Ngoài cửa, Bàng Hải Âm nhìn Đào Hoa Yêu Yêu đang khóc thở dài hỏi:
– Chắc anh ấy chẳng nói được gì ngọt ngào đúng không
Đào Hoa Yêu Yêu lấy tay bưng mắt lại nhưng không che được nước mắt đang rơi xuống.
Anh nói, bởi vì cô là Đào Hoa Yêu Yêu…
Vì sao? Nếu từ chối cô thì vì sao lại nói những lời như rất hiểu biết cô?
Bốn năm trước, cô nói với anh cũng nói với chính mình, chỉ chờ anh ba năm. Nhưng suốt bốn năm, mỗi giấc mơ hàng đêm cô lại nhớ đến quãng thời gian ở bên anh. Thật ra, kỉ niệm có thể nhớ lại thật sự ít ỏi đến đáng thương. Có lẽ là vì thế mà mỗi một chi tiết, thậm chí một giây phút cô đều nhớ rất rõ ràng. Giống như chỉ cần quay đầu lại anh sẽ ở sau cô. Nhưng anh sẽ không đến gần cô…
Buổi tối bốn năm trước, cô xách hành lý bước lên máy bay nhưng không ai biết, sau vẻ uy phong lẫm lẫm ấy, cô vô số lần quay đầu, hi vọng nhìn thấy có người đuổi theo, nói với cô một tiếng:
– Yêu Yêu, đừng đi.
Nhưng đến cuối cùng, cô nhìn thấy phía xa xa qua lớp cửa kinh bóng dáng quen thuộc của anh, nhưng anh anh vẫn không nhúc nhích. Anh đến đây, nhưng cũng vẫn không bước tới phía cô
Cho nên, cô bỏ đi
Cô nói với bản thân: Ok, anh đến chứng tỏ anh ấy quan tâm đến mình. Tất cả đều không phải là mình tự mình đa tình. Anh chỉ là cần thời gian mà thôi…
Vì thế, sau đó, cô lặng lẽ chờ đợi. Cô chưa từng nghĩ muốn anh quên Liễu Phỉ, mỗi người đều có quá khứ không thể quên. Cô chỉ hi vọng anh có thể hiểu rằng Đào Hoa Yêu Yêu không phải Liễu Phỉ, Sở Phi có thể yêu Liễu Phỉ không có nghĩa là không thể lại yêu Đào Hoa Yêu Yêu.
Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm… Cơ hội duy nhất cô nhìn thấy anh chỉ là ngẫu nhiên trên TV hay tạp chí đưa tinh về Sở tiên sinh của tập đoàn Âu Hách. Anh vẫn lạnh băng như thế, lạnh như cách xa ngàn núi vạn sông. Mà ngày khi anh ôm cô nói: “Đào Hoa Yêu Yêu, làm bạn gái của anh được không?” lúc anh sốt cao kéo tay cô chỉ nói “đừng đi” đã xa quá rồi, dần dần trở nên mơ hồ như một giấc mơ chưa từng có thật…
Cô chờ hết năm này qua năm khác nhưng anh vẫn không xuất hiện, vẫn không có… mà cô, cuối cùng cũng không thể quay trở lại làm Đào Hoa Yêu Yêu như trước nữa.
Nhưng không sao, không thể quay về thì còn có thể tiếp tục bước đi, bởi vì cô là Đào Hoa Yêu Yêu có thể cầm cũng có thể buông.
Em chờ anh, chỉ ba năm thôi, qua ba năm em sẽ quên anh
Ba năm không thể quên được thì bốn năm, bốn năm không không thể quên được, vậy thì năm năm… chắc chắn sẽ có một ngày cô quên anh, chẳng phải thế sao?
Anh không muốn thoát khỏi bóng ma, anh tình nguyện cả đời sống trong quá khứ đau khổ cũng không cần đến hạnh phúc tương lai 70 năm, đó là anh thích thế.
Mà cô sẽ không cứ chỉ chờ anh, Đào Hoa Yêu Yêu yêu một người không phải không có điều kiện. Cô có thể chờ anh nhưng cũng sẽ không chờ anh cả một đời
Cho nên, bốn năm trôi qua cô sẽ không tiếp tục lại chờ đợi. Hơn một nghìn ngày cô đơn một mình là đủ rồi. Cô trở về là vì cô quyết định sẽ quên anh.
Nhưng bây giờ, anh cố tình đứng bên ngoài, dùng ánh mắt buồn bã nhớ nhung đó mà nhìn cô rồi không nói một lời bỏ đi, anh cố tình nói với Lưu Khiêm Học là “đánh thức cô ấy đi, bởi vì cô ấy là Đào Hoa Yêu Yêu”
Sau bốn năm bỏ mặc cô một mình tự sinh tự diệt, anh lại làm ra chuyện như thế, nói những lời như thế, rốt cuộc anh muốn làm gì? Đồ trứng thối đáng chết, đồ nhu nhược, đồ lừa đảo.
Còn nữa, còn càng đã buồn cười nữa là chỉ vì một cái nhìn của anh, một câu nói của anh mà cô không nhịn được khóc òa… cô…
Bàng Hải Âm chỉ lẳng lặng nhìn Đào Hoa Yêu Yêu lặng lẽ khóc. Đến khi phát hiện Đào Hoa Yêu Yêu không thể ngừng khóc thì cô đẩy đẩy Đào Hoa Yêu Yêu, mặt không biến sắc:
– Không sao, Sở Phi là cái rắm, cậu còn có mình và Đại Huy, chúng ta có thể 3P.
– …
Đào Hoa Yêu Yêu cứng ngắc ngẩng đầu, trên mặt còn nước mắt trông vô cùng thảm hại nhưng cảm xúc buồn bã nháy mắt như bong bóng xà phòng vỡ tan, nước mắt vẫn rơi xuống.
Một hồi lâu, cô thở dài:
– Hải Âm, cảm ơn cậu an ủi nhưng sự hài hước của cậu thật khiến mình muốn khóc…
Trò đùa này thật nhảm.
– Cậu đừng xét nét quá
Bàng Hải Âm xoa xoa thắt lưng nhìn cô:
– Có rảnh ở đây đa sầu đa cảm thì không bằng ra ngoài kia mà làm việc
– Đôi lúc mình biểu lộ vẻ nữ tính của mình không được sao
Nói rồi Đào Hoa Yêu Yêu lườm cô một cái, ôm đầu:
– Ông trời ạ, không biết làm sao mà Sven có thể chịu đựng cậu lâu như thế. Nói chuyện với cậu thần kinh luôn bị giằng đứt.
– Mình sẽ chuyển lời khen này cho Sven.
Bàng Hải Âm gật gật đầu, nghiêm trang nói:
– Cho cậu mấy phút ổn định cảm xúc, mình đi lấy nước cho cậu, uống nước xong lại là một hảo hán
Nói những lời lảm nhảm chẳng ra gì rồi cô đi về phía máy lọc nước ở góc nhà nhưng đi chưa được năm thước thì đã nghe thấy một tiếng thét chói tai.
– Yêu Yêu, cẩn thận!
Cô quay đầu lại, hoảng sợ nhìn thấy chiếc đèn trên trần rơi xuống Đào Hoa Yêu Yêu, mà còn nhanh hơn đèn, một người con trai gầy gò lao về phía Đào Hoa Yêu Yêu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT