Tối đến, khi Trữ Hoài Tĩnh đang dùng cơm cùng Vũ Nhi thì bị Trữ Hoài Xa kéo đi, vẻ mặt hắn ngưng trọng như sắp phải ra chiến trường.

Trữ Hoài Tĩnh giãy khỏi ràng buộc của Trữ Hoài Xa, có chút đau đầu: “Ngươi gấp cái gì, người ta có chạy đi đâu.”

“Nhưng ta nghe nói Nguyên Nhược Khê đã đến đó rồi, ta không thể để hắn nhanh chân đến trước.” Trữ Hoài Xa lo lắng nói.

Trữ Hoài Tĩnh nhìn bộ dạng của Trữ Hoài Xa, đột nhiên có chút buồn cười. Những ai rơi vào lưới tình đều trở nên ngu ngốc, nhưng phần ngu ngốc này lại khiến cho kẻ khác chẳng thể nào ghét được, “Đã biết, đi thôi.” Hai người nhanh chân đến Mẫu Đan lâu.

Đến nơi, Trữ Hoài Tĩnh phát hiện cửa lâu đông như trẩy hội, hoàn toàn không giống như đêm mình đến cùng Triệu Ngôn Chi. Trước cửa tập trung rất nhiều kiệu và mã xa, xem ra không ít quan to hiển quý, phải chăng hôm nay có trò gì hay?

Cả hai vừa tiến vào liền được gã sai vặt đón tiếp. Sau khi len lén quan sát Trữ Hoài Tĩnh, hắn quay sang Trữ Hoài Xa: “Mộc công tử mời ngài vào, hình như hôm nay sớm hơn hơn bình thường a.”

Gã sai vặt thuần thục bắt chuyện với Trữ Hoài Xa, hắn do đang nặng tâm sự nên chỉ rầu rĩ mà “Ân” một tiếng.

Gã sai vặt rất biết quan sát, thấy đối phương không muốn nói nhiều thì cũng im lặng, đem hai người đến một nhã gian ở trên lầu hai. Trữ Hoài Tĩnh vừa đi vừa quan sát bốn phía, phát hiện đại sảnh ở đây đã được biến đổi, những bàn gỗ bên dưới đều bị dọn đi, trên nền đá cẩm thạch được phủ lên một tấm thảm gấm, mềm mại tinh tế, vừa nhìn đã biết là vật phi phàm.

Hắn thuận tiện quan sát bốn phía, phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc. Tuy Trữ Hoài Tĩnh không thích giao du nhưng hắn vẫn thường ra vào hoàng cung, đã từng gặp mặt một số đại thần, mà hầu hết đều xuất hiện ở đây. Hắn thật muốn nhìn xem loại ma pháp gì đã làm điên đảo bọn họ!

Nhã gian ở đây không lớn, trong phòng chỉ có hai thanh ghế dài làm từ gỗ cây trần đàn, lối ra vào được treo một mặt lụa mỏng thay cho cửa gỗ, người bên ngoài không thể nhìn rõ bên trong nhưng người bên trong có thể thấy rõ động tĩnh bên ngoài, ngươi thiết kế ra gian phòng này thật biết suy nghĩ.

Lát sau, thị nữ đưa đến một ít điểm tâm và rượu ngon rồi rời đi. Trữ Hoài Xa vẫn là bộ dạng tâm thần không yên quan sát xung quanh.

“Ngươi nhìn gì vậy?” Trữ Hoài Tĩnh tự châm rồi chậm rãi thưởng thức, vô cùng thoải mái hỏi.

“Không, không có nhìn gì hết.” Trữ Hoài Xa giật mình, ngón tay run run tự mình châm rượu nhưng phần lớn đều đổ ra ngoài.

Trữ Hoài Tĩnh thay hắn rót đầy, đầu mày khẽ nhướn: “Ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì.” Trữ Hoài Xa nỗ lực tránh né.

Trữ Hoài Tĩnh thấy hắn như vậy cũng không hỏi nhiều chỉ là trong lòng có chút thấp thỏm, Mẫu Đan lâu quả thật quỷ dị, xem ra nơi này không hề đơn giản!

Một lúc sau, có hai người thị nữ đem một cây đàn cổ đặt trong đại sảnh. Trữ Hoài Tĩnh phát hiện khung cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh dị thường, có vẻ như đang chờ đợi gì đó.

Mà việc khiến cho hắn càng thêm kì lạ chính là Viêm Ngọc xuất hiện. Một thân hồng sắc trường sam, đôi mắt hắc sắc linh động, gương mặt được điểm thêm một đóa mẫu đơn nở rộ trông đầy ma mị, mái tóc đen mượt được bạch trâm bó buộc, tuy đơn giản nhưng lại vô cùng động nhân.

“Đây không phải là Viêm Ngọc sao?” Trữ Hoài Tĩnh vô cùng kinh ngạc khi thấy hắn ngồi xuống, bắt đầu thử đàn.

“Không phải, đó là Liễm Trần.” Trữ Hoài Xa có chút hốt hoảng trả lời.

Trữ Hoài Tĩnh nghe Trữ Hoài Xa nói vậy cũng cảm thấy khó hiểu mà nhíu mày, người đó là Liễm Trần nhưng sao lại giống Viêm Ngọc như vậy, là huynh muội sao?

Trữ Hoài Tĩnh chưa kịp nghĩ xong thì đã bị tiếng đàn hấp dẫn.

Thanh âm tao nhã, thủ pháp thành thạo, lên lên xuống xuống tựa như một vũ khúc, ngón tay trắng nõn linh hoạt chuyển động làm cho kẻ khác bất giác trầm mê.

Tiếng đàn khiến cho lòng người nổi lên từng trận tê dại, ngón tay xinh đẹp không ngừng chuyển động làm phát ra những âm thanh tao nhã, cảm giác như các giác quan trong người đều trở nên nhạy cảm, vui mừng, bi thương đều theo từng tiếng đàn.

Trữ Hoài Tĩnh kinh hoảng, tiếng đàn này thật đáng sợ, thanh âm mị hoặc lòng người, nếu muốn dùng nó khống chế người nghe là việc dễ dàng như trở bàn tay.

Lẽ nào Mẫu Đan lâu nổi danh khắp chốn là vì thứ này? <ins class="adsbygoogle"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play