Trữ Hoài Tĩnh bị Trữ Hoài Du mang về cung, giam giữ vào thiên lao, hắn cũng không phản kháng gì nhiều mà chỉ ngồi xếp bằng trên đống cỏ khô tựa như đang ở nhà, một chút cũng không giống như bộ dạng đang bị giam cầm mà trái lại tiêu sái như thường.

Nhà lao tăm tối, phiếm trứ một cỗ hương vị khó ngửi, bất quá Trữ Hoài Du coi như khách khí, đem Trữ Hoài Tĩnh đơn độc giam riêng một gian, cũng không có ngục tốt đến đây thẩm vấn hoặc làm khó dễ.

Thẳng đến khi trăng lên, Trữ Hoài Du mới từ bên ngoài thong thả tiến vào, nhượng ngục tốt mở cửa, hắn nhìn thoáng qua Trữ Hoài Tĩnh đang nhắm mắt dưỡng thần nói: “Tứ đệ, thấy đại ca ta đệ không có gì muốn nói sao?”

Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi mở mắt, một đôi đồng mâu ôn nhuận như ngọc xen chút tình tự, hắn không có trả lời vấn đề của Trữ Hoài Du, lần thứ hai nhắm lại đôi mắt, tựa như chưa từng thấy qua người kia.

Trữ Hoài Du cũng không tức giận, hắn đi tới đối diện Trữ Hoài Tĩnh ngồi xuống rồi cười nói: “Tứ đệ, ngươi hẳn là biết nguyên nhân vì sao ta đem ngươi đến chỗ này đi? Ngươi giả trang vào hoàng cung là muốn gì?”

“Chỉ cần ta tùy tiện đưa ra một lý do là có thể đem ngươi thượng đoạn đầu đài, bất quá ngươi cũng biết đại ca không phải là người không nói tình cảm…” Trữ Hoài Du nói còn chưa hoàn đã bị Trữ Hoài Tĩnh cắt đứt.

“Ngươi muốn ta làm gì?” Trữ Hoài Tĩnh rất trấn định hỏi.

“Cũng không có đại sự gì, chỉ cần ngươi nguyện ý theo ta, ta sẽ coi như việc này chưa từng phát sinh, thế nhưng ngươi phải đáp ứng ta từ nay về sau không được lộ diện trước mặt phụ hoàng.” Trữ Hoài Du đứng lên, liêu khởi vạt áo huyền sắc, từ trên cao nhìn xuống Trữ Hoài Tĩnh.

Trữ Hoài Tĩnh nhìn Trữ Hoại Du, có chút tự giễu cười cười: “Ngươi dựa vào cái gì nghĩ ta sẽ đáp ứng?”

“Ngươi cũng đâu muốn Trữ Hoài Xa cùng mình chết chung?” Trữ Hoài Du đang nói lời này thì trong mắt mang theo mấy phần trêu tức.

Trữ Hoài Tĩnh không giận, phản cười nói: “Ta nhớ kĩ hai ngươi là thân huynh đệ?”

“Thế nhưng nhiều năm qua hắn vẫn thủy chung mà đối với ngươi nhớ mãi không quên, chưa từng để đại ca ta vào mắt, mặc kệ ta đối với hắn thế nào!” Trữ Hoài Du có chút phẫn hận đánh một quyền vào bức tường phía sau Trữ Hoài Tĩnh.

“Hảo, thành giao.” Trữ Hoài Tĩnh không chút phản kháng đối với điều kiện của Trữ Hoài Du, hắn biết dù mình có không đáp ứng thì Trữ Hoài Du cũng sẽ không giết Trữ Hoài Xa, nhưng việc tranh chấp vô vị này tạm thời không cần thiết, bây giờ còn có việc trong yếu hơn phải làm!

“Bất quá hiện tại ta không có khả năng thả ngươi ra ngoài, ngươi còn phải ở đây ủy khuất vài ngày. Mặt khác, ngươi phải đẩy nhanh tốc độ giải độc cho hoàng hậu.” Trữ Hoài Du trong khoảng thời gian ngắn lại khôi phục dáng dấp tao nhã.

“Hảo, nếu như không có việc gì, thái tử điện hạ mời trở về đi, ta mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi!” Vừa mới dứt lời Trữ Hoài Tĩnh lại dựa vào đống cỏ khô mà nhắm mắt lại.

Trữ Hoài Du cũng không có ý ở lại đây lâu, hắn ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Trữ Hoài Tĩnh rồi ly khai.

Tới lúc nửa đêm, cửa lao đột nhiên bị người mở từ bên ngoài, Trữ Hoài Tĩnh nhìn thoáng qua Mặc, nói: “Vũ nhi vẫn bị Đỗ Vi Lan giữ lại Y Lan giáo sao?”

“Thị, có cần thuộc hạ đem thiếu chủ trở về hay không?”

“Không cần, bất quá ngươi đi Y Lan giáo, nghĩ biện pháp đem Thủy Lân Long về đây. Còn vật này là mộc hạp khi sư phụ còn sống đã giao cho ta, ngươi đem cấp Tần Dực Nguyệt, nói cho hắn ta chỉ có thể giúp hắn tới đây.”

“Thị, thuộc hạ sẽ đi làm ngay. Na, chủ thưỡng còn muốn tiếp tục ở lại đây sao?” Thần sắc của Mặc mang theo vài phần do dự.

“Không cần, ngươi mau quay về đi.”

Mặc đi rồi, Trữ Hoài Tĩnh dựa vào vách tường loang lổ, một đêm chưa ngủ… <ins class="adsbygoogle"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play