Hào quốc và Dư quốc được ngăn cách bởi một dãy Tà sơn, ngọn núi này vừa vặn tạo thành lá chắn tốt nhất của hai quốc gia. Bây giờ Hào quốc đột nhiên quy mộ tiếp cận quả thật khiến cho người ta kinh sợ, mà họ nếu muốn đánh Dư quốc thì nhất định phải vượt qua ải của Y Lan giáo.

“Đã giữ được hắn rồi sao?” Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, soi sáng hơn nửa gian phòng. Bên trong, một nam nhân ăn vận hắc sắc trường bào đưa lưng ra cửa, chậm rãi hỏi.

“Vâng.” Âm thanh linh hoạt dễ nghe từ ngoài truyền vào.

“Vậy cứ tiến hành theo kế hoạch đi, chỉ cần chúng ta có hắn trong tay thì bọn chúng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Nam nhân xoay người, trên mặt là một chiếc khăn lụa mỏng, mái tóc buộc cao, khiến cho cả người thoạt nhìn có chút mờ ảo.

“Vâng, vậy có cần thông tri cho bên Đỗ Vi Lan không ạ?”

“Việc này để ám ảnh làm là được rồi, ngươi cứ đi Biện Lương thành giúp đỡ cho bọn người Trữ Hoài Du, hài tử đó tuy có tài nhưng tính cách lại nóng nảy, không biết kềm chế, nếu hắn dám làm hỏng đại sự thì cứ mặc kệ.” Đôi mắt hắc sắc của nam nhân sâu không thấy đáy.

“Vâng.” Một cơn gió thổi qua khiến cho chiếc khăn lụa mỏng bay lên, để lộ gương mặt trắng nõn hệt như gốm sứ.

Trữ Giác Phi sau khi nghe tin Trữ Hoài Tĩnh mất tích thì tâm tình liền trở nên nóng nảy, tùy thời bộc phát, nhưng rồi sau đó cũng dần tỉnh táo trở lại.

Y rời khỏi Hàn Nguyệt khách ***, sai thuộc hạ tìm mua một tiểu viện yên tĩnh cho mình, Mộc Tĩnh Vũ dưới yêu cầu của Trữ Giác Phi cũng dọn đến ở chung.

Sau khi Trữ Hoài Tĩnh giao Mộc Tĩnh Vũ cho Trữ Giác Phi, khi bé tỉnh dậy không nhìn thấy cha cũng chẳng khóc chẳng nháo như những hài từ khác mà lại yên tĩnh khiến cho người ta yêu thương. Trữ Giác Phi chỉ đơn giản bảo rằng Trữ Hoài Tĩnh có việc quan trọng cần phải giải quyết, còn bản thân là gia gia bé, sau đó không nói thêm gì nữa.

Trên núi, đại quân và Y Lan giáo vẫn giằng co không dứt, Trữ Giác Phi cũng không hạ lệnh tiến công. Y đang chờ thời cơ, hiện tại ai mất kiên nhẫn trước thì là kẻ thua cuộc, mà đối với Hào quốc Trữ Giác Phi cũng không lo ngại, bọn họ nếu muốn tiến công thì phải vượt qua Tà sơn, lúc đó y cũng có thể thuận thế xông vào Hoàng Tuyền trấn, đem Y Lan giáo bắt gọn

Bây giờ ba bên đang rơi vào tình thế giằng co, tất cả đều đang chờ thời cơ để giành lợi thế về mình.

Triệu Ngôn Chi cũng đã báo tin cho Trữ Hoài Xa mang theo ba mươi vạn đại quân tiến vào Hoàn Tuyền trấn trong ít ngày nữa, mà Biện Lương thành trong mấy ngày này vẫn an lạc, không có bất kì dị động nào, mọi việc vẫn được nắm trong lòng bàn tay.

Một tháng sau, ba mươi vạn đại quân tiến vào Thanh Loan trấn, nơi cách Hoàng Tuyền trấn hơn hai mươi dặm, còn thời gian Đỗ Vi Lan lâm bồn là hai tháng nữa. Khí trời bắt đầu trở nên nóng bức, đã liên tục hơn một tháng nay không có cơn mưa nào, tại Hoàng Tuyền trấn, bão cát mù mịt. <ins class="adsbygoogle"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play