Tố Tâm hà cách Linh Lung trấn hơn ba mươi dặm, tương đối xa ngọn Tà sơn. Trữ Giác Phi không tiếp tục ở lại Bạch Mặc lâu mà lên ngựa hướng thẳng đến Tố Tâm hà. Sau một đêm không nghỉ, Trữ Giác Phi rốt không đã đến nơi.

Y xuống ngựa nhìn về phía xa. Ánh nắng chiếu lên mặt sông tạo thành từng sợi phản xạ, gió nhẹ khiến cho dòng nước nhẹ nhàng run động, hương thơm thoang thoảng trong gió làm cho người ta cảm thấy vô cùng tươi mát.

Bên cạnh bờ sông có một căn nhà gỗ, khói bếp chậm rãi thoát ra rồi tiêu thất. Trữ Giác Phi dắt ngựa đến gần, dưới chân là một lớp bùn xốp thật dày.

Theo khoảng cách ngày càng gần, tâm trạng của Trữ Giác Phi càng thêm hỗn loạn. Đôi khi thứ càng muốn có thì càng khó có được. Lộ trình tuy chỉ vỏn vẹn vài trăm bước nhưng lại cảm thấy thật dài.

Cửa gỗ đóng chặt, phía trên có một tầng rỉ sét, Trữ Giác Phi muốn mở ra nhưng khi bàn tay sắp chạm đến lại đột nhiên rụt về, có một loại vui sướng xen lẫn lo lắng đang phá nát y.

Giống như không thể chịu đựng thêm nữa, Trữ Giác Phi rốt cuộc đẩy mạnh cửa gỗ, khiến nó phát ra âm thanh ‘chi nha’ chói tai.

Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của y, tuy chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng lại khiến cho Trữ Giác Phi cò chút hoảng hốt. Thanh sắc trường sam, mái tóc đen dài, thân thể đơn bạc, thật sự là người nọ.

Trữ Giác Phi đột nhiên cảm thấy thanh quản của mình như bị một thứ gì đó cản lại, cái gì cũng không thể nói nên lời, chỉ là khóe mắt có chút cay cay, khiến cho tầm nhìn trở nên mờ ảo. Từ lúc nào, từ lúc nào mà người này lại chiếm một vị trí quan trọng như vậy? Trữ Giác Phi không kịp nghĩ nữa, hiện tại, y chỉ muốn đem người này tiến nhập vào thân thể, giữ trong cốt tủy của mình!

Trong lúc Trữ Giác Phi kích động, Trữ Hoài Tĩnh lại trấn định hơn nhiều, hắn quan sát Trữ Giác Phi, khóe miệng bất giác cong lên, tạo ra một độ cung thật đẹp. Cả hai không ai lên tiếng, chỉ cần nhìn vào ánh mắt đối phương thì đã hiểu rõ.

Sau khi nói lời tương tư, Trữ Giác Phi và Trữ Hoài Tĩnh cùng đi vào vấn đề.

“Ngươi đến Bạch Mặc lâu?” Trữ Hoài Tĩnh ngồi trên giường, dựa đầu vào vai của Trữ Giác Phi, nhẹ giọng hỏi.

“Ân, Bạch Hoan ở đó!” Trữ Giác Phi lẳng lặng nhìn Trữ Hoài Tĩnh, rất sợ chỉ trong một khắc lơ là thì người này lại biến mất lần nữa.

“Lãm Nguyệt đã phái rất nhiều binh lính ẩn thân ở đây, hắn biết chắc chắn ngươi sẽ đến cứu ta, hiện tại chỉ sợ bốn phía đều đã bị bao vây.” Trữ Hoài Tĩnh trấn định nói, thanh âm không có chút lo lắng nào, trái lại còn mang theo một tia bình thản.

“Ta biết.”

“Vậy ngươi còn đến.” Nói xong câu đó, cả hai đột nhiên bật cười. Biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn lao vào, hàm ý trong đó không cần nói ra thì cũng đã hiểu, mọi lời lẽ lúc này đều là vô nghĩa.

“Không cần lo lắng, ta đã sai Ám ảnh dẫn viện binh đến, cũng sắp xếp không ít người ở Linh Lung trấn, đêm nay sẽ hành động.” Trữ Giác Phi mơn trớn hai gò má của Trữ Hoài Tĩnh, nói tiếp: “Bọn người Lãm Nguyệt có gây khó dễ cho ngươi hay không?”

“Không có, trong mắt hắn ta là một nhân vật quan trọng nên cung phụng còn không kịp nữa là, nhưng ta vẫn rất kỳ quái khi hắn biết chuyện của chúng ta? Với lại ta thấy Lãm Nguyệt rất quen thuộc, có một loại cảm giác không thể nói rõ.” Trữ Hoài Tĩnh có chút phiền não nhíu mày.

“Tĩnh Nhi không cần phiền lòng, ta đã sai Ám ảnh điều tra Lãm Nguyệt, rất nhanh sẽ có tin tức.”

“Ân.” Trữ Hoài Tĩnh an tâm dựa vào lòng Trữ Giác Phi, nhắm mắt lại, hắn dường như có chút mệt mỏi. <ins class="adsbygoogle"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play