Sau một đường cưỡi ngựa không dừng, Trữ Giác Phi và Triệu Ngôn Chi rốt cuộc đã đến Hoàng Tuyền trấn, lộ trình vốn cần nửa tháng nay chỉ còn khoảng 10 ngày.

Hoàng Tuyền trấn vẫn phồn hoa như thường lệ. Các tửu quán, khách *** hai bên trái phải đều nhộn nhịp người người ra người vào, trên đường đông đúc thỉnh thoảng còn có một hai thương đội đi ngang.

Triệu Ngôn Chi dẫn Trữ Giác Phi đến Hàn Nguyệt khách ***. Nơi đây vẫn hệt như trước, không còn chỗ ngồi và lại vô cùng an tĩnh, Sảo Vũ đứng ở quầy hàng, bộ dáng như vừa tỉnh ngủ, thấy bọn người Trữ Giác Phi cũng không thèm hỏi một lời.

Triệu Ngôn Chi quen thuộc đến trước quầy hàng, chắp tay nói: “Hiện giờ chưởng quỹ có ở đây không?”

Triệu Ngôn Chi vừa dứt lời liền thấy rèm cửa phía sau bị người vén lên, Lục Thủy tay chống thắt lưng bước ra, “Ai tìm ta? Không thấy ta đang vội lắm sao!”

“Ta tìm Lục Thủy cô nương giao đồ.” Triệu Ngôn Chi lấy ra một cây ngọc bích đưa cho Lục Thủy.

Lục Thủy nhìn hai người một hồi rồi nói: “Dừng chân hay ở trọ?”

“Ở trọ.”

“Vậy thì đi theo ta, xem như các ngươi may mắn, hôm nay vừa vặn có người để lại một gian hảo hạng, mà quy củ của khách *** này chắc các ngươi cũng biết rồi ha?” Lục Thủy dẫn họ lên lầu hai, tiện tay dùng cây trâm ngọc vấn lại mái tóc đen dài của mình thành một búi cao.

Triệu Ngôn Chi không đáp trả, chỉ là đưa cho Lục Thủy ngân phiếu một vạn lượng, Lục Thủy nhìn cũng không nhìn đem ngân phiếu cất vào áo, sau khi dẫn hai người đến trước cửa phòng thì nói: “Có gì cần thì cứ gọi một tiếng, còn không thì đừng gọi bậy.” Vừa dứt lời nàng liền xuống lầu.

Triệu Ngôn Chi mở cửa gỗ, Trữ Giác Phi bước vào. Gian phòng coi như sạch sẽ ngăn nắp, phạm vi tầm nhìn cũng tương đối tốt, đối diện cửa sổ là ngọn Tà sơn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một lớp sương trắng bao phủ dãy núi.

Triệu Ngôn Chi đóng cửa rồi đến cạnh Trữ Giác Phi: “Công tử, có cần thông tri Tứ thiếu gia không?”

“Ngươi tạm thời không cần thông tri hắn, chúng ta trước hãy quan sát mọi việc. Ta đã cho ám ảnh điều tra, trong khoảng thời gian Y Lan giáo này tương đối bình lặng, hơn nữa cũng ít tiếp xúc với chốn giang hồ. Tạm thời địch bất động, ta bất động.” Trữ Giác Phi vừa dứt lời liền từ bên hông rút ra một khối lệnh bài đưa cho Triệu Ngôn Chi, “Ngươi cầm nó đến gặp Nguyên Nhược Khê, bảo hắn đóng binh cách Hoàng Tuyền trấn 30 dặm. Nhớ kỹ, không được đả thảo kinh xà, tất cả đều chờ khẩu lệnh của ta.”

“Vậy công tử bảo trọng.” Triệu Ngôn Chi nói xong liền tử cửa sổ ra ngoài.

Trữ Giác Phi nằm lên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Y đã mấy ngày không có nghỉ ngơi cho tốt, đầu vừa đặt lên gối liền ngủ say.

Khi Hoàng Tuyền trấn đã rơi vào giấc ngủ, một dáng người mềm mại bước ra từ Hàn Nguyệt khách ***, thi triển khinh công hơn người hướng đến Y Lan giáo, một thân y phục dạ hành hòa vào bóng đêm.

Khắp Y Lan giáo đèn đuốc rực rỡ, Trữ Hoài Tĩnh bị một tiếng chuông thật to đánh thức, Mộc Tĩnh Vũ trong lòng bất an giật mình nhưng vẫn tiếp tục chôn đầu trong ngực hắn.

Trữ Hoài Tĩnh cẩn thận xuống giường, sau khi giúp Mộc Tĩnh Vũ dịch tốt góc chăn liền y phục mặc vào. Lúc này, đại môn bị người mở ra, hắn chưa kịp nói gì đã bị hộ pháp Quyết Vi mang đi. Ngân sắc diện cụ dưới ánh trăng lóe lên hàn quang.

Trữ Hoài Tĩnh vừa đến điếu cước lâu liền thấy toàn bộ giáo chúng đều tập trung ở đây, Quyết Vi cũng không dừng lại mà trực tiếp phóng lên lầu hai.

Trữ Hoài Tĩnh vừa đáp xuống đã nghe được mùi máu tươi, đôi mày bất giác nhíu chặt, trong không khí có một loại áp bức làm cho người ta hít thở không thông.

Trữ Hoài Tĩnh không chút do dự hé mở đại môn, trên tấm thảm bạch sắc là một mớ hỗn độn, hắn vừa liếc nhìn đã thấy Đỗ Vi Lan ngã trong vũng máu, còn Tần Dực Nguyệt thì ngồi bên cạnh, đôi mắt dại ra.

Trên ngực trái của Đỗ Vi Lan bị cắm một thanh chủy thủ, máu tươi thi nhau chảy xuống, nhiễm đỏ một thân áo bào trắng muốt.

Trữ Hoài Tĩnh chạy đến gần Đỗ Vi Lan, sau khi kiểm tra vết thương cho hắn liền quay đầu nói với Tần Dực Nguyệt: “Ngươi nếu không muốn hắn chết thì mau đi lấy hòm thuốc cho ta.” Rồi phân phó Quyết Vi: “Mau chuẩn bị nước nóng.”

Tần Dực Nguyệt nghe Trữ Hoài Tĩnh nói xong cũng khôi phục thần trí, vội vã lao đi. Y đến bây giờ cũng không thể tin Đỗ Vi Lan đã vì mình mà gánh lấy nhát đâm của tên hắc y. Lúc đó, lòng y đau đớn như bản thân đang bị ai xé rách.

Rõ ràng là đã quyết định nhưng tại sao lúc này lại khiến cho y có suy nghĩ rằng mình đã tha thứ.

Trữ Hoài Tĩnh nhờ sự giúp đỡ của người khác đem Đỗ Vi Lan lên giường. Áo bào trắng bị xé mở, chủy thủ chỉ kém một tấc là đâm đến tim, vết thương sâu vô cùng, nếu như bây giờ rút ra có khả năng sẽ tạo thành rong huyết, nhưng nếu không rút thì vết thương sẽ càng trầm trọng, dù sao thân thể của hắn bây giờ cũng không còn giống như xưa.

Trán Trữ Hoài Tĩnh bắt đầu lấm tấm mồ hôi, Tần Dực Nguyệt rất nhanh đã đem hòm thuốc trở về. Y đứng cạnh giường, đôi mắt tràn ngập lo lắng cùng kinh hoảng.

“Ngươi giúp tay nâng đầu hắn lên, ta phải rút chủy thủ ra.” Trữ Hoài Tĩnh bình tĩnh phân phó rồi đút một viên đan dược cho Đỗ Vi Lan. Tần Dực Nguyệt ngồi xuống giường, để Đỗ Vi Lan gối đầu lên đùi mình.

“Hắn sẽ không có việc gì chứ?”

“Tai họa nghìn năm, không chết được.” Trữ Hoài Tĩnh vẻ mặt như thường, hai tay nắm chặt chuôi đao, ánh mắt trầm tĩnh, trong nháy mắt đã rút thẳng ra, máu tươi tung tóe, khiến cho cả ba đều bị dính phải. Tần Dực Nguyệt nhìn thấy một mảnh máu tươi cũng phải giật mình.

Trữ Hoài Tĩnh tay làm không ngừng, từ trong hòm thuốc lấy ra một cái bình sứ màu xanh, đem bột thuốc rắc lên vết thương, máu tươi vốn đang tuôn ra nháy mắt đông lại, bề mặt vết thương bắt đầu hóa đen.

“Trên đao có độc, hắn hiện tại lại đang mang thai, độc tạm thời không có cách giải, chỉ có thể chờ lúc hài tử ra đời.” Trữ Hoài Tĩnh một bên băng bó cho Đỗ Vi Lan, một bên giải thích với Tần Dực Nguyệt.

Sau khi băng bó hoàn tất, Trữ Hoài Tĩnh lên tiếng đánh vỡ trầm mặc, “Người tới là của Vô Thường lâu sao?”

“Không biết, Quyết Trần đang đuổi theo thích khách.”

“Ta e rằng lần này không phải là người của Vô Thường lâu, nếu như là người của họ thì trước khi ra tay sẽ gửi tin báo, ngươi có nhận được tin nào không?” Trữ Hoài Tĩnh có chút khó hiểu hỏi.

“Không có.”

Hắn thấy Tần Dực Nguyệt bây giờ đã không còn tâm trạng tìm hiểu nên cũng không hỏi nữa mà quay sang thu dọn. Lúc này Quyết Trần bước vào, hơi gật đầu với Trữ Hoài Tĩnh.

“Thích khách có bắt được không?” Trữ Hoài Tĩnh khó được một lần hỏi xen vào việc người khác.

“Tự sát rồi.” Quyết Trần lời ít ý nhiều, tay áo xanh lam theo gió lay động, roi bạc trong tay lóe lên hàn quang.

Trữ Hoài Tĩnh tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng không nói nhiều, xoay người chuẩn bị rời đi. Quyết Trình thế nhưng lại cất giọng: “Mộc đại phu, ta kính trọng ngươi là một kẻ vang danh, vì vậy ta khuyên ngươi có một số việc không nên quản nhiều, nên sớm thoát ra đi.”

Trữ Hoài Tĩnh nhìn bóng lưng của hắn, nói: “Đa tạ hộ pháp chỉ giáo, ta sẽ khắc ghi.”

Nếu thật sự có thể thoát ra thì đã không nhiều phiền não như thế này rồi. Chỉ là với võ công của Đỗ Vi Lan thật sự có thể bị thương đến như vậy sao? Thế nhưng mạch tượng lại không giống như giả vờ, rốt cuộc là ông trời cho hắn cơ hội hay là khiêu chiến với hắn?

Ánh trăng nhu hòa soi rọi Y Lan giáo, sự ầm ĩ ban nãy bởi vì thích khách đã tự sát mà khôi phục yên tĩnh, chỉ là thủ vệ bên tron gia tăng gấp đôi so với bình thường.

Trữ Hoài Tĩnh đi giữa màn đêm, gió mạnh gào thét bên tai, y bào phấp phới, tâm trạng nhuốm đầy phiền muộn, không biết lần này Đỗ Vi Lan thụ thương đối với bản thân mà nói là có lợi hay có hại?

Hắn mặc dù muốn giúp Trữ Giác Phi cản trở giao chiến nhưng nếu chưa đến đường cùng thì cũng không muốn thấy Đỗ Vi Lan phải chết, dù sao đó cũng là một người khiến cho kẻ khác thương xót. <ins class="adsbygoogle"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play