Sáng sớm ngày thứ hai, Trữ Hoài Tĩnh được thỉnh đi đến hoàng cung, Mộc Tĩnh Vũ vẫn còn chưa tỉnh, cả người oa vào lòng của Trữ Hoài Tĩnh mà ngủ.
Nắng sớm chiếu thượng tựa như ảo cảnh.
Trữ Hoài Tĩnh diện vô biểu tình mà tùy người dẫn đi, qua vài hành lang gấp khúc, rốt cuộc đi đến một tòa đại điện. Nơi đây nằm ở phía đông, cánh cửa hoa điêu đỏ thẫm vẫn đang đóng chặt, đứng phía trước là ba tiểu thái giám, tấm biển treo cao được đề ‘Thiện Thủy điện’.
Trữ Hoài Du đứng ở một bên, có lẽ đã đợi từ lâu, thấy Trữ Hoài Tĩnh hắn chỉ là cười nói: “Ngươi đã đến rồi.”
“Nhượng thái tử điện hạ phải chờ.” Trữ Hoài Tĩnh nhàn nhạt thi lễ với Trữ Hoài Du.
“Không sao, Mộc đại phu, thỉnh.” Trữ Hoài Du cười cười rồi đẩy ra đại môn, trong nháy mắt, cánh cửa kêu vang ‘chi nha’ một tiếng, cũng nhượng Trữ Hoài Tĩnh thấy rõ được cách bày biện bên trong.
Đây là một đại điện rộng lớn, trên mặt đất phô trứ hạc văn cẩm chức thảm, huân hương nồng đậm lan tỏa nhượng Trữ Hoài Tĩnh bất giác ninh chặt vùng xung quanh lông mày, bên trong lôi hoa vũ trướng, thoạt nhìn có chút không rõ, như ẩn như hiện.
Trữ Hoài Tĩnh vừa tiến vào Trữ Hoài Du liền đóng lại đại môn, trong phòng điểm kỷ bạch chúc [đèn cầy trắng], khói trắng lượn lờ. Trữ Hoài Tĩnh bả Mộc Tĩnh Vũ phóng tới một bên tháp thượng, thay hắn khoác lên nhất kiện bạch sắc áo choàng, thần tình chuyên chú mà cẩn thận.
“Mộc đại phu, thỉnh.” Trữ Hoài Du vén lên vũ trướng, Trữ Hoài Tĩnh cũng không khách khí mà lách mình đi vào.
Chiếc giường bên trong có một thân ảnh, nhưng do chiếc màn hắc sắc che đậy nên không nhìn rõ là người phương nào. Trữ Hoài Tĩnh cũng không có nhiều phản ứng, chỉ là lẳng lặng mà chăm chú nhìn vào phía sau màn che, như muốn xuyên thấu.
Trữ Hoài Du xốc lên một góc, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh bạch y, hắn buộc sợi tơ đỏ ở trên cổ tay người nọ, còn đầu kia đưa cho Trữ Hoài Tĩnh, “Ta nghĩ Mộc đại phu cũng nên để ý một chút quy củ?”
Trữ Hoài Tĩnh không có nói gì, chỉ là nhẹ nhàng bắt lấy sợi tơ, nhắm mắt lại, nín thở ngưng thần, khoảng sau một chén trà nhỏ, hắn đối Trữ Hoài Du mà thuyết: “Người này bị ngoại thương, khiến cho bệnh cũ tái phát, thoạt nhìn thì tương đối nghiêm trọng nhưng thật không có gì đáng lo.”
“Na, vì sao hắn đến nay vẫn còn chưa tỉnh?” Trữ Hoài Du túc khởi vùng xung quanh lông mày.
“Bởi vì mệt nhọc quá độ nên dẫn đến thân thể mệt mỏi, rơi vào hôn mê, phải dốc lòng điều dưỡng, ta tiên kê cho ngươi một vài đơn thuốc.” Trữ Hoài Tĩnh lấy ra giấy viết rồi đề lên đơn thuốc.
Trữ Hoài Du tiếp nhận chỉ tiên từ Trữ Hoài Tĩnh, tinh tế nhìn xong liền thuyết: “Mong Mộc đại phu có thể chữa khỏi cho mẫu hậu ta.”
“Đó là chuyện đương nhiên.”
Trữ Hoài Du mang theo Trữ Hoài Tĩnh ra khỏi Thiện Thủy điện, sau khi phân phó một vài thị vệ đưa hắn đi đến Trầm Hương các phía Tây để mà trụ hạ liền cầm phương thuốc ly khai. Trữ Hoài Tĩnh cũng không nói gì thêm, đi theo thị vệ đến Trầm Hương các.
Nơi đây cũng không giống các tiểu viện khác, mà là một tòa nhà sàn, lâu hữu ba tầng, mái ngói lưu ly xanh biếc, phiếm trứ quang mang chói mắt. Tên thị vệ kia đưa Trữ Hoài Tĩnh đến Trầm Hương các, sau khi phái đến hai người cung nữ cũng tựu ly khai.
Trữ Hoài Tĩnh bả Mộc Tĩnh Vũ đi đến một gian phòng ở lầu ba, vừa mới chuẩn bị giúp hắn đắp chăn thì tiểu tử kia liền tỉnh, cánh tay trắng noãn xoa xoa đôi mắt, nhìn về bốn phía thấy được hoàn cảnh lạ lẫm liền nhìn Trữ Hoài Tĩnh mà hỏit: “Cha, đây là đâu a?”
“Đây là nhà của Vũ nhi a, sau này Vũ nhi ở chỗ này được không?” Trữ Hoài Tĩnh xoa xoa trán của Mộc Vũ Tĩnh rồi cười hỏi.
“Chỉ cần cùng cha ở chung một chỗ, Vũ nhi nơi nào đều hảo.” Tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có thể nói được những lời như thế nhượng Trữ Hoài Tĩnh trong lòng có chút chua xót. Mộc Tĩnh Vũ trước giờ đều thật thành thục.
Từ lúc mới sinh đã đi theo Trữ Hoài Tĩnh lang bạc giang hồ, nơi đó long xà hỗn tạp, cái dạng người gì mà chưa gặp qua, cái dạng chuyện gì mà chưa từng thấy, nghe lời hiểu chuyện, trước giờ đều không có hỏi qua mẫu thân là ai, hài tử như vậy có ai mà không yêu thương ni?
Trữ Hoài Tĩnh trong mắt phiếm trứ ôn nhu, mỉm cười thuyết: “Cha hội vĩnh viễn đều ở bên cạnh Vũ nhi, hiện tại trời còn sớm, Vũ nhi ngủ một hồi cho khỏe?”
“Ân.” Dù sao vẫn chỉ là một tiểu hài tử, trong nháy mắt bé liền tiến nhập mộng đẹp, Trữ Hoài Tĩnh giúp bé dịch hảo góc chăn rồi nhẹ nhàng rời khỏi.
Ra bên ngoài, hắn xoay người đóng lại cánh cửa, quay sang không khí mà hô: “Mặc.”
Chỉ chốc lát sau một bóng trắng hiện lên, đứng ở bên cạnh Trữ Hoài Tĩnh: “Chủ nhân, có gì phân phó?”
“Đem bức thư này giao cho Phi vương phủ, ba ngày sau ngươi cùng ta tham gia đại hội Võ Lâm, nhưng trước đi điều tra một chút về việc Thủy Long Lân có bao nhiêu phần.” Trữ Hoài Tĩnh nhàn nhạt giao sự xong rồi nói tiếp: “Tất cả cẩn thận.”
“Chủ thượng yên tâm.” Nói xong bóng trắng chợt lóe, hựu lần thứ hai tiêu thất.
Mặc là người Trữ Hoài Tĩnh vô tình cứu được ở bên khe núi, từ lúc đó hắn vẫn đi theo bên cạnh Trữ Hoài Tĩnh, làm giúp hắn rất nhiều sự tình, hai người không giống như chủ tớ mà là tựa như huynh đệ. <ins
class="adsbygoogle"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT