Đào Hoa Yêu Yêu đi ra văn phòng, đón lấy cơn gió lạnh thổi tới, bất giác cô rùng mình, kéo áo khoác lên, cúi đầu bước nhanh hòa vào dòng người
Lúc đi qua một tiệm bán báo, thoáng nhìn qua những cuốn tạp chí bày bán trên sạp, một gương mặt quen thuộc khiến cô thoáng hoảng hốt, cúi đầu bước nhanh hơn, muốn làm ra vẻ như không nhìn đến nhưng đi được mười bước lại vẫn quay trở về, lấy tiền lẻ mua cuốn tạp chí đó. Vừa cần lấy cuốn tạp chí cô đã như cầm phải củ khoai nóng mà bối rối vứt vào balo không dám nhìn sang lần thứ hai
Nhanh chóng tìm được một nhà hàng nhỏ ven đường, cô đi vào, trong phòng vốn không quá nhiều người, cô tìm một vị trí ở góc, ngẩng đầu, lơ đãng phát hiện ở bên là cửa sổ thủy tinh, không nhịn được cười khổ.
Cũng chỉ có một lần mà thôi. Một lần ăn tối cùng anh rồi sau đó không dám đến nhà hàng đó một lần nào nữa. Nhưng mỗi lần ra ngoài ăn cơm cô lại luôn nhớ rõ anh từng nói thích ngồi ở trong góc, gần chỗ có cửa sổ thủy tinh. Đến khi ngồi xuống, bừng tỉnh lại thì Đào Hoa Yêu Yêu lại thầm hối hận không thôi.
Chọn đồ ăn đơn giản, Đào Hoa Yêu Yêu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ bên ngoài, trên đường, ai nấy vội vàng trở về nhà… cô không nhịn được thầm nghĩ, dường như cũng sắp quên mất mình rời nước đã bao lâu?
Có đôi khi, cảm giác giống như chuyện ngày hôm qua thôi. Có đôi khi lại cảm giác giống như chuyện đã từ lâu lắm rồi. Nhưng đến khi mở lịch ra xem, cô lại phát hiện cũng chỉ rất ngắn ngủi, còn chưa đầy hai năm…
Những lời nói hùng hồn trên tờ giấy nhớ lại ùa về
Em chờ anh, chỉ ba năm thôi, qua ba năm em sẽ quên anh
Thế mà mới chỉ được gần hai năm thôi?
Nhưng mà sớm đã thành thói quen, bất luận thế nào cũng không sửa được. Mỗi ngày cô đều mở hòm thư mà chỉ có anh biết một lần. Gặp những tin tức, tạp chí về anh cũng đều mua nhưng lại không dám xem, vì thế đành bỏ vào một chiếc hộp. Khi TV chiếu tin tức cũng chỉ dám nghe mà không dám nhìn hình ảnh, đến mỗi một nơi mới lại không nhịn được muốn kiểm tra xem công ty đó có chi nhánh ở đó không, sau đó lại không nhịn được đến trước cửa chi nhánh đứng ngây ngốc hồi lâu. Đi đến nơi có biển, lại không nhịn được mà nhớ tới một đêm xa xôi nào đó…
Hai năm qua, dần dần đã thành những thói quen không thể sửa, lại cũng cứ không thể quên được một người.
Sau đó, ngày qua ngày, thói quen trở nên càng ngày càng ăn sâu, nhớ nhung đã thành nỗi nhớ không thể quên
Thì ra, cuối cùng, chỉ có thể tự cười giễu bản thân
Tiếng bồi bàn bưng đồ ăn lên cắt ngang suy nghĩ của Đào Hoa Yêu Yêu, cô cúi đầu tự cười với mình, nhìn những món ăn tươi ngon đầy bản, bụng vốn đói lại đột nhiên không có cảm giác muốn ăn.
Đào Hoa Yêu Yêu thở dài, quên đi, dù sao cũng vẫn phải sống. Chết lặng ăn tối, máy móc trả tiền rồi vội vàng trở về nhà
Dọc theo đường đi, chỉ trong 20 phút đi bộ cô nhận đến 7 cuộc điện thoại: khách hàng, cấp trên, cấp dưới…
Mệt mỏi, mệ từ đầu đến chân
Bước chân của Đào Hoa Yêu Yêu càng lúc càng nặng nề, bóng đêm dần ảm đạm, có lẽ là gần đây công việc không thuận, đàm phán không thuận lợi khiến cô mất dần đi nhiệt huyết ban đầu, cảm thấy mình càng lúc càng giống kẻ mất hồn
Nhưng khi cảm giác suy sụp, chán nản nhất, về đến cửa nhà, từ xa nhìn thấy có một vật nho nhỏ gì đó tựa vào cửa nhà, trong phút chốc, những buồn bực khó chịu tiêu tán hết.
Đào Hoa Yêu Yêu ngạc nhiên khẽ hô một tiếng, vội chạy tới, cẩn thận đỡ con vật nhỏ ngồi xổm bên cửa lên. Dưới ánh đèn mờ nhạt, một con thỏ Mashimaro béo lùn ngồi đó, bên cạnh là chậu hoa bồn cầu. Mà không hề ngạc nhiên, trên chậu hoa có cài một tờ giấy nhắn nhỏ vẫn thấm đượm mùi hoa trà, trên giấy chỉ có ngắn ngủn một câu:
“Fighting!
Your Magical Jack”
Đào Hoa Yêu Yêu vô cùng thân thiết vuốt ve lỗ tai con thỏ, cảm giác những sợi lông mềm mượt cọ vào tay thật dễ chịu. Theo bản năng cô quay đầu lại, nhìn về góc tối, tuy rằng đã biết trước nhưng vẫn không khỏi thất vọng, vẫn chẳng có ai.
Cô khẽ thở dài, lại cúi đầu nhìn con thỏ dễ thương, tâm tình thoải mái lên nhiều.
Ôm con thỏ vào nhà, đặt con thỏ trên ban công, bên cạnh nó còn 7 con thỏ khác giống nhau y hệt
Thay quần áo ngủ, Đào Hoa Yêu Yêu bưng một ly hồng trà nóng đi đến bên ban công, nhìn những con thỏ xếp thành một hàng kia
Cũng như hôm nay, lúc bất ngờ, chú thỏ này sẽ lại xuất hiện trước mặt cô. Luôn luôn chờ cô trước cửa nhà, không ai nhìn thấy là ai đưa nó đến nhưng mỗi lần thỏ xuất hiện đều là lúc tâm trạng cô chán chường nhất
Có đôi khi, cô còn nghĩ, người đưa con thỏ này thật ngốc, không chỉ không thay đổi chủng loại thỏ khác mà cả chậu hoa bồn cầu kẹp giấy nhắn cũng không đổi, càng miễn bàn chữ trong đó, chỉ đơn giản một câu cố lên cùng với cái tên Jark thần kì… Ngốc đến độ khiến cô liên tưởng đến anh
Nhưng là… Đào Hoa Yêu Yêu hơi hơi cúi đầu, tự cười trào phúng mình … không phải anh.
Lần đầu tiên chú thỏ này xuất hiện là khi cô ở Nam Phi, cô từng vô cùng kích động nhưng đáng tiếc không phải anh!
Khi cô quanh co hỏi dò những người bạn bên cạnh anh, nhận được đáp án rằng anh không hề rời khỏi Trung Quốc lại càng không gửi chuyển phát gì hết
Một khắc đó, sự thất vọng như ma quỷ tẩm ướt cô từ đầu đến chân
Những ngày ở nước ngoài rất khó khăn, cô độc đến đau khổ nhưng ngày qua ngày, lâu dần cô đã học thành thói quen
Nhưng, chưa bao giờ là anh… Anh, cũng chưa bao giờ đến…
Đào Hoa Yêu Yêu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm bên ngoài. Rất tối, rất tĩnh lặng, chỉ có vài ngôi sao nhỏ lấp lánh sáng
Trên máy tính lại có âm thanh báo cô có email mới. Cô sớm đã không còn chờ mong, từng hi vọng để rồi thất vọng… email đó có thể đến từ bất kì ai, bất kì đâu nhưng vĩnh viễn không phải anh
Đào Hoa Yêu Yêu đấm đấm lưng. Nên làm việc rồi, ngày mai còn trận chiến ác liệt hơn
Bi xuân hoài thu, ngẫu nhiên mất chút thời gian suy nghĩ là được rồi. Chí ít, cô cần phải làm việc để kiếm cái ăn mặc
Nhưng trong lúc làm việc, vẫn không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa sổ, ở ngã tư đường trống rỗng không một bóng người…
Đào Hoa Yêu Yêu khép cửa sổ, che khuất đi bên ngoài gió lạnh dần nổi
Thật lâu sau sau, ngã tư đường mờ tối, nơi tối tăm nhất, một bóng người lặng lẽ bỏ đi, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo khẽ bay trong gió lạnh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT