Trời vừa tờ mờ sáng, Dực vương phủ đã xuất hiện một vị khách không ngờ. Triệu Ngôn Chi đến tiểu viện của Trữ Hoài Tĩnh thì phát hiện hắn đã một đêm không ngủ, trên người vẫn là kiện hắc sắc trường sam nhiễm máu.
“Điện hạ, Thanh phi đến tìm.” Triệu Ngôn Chi kính cẩn nói.
Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi quay đầu, gương mặt tái nhợt gần như trong suốt: “Bảo nàng chờ ở tiền thính.”
“Vâng.”
-x-
Sở Linh Nhi vận một kiện lam sắc trường sam thêu hoa, nàng ngồi thẳng trên ghế, một tay bất an gõ bàn, nét mặt tuy trầm tĩnh nhưng ngón tay đã tiết lộ tâm tình.
“Hắn đã tới chưa?” Vừa thấy Triệu Ngôn Chi từ cửa bước vào, nàng liền cuống quít đứng lên hỏi.
“Thỉnh nương nương chờ trong chốc lát, điện hạ sẽ đến ngay.” Triệu Ngôn Chi nói xong liền nghiêm túc đứng ở một bên.
Cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, chỉ thấy thái dương đã lên cao, ánh nắng bao phủ khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.
Lúc này, trước cửa xuất hiện một thân ảnh.
Trữ Hoài Tĩnh vận một kiện bạch sắc trường sam, vạt áo tuyết trắng ôm gọn thân thể gầy gò, mái tóc đèn dài buông xõa tự nhiên, mềm mượt như một mảnh lụa, đôi mắt hắc sắc trầm tĩnh như nước, sâu không đáy, chẳng thể nhìn thấu, làm da trắng nõn gần như trong suốt, đôi môi hồng nhạt nhẹ khép, cả gương mặt nhìn không ra biểu tình.
“Thanh phi nương nương.” Trữ Hoài Tĩnh ngồi đối diện Sở Linh Nhi, hai tay đặt lên thanh gác.
“Tứ điện hạ, hôm nay ta đã đến đây thì sẽ không quanh co lòng vòng.” Sở Linh Nhi ngừng một chút rồi nói tiếp: “Trữ Tĩnh Vũ là nhi tử của đại ca ta, trên người nó mang theo huyết thống của Sở gia phải không?”
“Đúng vậy.” Trữ Hoài Tĩnh nhàn nhạt trà lời, gương mặt không hề có biểu cảm dư thừa.
Sở Linh Nhi ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ Trữ Hoài Tĩnh lại thẳng thắn nói ra chân tướng như vậy, “Tứ điện hạ nói lời này là có ý gì?”
“Không có ý gì cả, nguòi còn ý khác là nương nương đi?” Ánh mắt Trữ Hoài Tĩnh mang theo sắc bén.
Sở Linh Nhi liếc nhìn Trữ Hoài Tĩnh rồi rất nhanh lại quay đi, vẻ mặt mất tự nhiên: “Không có…”
“Là Thái tử điện hạ nói sao? Ta đây cần gì phải giấu diếm ngươi, ngươi nói điều kiện ra nghe thử xem.” Trữ Hoài Tĩnh thư thả nói.
“Không… Không phải đâu…” Sở Linh Nhi hoảng loạn, kích động như muốn giải thích gì đó, bàn tay không cẩn thận huơ đổ chung trà.
Tiếng vang thanh thúy khiên Sở Linh Nhi ngẩn ra sau đó ôm đầu khóc rống.
Trữ Hoài Tĩnh đột nhiên đến gần, đôi mắt hắc sắc tỏa ra hàn quang, “Sở quốc đã sớm diệt, ngươi bây giờ chỉ là một phi tử không được sủng, ngươi nghĩ mình có thể áp chế ta sao?”
“Ta… Ta không định làm như vậy, dù cho thế nào thì hài tử này cũng là cốt nhục của Sở gia.” Sở Linh Nhi vội vã biện giải.
“Vậy mục đích hôm nay của ngươi là gì?” Trữ Hoài Tĩnh cười hỏi.
“Ta chỉ muốn gặp hài tử…”
Sở Linh Nhi còn chưa dứt lời thì đã bị Trữ Hoài Tĩnh dứt khoát cắt ngang, “Ngôn Chi, tiễn khách.”
“Cầu ngươi, cho ta gặp nó đi…” Sở Linh Nhi vốn muốn núi lấy vạt áo của Trữ Hoài Tĩnh nhưng lại bị hắn tránh đi.
Nàng quỳ trên đất, gào khóc thống khổ, có chút điên dại mà đẩy ngã bàn ghế, Trữ Hoài Tĩnh không màng liếc mắt một cái mà dứt khoát rời khỏi tiền thính. <ins
class="adsbygoogle"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT