Trữ Giác Phi rời khỏi Sùng Hoa Điện nhưng không trở về Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương mà là ngồi ở Tường Gian cung, trong ngực một mảnh mơ hồ, nhưng sau khi bình tĩnh trở lại, y biết Trữ Hoài Tĩnh cho dù muốn đi cũng sẽ quang minh chính đại mà đi, huống chi y tin tưởng hắn sẽ không rời khỏi, ít nhất thì hiện tại sẽ không!

Trải qua một đêm mưa gió cọ rửa, toàn bộ hoàng cung đều tỏa ra một loại hương khí tươi mát, đến cả những việc dơ bẩn, xấu xí cũng như bị xóa tan đi, tâm tình cứ thế trở nên thoải mái.

Bất giác đã đến Lạc Mai viện, cửa gỗ đều bị mục nát, bụi bám khắp nơi. Trữ Giác Phi nhẹ nhàng đẩy cửa, gốc mai trong sân đã tàn từ lâu, cành lá tiêu điều, trên mặt đất là những mảnh gốm vỡ nát, cả khung cảnh thoạt nhìn có chút thê lương.

Y mở rộng cở để ánh dương quang soi khắp gian phòng, bên trong chỉ có vài món gia dụng thông thường, một cái bàn vuông nho nhỏ, một cái ghế mục nát, trên vách là bức tranh chữ lâu năm, nét bút cứng cáp hữu lực, để lộ một cỗ khí phách bễ nghễ thiên hạ.

Ngón tay trắng nõn chậm rãi vuốt ve, in lại một đường dấu vết. Y bước vào ngọa thất, bên trong là chiếc sàn gỗ mộc mạc, kế cạnh là cái giá nhỏ, bên trên để rất nhiều sách, trong mỗi quyển sách đều có vài dòng ghi chú phê bình, chữ viết mặc dù tùy ý nhưng vẫn rất có khí khái.

Trữ Giác Phi nhìn cả tiểu viện đơn sơ, đôi mắt đột nhiên có chút đau xót. Y thật không biết Trữ Hoài Tĩnh sống thế nào trong suốt 10 năm ở đây, y muốn dặn dò cung nữ thái giám dọn dẹp nơi này thật tốt, nhưng rồi… làm vậy thì có ích gì? Sai lầm, rồi lại sai lầm, nếu ngay từ đầu sẽ biết đi đến bước này thì y liệu có làm vậy hay không?

Trữ Giác Phi không biết, kể từ năm năm sau khi trở về từ Hoài Dương, trong mộng của y đều là khung cảnh Trữ Hoài Tĩnh rơi vào hồ sen, rồi lại nhớ đến bộ dáng liều lĩnh khi bảo vệ mình của hắn, nhớ tới ánh mắt yêu thương từ tận xương cốt của hắn, một ánh mắt in thật sâu vào trong lòng, làm y có chút sợ hãi, tựa như chỉm vào biễn sâu, không thể thở nổi.

Thái độ lúc ấy của Tĩnh Nhi khiến cho y sợ, rồi lúc biết quan hệ của cả hai, y liền lùi bước, không dám vươn tay, để mặc hài tử chìm trong cô đơn, chìm trong thương tâm. Y cho rằng mình đối với hắn chỉ là mê luyến nhất thời, thế nhưng năm năm tưởng niệm chẳng những không vơi bớt mà còn nghiêm trọng hơn, khát vọng được nhìn thấy gương mặt bình tĩnh kia, khát vọng được chạm vào đôi tay luôn mang theo hơi lạnh, còn có mùi hương nhàn nhạt trên người.

Có thể số mệnh đã định trước bọn họ là những cánh thiêu thân bay vào biển lửa, biết rõ là con đường chết nhưng vẫn không thể quay đầu, chỉ biết rằng hiện tại, cho dù có phải gánh lấy diệt vong thì y vẫn muốn nắm chặt đôi tay lành lạnh kia, vĩnh viên cũng không buông xuôi! <ins class="adsbygoogle"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play