trữ Hoài Xa về nhà thì tự mình hồi phủ. Hắn vừa đến cửa liền thấy một hắc y nhân đứng đó chờ mình.

“Ngôn Chi, đã trễ rồi sao ngươi còn đứng ở đây?” Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi đến gần.

“Bệ hạ đến.” Triệu Ngôn Chi nhìn Trữ Hoài Tĩnh, nhàn nhạt nói.

“Là Phụng Viêm kêu ngươi tìm ta nhưng ngươi không muốn ta bị quấy rầy nên mới phải đứng đây để chờ?” Trữ Hoài Tĩnh thử hỏi.

Triệu Ngôn Chi không trả lời mà xoay người bước vào Vương phủ, hắn lo lắng để lại một câu rồi biến mất: “ Bệ hạ dường như mất hứng.”

Trữ Hoài Tĩnh không nói gì, chỉ là khóe miệng cong lên thành một độ cung thật đẹp. Hạ nhân thấy hắn đều cung kính hành lễ, Trữ Hoài Tĩnh cũng mỉm cười đáp trả.

Trong hậu viện, thư phòng vẫn còn sáng đèn, Trữ Hoài Tĩnh biết bên trong ngoại trừ y thì sẽ chẳng còn ai khác.

Hắn đến gần rồi chợt nhíu mày khi nghe thấy đoạn đối thoại bên trong, vẻ mặt mất tự nhiên nhưng cũng chỉ trong nháy mắt. Trữ Hoài Tĩnh đẩy cửa bước vào, hương thơm của cây phật thủ nhàn nhạt lan tỏa.

Trữ Giác Phi một tay cầm sách một nâng chung, trên mặt không hề có chút biểu cảm dư thừa, y nghe thấy tiếng mở cửa cũng không phản ứng giống như mọi chuyện đều trong dự liệu.

“Đã trễ thế này sao còn không nghỉ ngơi?” Trữ Hoài Tĩnh đến cạnh Trữ Giác Phi, đưa tay cầm lấy chung trà trong tay y rồi tính tế nhập một ngụm nhỏ, là trà Long Tĩnh.

Trữ Giác Phi rốt cuộc cũng có phản ứng, y nâng cằm Trữ Hoài Tĩnh hỏi: “Ngươi đã đi đâu?”

“Mẫu Đan lâu.” Trữ Hoài Tĩnh không kiêu ngạo, không siểm nịnh đáp.

“Chơi vui không?” Khóe môi Trữ Giác Phi cong lên tạo thành một tia cười nhạt, chỉ là ý cười hoàn toàn không xuất hiện trong mắt.

Trữ Hoài Tĩnh biết người này nhất định là đã tức giận nên cũng thuận theo nói: “Không vui.”

“Thật không? Ta cứ nghĩ ngươi chơi vui đến không biết mệt a!” Trữ Giác Phi lạnh lùng nhìn hắn khiến cho tâm hắn run lên, y thật sự tức giận rồi sao?

“Ngươi là của ta, ta tuyệt đối không cho kẻ khác chạm vào!” Trữ Giác Phi bá đạo nói sau đó chiếm lấy môi hắn.

Nụ hôn thô bạo không hề dịu dàng mà chỉ có cướp đoạt, thẳng thắn liếm cắn, Trữ Hoài Tĩnh bị hôn đến tê dại, hô hấp bắt đầu khó khăn, hắn muốn giãy khỏi ràng buộc của Trữ Giác Phi nhưng lại phát hiện sức lực của mình kém y thật lớn.

Trữ Hoài Tĩnh đột nhiên nhắm mắt hung hắn cắn lên bờ môi của Trữ Giác Phi, một cỗ tanh ngọt tản ra trong khoang miệng. Trữ Giác Phi bởi vì đau nhức nên thả hắn ra, Trữ Hoài Tĩnh sau khi được tự do liền từng ngụm thở dốc.

Chỉ bạc theo khóe miệng kéo dài, kiều diễm nói không nên lời. Trữ Giác Phi lúc này mới phát hiện mình đã thô bạo, y thất thần nhìn Trữ Hoài Tĩnh, sau đó đột nhiên đem người ôm chặt vào lòng.

Trữ Hoài Tĩnh cảm giác được Trữ Giác Phi bất an nhưng lại chẳng biết vì sao nên chỉ có thể tùy ý để y ôm chặt rồi chậm rãi hòi: “Làm sao vậy?”

“Tĩnh Nhi, ngươi nghĩ ta già sao?” Trữ Giác Phi thình lình nói ra lời này khiến Trữ Hoài Tĩnh nao nao, hắn ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt vốn luôn thầm trầm nay lại chưaá đầy âu lo.

“Không có a, Phụng Viêm đang lúc tráng niên sao lại già chứ?” Trữ Hoài Tĩnh mỉm cười trả lời.

“Thật sao, thế nhưng dạo này ta luôn nghĩ rằng nếu như ta chết thì ngươi làm sao bây giờ?” Trữ Giác Phi hít một hơi dài, tâm tình có chút bất đắc dĩ.

Trữ Hoài Tĩnh vuốt ve gò má của y, dịu dàng nói: “Ngươi gần đây rảnh rỗi lắm à? Chẳng lẽ ngươi muốn già đi thật sao!”

“Nhưng mà…” Trữ Giác Phi còn chưa dứt lời đã bị Trữ Hoài Tĩnh chiếm cứ đôi môi.

Sự thật lúc nào cũng tàn khốc, hạnh phúc luôn có hạn định.

Hắn không biết thứ mình luôn cố níu lấy có phải hạnh phúc thật sự hay không nhưng tối thiểu hắn biết bây giờ mình rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc! <ins class="adsbygoogle"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play