Ngày 8 tháng 2, trời trong mây trắng bay.

Dương Bái Trừng cầm đồ giỏ đồ đứng trước sạp lựa nguyên liệu nấu ăn cho bữa hôm nay.

“Bái Trừng ngươi tới rồi! Gần đây khí sắc tốt lắm ác! Có phải gặp chuyện gì vui không?” Bà chủ tiệm hòa nhã nói.

“Nào có a! Dì đừng đoán bừa.” Dương Bái Trừng buồn cười nói.

“Ai! Nếu không nữ nhi của ta đã có bạn trai, hai người còn yêu như keo như sơn, bằng không ta đã sớm đem con gái cho ngươi.” Trên mặt bà chủ tiệm toát ra biểu tình thập phần tiếc hận.

“Vậy thì dì nâng bốc con quá rồi!” Dương Bái Trừng cho bà một nụ cười xinh đẹp.

Bà chủ tiệm không khỏi xem ngây ngốc, nhưng bà lập tức hoàn hồn nói: ” Cậu cười thật sự là mê chết người, ta đã là âu tang ba* còn thấy tim đập thình thịch nha! Ai! Nếu ta mà trẻ lại hai mươi tuổi, ta nhất định sẽ theo đuổi cậu.”

_âu tang ba: phiên âm từ “a di” của tiếng Nhật, dùng để chỉ phụ nữ ngoài ba mươi.

Nghe được lời bà chủ tiệm, Dương Bái Trừng càng cười thoải mái.

“A? Hôm nay sao không thấy con gái dì tới phụ?”

“Nga! Ngày hôm qua nó nói với ta lễ tình nhân của Tây Dương gì đó sắp tới, nó phải chuẩn bị quà tặng bạn trai, không rảnh đến hỗ trợ. Thật là! lễ tình nhân thôi, đây chẳng qua là trò bịp bợm giả vờ ra vẻ của bọn thương nhân mà thôi, có nặng như vậy không? Ta với lão công ta đã kết hôn hơn hai mươi năm, chưa từng cái lễ tình nhân nào, không phải cũng ân ân ái ái đến giờ sao, thực không hiểu giới trẻ hiện tại suy nghĩ gì.”

Dương Bái Trừng nghe xong, vẫn là một mặt mỉm cười.

“Đúng rồi, Bái Trừng, năm nay vậy ngươi làm sao qua lễ tình nhân a?” Bà chủ tiệm tràn ngập tò mò nhìn cậu.

“Con? Còn… Còn không phải cùng năm rồi giống nhau, không có gì đặc biệt đâu!” Dương Bái Trừng chột dạ đáp.

“Ngươi sẽ không phải vẫn cùng ông chủ ngươi, hai tên đàn ông độc thần cùng nhau qua chứ?” Bà chủ tiệm không khỏi đồng tình với cậu.

“Hoàn hảo rồi! Ha ha ha!” Dương Bái Trừng cười đến hết sức khó xử.

“Xem ngươi thật đáng thương, ngày lễ tình nhân mà đơn điệu như thế (chém), hôm nay giảm cho ngươi nửa giá, muốn ăn cái gì cứ việc lấy!”

“Vậy rất ngại đi?” Dương Bái Trừng có chút khó xử nói.

“Ôi! Ta nói là giữ lời, không cần cò kè mặc cả với ta.”

Thật là, còn có người ưu đãi nhiều như thế! Bất quá đó cũng là do nơi bà chủ tiệm bán rất đắt, bởi vậy khách quen của bà cũng đặc biệt nhiều.

“Con đây liền thay ông chủ của con cảm ơn dì!”

“Nói cái gì! Mỗi ngày có thể nhìn đại soái ca như ngươi, thực tại làm cho đôi mắt của ta ăn không ít kem, cho nên ta nên cảm tạ ngươi mới phải!”

Bà chủ tiệm nói xong, hai người nhìn nhau cười.

“Bà chủ tiệm, cái này bao nhiêu tiền?”

Một nữ nhân đứng bên cạnh Dương Bái Trừng hỏi.

“Nga! Tính ngươi năm mươi là được rồi.”

Bà chủ tiệm không rảnh cùng Dương Bái Trừng tán gẫu tiếp, lập tức tươi cười đi chào hỏi khách khứa.

Sau Dương Bái Trừng trả tiền xong, lại đến quầy hàng khác mua thức ăn.

Đi chợ xong, Dương Bái Trừng tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy đến phố chợ dạo dạo.

Từng cửa tiệm đều được trang trí để tạo thêm không khí cho ngày lễ tình nhân, làm cho cả khu phố chợ tràn ngập bầu không khí ngọt ngào hạnh phúc.

“lễ tình nhân nên làm như thế nào đây?” Dương Bái Trừng nghĩ nghĩ.

Những ngày lễ tình nhân trước kia, cậu đều hoảng hốt mà chuẩn bị bữa tối, hy vọng có thể làm cho Triển Dật cảm nhận được không khí ngọt ngào, nhưng cố tình cuối cùng không phải lấy cãi nhau xong việc, thì chính là Triển Dật giống đầu gỗ một chút cũng không phát hiện, vẫn ăn xong bữa tối, tắm hảo, sau đó ngã đầu liền ngủ như mọi khi, làm cho cậu dở khóc dở cười.

Bất quá đó là chuyện khi bọn họ chưa trở thành người yêu, giờ bọn họ đã mến nhau gần một năm, cậu nên cùng Triển Dật vượt qua lễ tình nhân đầu tiên sau khi yêu nhau một năm như thế nào đây? Cậu lại nên đưa cái gì lễ vật cho anh đây?

Đột nhiên, ánh mắt Dương Bái Trừng bỗng bị một đôi nhẫn trong tủ kính của một cửa hàng châu báo hấp dẫn.

Mấy ngày trước đây, Lương Hữu Thừa hạnh phúc khoe cậu chiếc nhẫn lãm Giang Đình Uy tặng hắn, làm cậu rất hâm mộ. Tuy rằng hôn nhân của đồng tính luyến ái ở Đài Loan còn chưa được nhiều người chấp nhận, hơn nữa người nhà của Lương Hữu Thừa cũng chưa biết chuyện hắn cùng Giang Đình Uy, nhưng dựa vào đôi nhẫn kia, làm tâm của bọn họ đối với tình yêu càng thêm kiên định, cũng làm cho bọn họ nguyện ý nắm tay cùng nhau vượt qua cả đời, lời thề yêu nhau đến già càng thêm củng cố.

Nhìn ngón tay bóng loáng non mịn của mình, Dương Bái Trừng không khỏi thở dài một tiếng.

Triển Dật sẽ hy vọng cùng cậu sống với nhau tới già sao? Cậu chính là tình yêu duy nhất trong lòng hắn sao? Tuy rằng hiện đại có rất nhiều nhân không coi trọng hôn nhân, cho rằng hôn nhân cũng chỉ là hình thức mà thôi, nghĩ muốn kết liền kết, nghĩ muốn ly liền ly.

Nhưng cậu lại không cho là đúng, hôn nhân đối với cậu là thần thánh, tuy rằng cưới hỏi chỉ là một loại nghi thức, nhưng loại lời thề tương tri tương thủ*, bất ly bất khí lại làm cậu hướng tới.

_tương tri tương thủ: hiểu nhau gần nhau.

Nhưng mà hôn nhân đồng tính luyến ái còn chưa được đại chúng công nhận, cậu sao có thể cùng Triển Dật yêu nhau đến già?

Ánh mắt của cậu lại nhìn về phía đôi nhẫn trong tủ kính!

Trên đôi nhẫn bạch kim kia có khảm một viên kim cương sáng lấp lánh, hình dáng chiếc nhẫn tuy đơn giản nhưng càng làm cho nó có vẻ cao nhã bất phàm.

Nhưng mà khi nhìn đến giá tiền của nó, Dương Bái Trừng không khỏi hút hơi, ” hảo quý!”

Tuy rằng tiểu thuyết cậu viết rất được đại chúng hoan nghênh, nhưng phần lớn tiền thu vào đều quyên cho cô nhi viện, chỉ để lại một ít để mình chi tiêu, cho dù cộng luôn tiền lương Triển Dật cho cậu, nhiều nhất cũng chỉ đủ mua một chiếc nhẫn.

“Ai! Quên đi, thuận theo tự nhiên đi.”

“Hữu Thừa, lễ tình nhân sắp đến, đại tình thánh ngươi muốn vị mỹ nhân nào vượt qua đây? Tốt xấu gì cũng giới thiệu một vị trong đa số các bạn nữ giới của ngươi cho ta đi! Ta thật sự không muốn cô độc qua lễ tình nhân.”

Bạn đại học của Lương Hữu Thừa, kiêm đồng sự tiểu Trần đau khổ cầu xin hắn.

“Cái gì phần đông bạn nữ giới? Ta đã sớm cùng các nàng đoạn tuyệt quan hệ, ta hiện tại đã có người yêu sâu đậm!” Lương Hữu Thừa vẻ mặt ngọt ngào nói.

“Thiệt hay giả? Kẻ được xung hoa hoa công tử như ngươi cũng có một ngày này a! Thật làm cho người ta không thể tin được.” Tiểu Trần căn bản không tin lời của hắn.

“Tin hay không tùy ngươi, dù sao trong lòng ta chỉ có tình nhân của ta mà thôi.”

“Ai! Thật đáng tiếc!” Tiểu Trần một bên lẩm bẩm vừa đi quay về chỗ ngồi của mình.

Nhìn đến bóng dáng cô đơn của thằng bạn, hắn thực tại cảm thấy có chút đồng tình, nhưng hắn đang chìm đắm trong tình yêu, căn bản không lo lắng mình một mình vượt qua lễ tình nhân ; bởi vậy đối với thằng bạn độc thân, hắn chỉ có thể ở trong lòng yên lặng vì hắn chúc phúc rồi!

Phần còn lại là phải cùng Giang Đình Uy qua lễ tình nhân như thế nào đây?

Bọn họ đương nhiên sẽ đến nhà hàng cao cấp dùng cơm, sau đó lại đi tản bộ dưới hành lang sáng rực nơi thành thị, uống cà phê, là quan trọng nhất là phải.. Về sau khi về đến nhà đem mình trở thành lễ vật đưa cho Giang Đình Uy!

Thật sự là tiện nghi cho Giang Đình Uy, mặc dù mình sẽ vất vả một chút, nhưng ai kêu hắn thương hắn như vậy chứ?

Lương Hữu Thừa càng nghĩ càng đắc ý, bởi vậy cười càng thêm càn rỡ, làm cho đồng sự chung quanh hắn không khỏi hoài nghi bệnh thần kinh của hắn lại phát tác hay không.

“Bộ trưởng, lễ tình nhân sắp đến, ngài cùng quản gia của ngài như thế nào a?” Giang Phân đem văn kiện đưa cho Triển Dật.

“Lễ tình nhân gì?” Triển Dật không rõ ý nhìn về phía cô.

“Lễ tình nhân Tây Dương a! Hôm nay là 8 tháng 2, qua sáu ngày nữa chính là lễ tình nhân, ngài sẽ không quên đi?” Giang Phân không dám tin hỏi.

“Như vậy a… Ta đối với ngày hội luôn luôn không quá chú ý, đều phải chờ người khác tới nhắc nhở ta mới sẽ biết. A? Chẳng lẽ đó cũng là nguyên nhân hàng năm vừa đến ngày 14 tháng 2 Bái Trừng đều cáu gắt với ta sao? Em ấy cứ vào ngày 14 tháng 2 lại cáu gắt với ta, ta còn tưởng rằng em ấy là quái thai nha!” (TBD: =w= tư tưởng kiũ gì thế này)

Triển Dật sờ sờ cằm, nghiêng đầu nói.

Nghe được Triển Dật nói, Giang Phân không khỏi đồng tình với Dương Bái Trừng mười năm liền cùng một tên đầu gỗ ăn bữa tiệc lớn đêm lễ tình nhân.

Thật sự là làm khó cậu!

“Đúng rồi, vậy ngươi thế nào? Nghe nói ngươi gần đây cùng một mỗ thanh niên kiệt xuất của bộ phận xí hoa* đang thân nhau mà!” Triển Dật đem đề tài chuyển dời đến trên người Giang Phân.

_xí hoa: là 1 bộ phận chuyên lo về việc quảng cáo, phát triển hướng mở rộng v..v.. của công ty, ta chưa đi làm nên không biết chính xác nó gọi là cái gì.

“Gì? Tôi… Tôi… Ghét rồi nha! Bộ trưởng ngài thật đáng ghét!”

Giang Phân mắc cở đỏ mặt, lấy tốc độ sét đánh chạy ra khỏi văn phòng Triển Dật.

“Uy uy uy!” Cô không khỏi cũng quá thẹn thùng đi? Mới trêu cô vài câu liền đỏ mặt chạy ra ngoài. Bất quá cũng vì công tác anh nhàm chán muốn tăng thêm một ít lạc thú thôi.

Ân… Nên như thế nào qua lễ tình nhân đây? Ánh mắt Triển Dật không khỏi nhìn phía phương xa.

Không bao lâu, trên mặt của anh hiện ra nụ cười gian trá.

Trong nhà Triển Dật ——

“Hắc xì!”

Dương Bái Trừng nhu nhu cái mũi của mình, ” Kỳ quái sao lưng lành lạnh?”

Nhưng Dương Bái Trừng lập tức quên mất cổ cảm giác khác thường này, lại tiếp tục chuẩn bị bữa tối hôm nay.

“Đình Uy.” Phó giáo sư Lâm Bỉnh mặt lộ vẻ khó khăn địa nhìn Giang Đình Uy.

“A, có chuyện gì ngươi cứ nói!Ấp a ấp úng làm gì? Thật không giống ngươi.” Giang Đình Uy vỗ vỗ bả vai người cùng hợp tác nghiên cứu kế hoạch.

” Hôm qua lão bà ta đẻ.”

”Là chuyện tốt a! Ấp a ấp úng làm gì? Bất quá vẫn chúc mừng ngươi! Chờ tiểu hài tử đầy tháng ta nhất định sẽ cho ngươi một bao đỏ thẩm.” Giang Đình Uy vì bạn tốt có được lân nhi mà cao hứng không thôi.

“Cám ơn! Nhưng có chuyện cần ngươi hỗ trợ, kính nhờ!” Lâm Bỉnh khẩn cầu.

“Chuyện gì a? Ở trong phạm vi năng lực của ra, ta nhất định hỗ trợ.” Giang Đình Uy hào khí nói.

“Cậu nhớ chuyện nghiên cứu và thảo luận hội trong năm ngày từ ngày 12 đến ngày 16 tháng 2 chứ?”

“Nhớ rõ a! Không phải ngươi phải đại biểu tham dự sao?”

“Ban đầu là an bài như vậy, nhưng là lão bà của ta sinh trước hai tuần, hiện tại ta chỉ muốn bồi ở bên cạnh cổ, nhưng lại nghĩ đến ta phải đi tham gia hội nghiên cứu và thảo luận, hại ta ngày hôm qua phiền não nguyên đêm. Cuối cùng ta nghĩ đến một phương pháp giải quyết tốt nhất, thì phải là…”

Lâm Bỉnh chậm rãi kéo dài, ánh mắt chứa hàm ý làm cho Giang Đình Uy biết hắn phải hỗ trợ cái gì.

“Chính là muốn ta thay thế ngươi đi tham gia nghiên cứu và thảo luận sao?” Giang Đình Uy có chút khó xử nói.

“Kính nhờ cậu, Đình Uy! Chúng ta vất vả nửa năm mới nghiên cứu ra tới thành quả, nhất định phải ở trong lần hội nghiên cứu và thảo luận này tạo thành oanh động, nhưng nếu bởi vì ta không thể phát biểu, ta không chỉ thực hỗ thẹn đối với ngươi, cũng sẽ thấy thẹn đối với chính mình. Kính nhờ ngươi, Đình Uy!”

Lâm Bỉnh cầm Giang Đình Uy đích thủ lại khẩn cầu.

“…” Giang Đình Uy có vẻ thập phần khó xử.

Ngày hôm trước đã cùng Lương Hữu Thừa hẹn phải hảo hảo chúc mừng chúc cho lễ tình nhân đầu tiên của bọn hắn, nhưng hiện tại có chuyện này xảy ra, làm cho Giang Đình Uy thế khó xử.

Hắn thật sự không thể tưởng tượng, phản ứng của Lương Hữu Thừa khi nghe hắn phải lỡ hẹn ; nhưng hắn phải lỡ hẹn, dù sao thê tử Lâm Bỉnh mới vừa sinh sản xong, thân thể còn thực suy yếu, nếu có trượng phu bồi bên người, tin tưởng sẽ khôi phục nhanh hơn, cũng có thể tăng tiến cảm tình lẫn nhau.

Kỳ thật, người làm nghiên cứu có rất ít thời gian cùng người nhà bồi cảm tình, bởi vì giới nghiên cứu nhìn như đơn thuần kỳ thật cạnh tranh tàn khốc; vì phát biểu tốt, thành quả nghiên cứu càng chuẩn hơn, mỗi vị nghiên cứu đều dồn hết tinh thần mà làm việc, tương đối ít có thời gian bồi người nhà.

Mà đồng nghiệp Lâm Bỉnh lại cuồng tên công tác, lão bà hắn từng vì nguyên nhân hắn trường kỳ vắng vẻ mà thiếu chút nữa cùng hắn ly hôn.

Nhưng đây chính là thời cơ tốt vợ chồng bọn họ bồi dưỡng cảm tình, sao có thể bởi vì tư tâm của hắn mà làm cho bọn họ trở mặt chứ?

TBD: hự!! vợ mình ko lo lo vợ người.

Cuối cùng, Giang Đình Uy gật đầu, ” Được rồi! Ta thay ngươi tham dự.”

Nghe Giang Đình Uy nguyện ý hỗ trợ, Lâm Bỉnh cao hứng đến nước mắt đều nhanh chóng chảy ra.” Cám ơn! Tanhất định sẽ hảo hảo bồi thường cho ngươi.”

“Khách khí, giúp ngươi là phải mà. Không còn sớm, ngươi nhanh đi viện xem lão bà ngươi đi! Tư liệu còn lại ta sửa sang lại được rồi.” Giang Đình Uy nói.

“Ân! Kia ta đi trước.” Nói xong, Lâm Bỉnh cười mãn nguyện đi ra.

“Ai! Hữu Thừa, xin em tha thứ quyết định của anh a! Anh sẽ hảo hảo bồi thường lại cho em.” Giang Đình Uy không khỏi vì tương lai của mình cùng Lương Hữu Thừa cảm thấy lo lắng.

Thờ tiết ngày 10 tháng 2 xám tro lành lạnh.

Một trận gió lạnh thổi qua, Dương Bái Trừng co rúm lại, cậu kéo chặt áo khoác dầy trên người lại.

Trên tay cầm theo thật nhiều nguyên liệu nấu ăn, cậu lại đi tới trước tủ kính tiệm châu báo kia, ngắm nhìn cặp nhẫn tao nhã trong tủ.

Dương Bái Trừng cẩn thận đánh giá đôi nhẫn, chúng nó vẫn như cũ thanh lịch, cô đơn, tựa như hai đóa u lan trong cốc, tịch mịch chờ đợi người hữu duyên tới lấychúng nó đi.

Nhưng mà vừa nghĩ tới mình không thể hạ mua đôi nhẫn kia, Dương Bái Trừng chỉ có thể thở dài tái thở dài.

Cuối cùng, cậu xoay người, dứt khoát kiên quyết chặt đứt quyến luyến của mình với cặp nhẫn.

“Tiên sinh, thứ của ngài đã giúp ngài gói kỹ.”

Tiểu thư quầy châu báo đem chiếc hợp tinh mỹ bỏ vào túi sách, cung kính giao cho Triển Dật.

“Bạn gái ngài thực hạnh phúc, có bạn trai cẩn thận như ngài. Tin tưởng nàng nhìn thấy cặp nhẫn này nhất định sẽ thật cao hứng.” Quầy tiểu thư mỉm cười nói.

“Đúng vậy sao? Ân! Ta cũng sao cho rằng như thế.” Triển Dật nói, ” Cảm ơn nha!” Sau khi nói cảm ơn, hắn liền cầm theo lễ vật ra khỏi tiệm châu báo.

“Cám ơn ngài hân hạnh chiếu cố, hoan nghênh quang lâm!”

Thanh âm tiểu thư quầy ở phía sau hắn vang lên.

Triển Dật đi đi, ánh mắt lại nhìn về phía lễ vật trong túi, tâm bỗng dưng nổi lên muôn ngàn hạnh phúc.

“Ân… Nên tới chỗ nào ăn cơm đây?”

Lương Hữu Thừa nhìn các nhà hàng được giới thiệu trên tạp chí, cẩn thận lo lắng nên tới chỗ nào ăn bữa tiệc lớn đêm lễ tình nhân.

Giang Đình Uy đã tắm hảo, từ trong phòng tắm đi ra, vừa lau tóc, vừa đi hướng phòng khách.

Hắn ngồi xuống bên người Lương Hữu Thừa, cũng ở trên mặt hắn ấn một nụ hôn ôn nhu.

Lương Hữu Thừa làm nũng tựa vào bờ vai dày rộng của hắn, cùng hắn nhìn giới thiệu vắn tắt nhà hàng trên tạp chí.

“Cậu cảm thấy được hàng nhà Pháp tốt hay Nhật tốt? Còn có! Anh cảm thấy được đi nhà hàng gia đình hay là đi khách sạn lớn hảo?” Lương Hữu Thừa thần tình hạnh phúc hỏi han.

Nhìn đến biểu tình mong chờ của Lương Hữu Thừa, Giang Đình Uy không biết nên làm sao nói chuyện chuyện hắn phải đến nước Mĩ tham gia hội nghiên cứu và thảo luận.

“Làm sao vậy? Vì cái gì không lên tiếng?” Đối với Giang Đình Uy trầm mặc, Lương Hữu Thừa cảm thấy có một tí không thích hợp.

“Hữu Thừa…”

“Ân?” Lương Hữu Thừa đang cầm mặt của hắn, trong mắt lộ vẻ ánh mắt ôn nhu.

Giang Đình Uy nhìn biểu tình nhu tình hàng vạn hàng nghìn của Lương Hữu Thừa, không biết nên làm sao mở miệng.

Trong chốc lát sau, hắn lại cố lấy dũng khí nói: ” Anh… anh không thể cùng em trải qua lễ tình nhân.”

Nghe vậy, sắc mặt Lương Hữu Thừa liền ảm đạm xuống.

Giang Đình Uy xem ở trong mắt, đau ở trong lòng.

“Hữu Thừa, anh cũng là bị bất đắc dĩ, nhưng là…” Giang Đình Uy vội vàng giải thích.

Nhưng mà Lương Hữu Thừa lại đem quyển tạp chí quăng lên bàn, căm giận rời khỏi phòng khách, đi vào phòng ngủ.

Giang Đình Uy đuổi theo, giữ chặt tay hắn, “Hữu Thừa, em nghe anh giải thích!”

“Không cần giải thích, ta không muốn nghe!” Lương Hữu Thừa bỏ tay hắn ra, lại hướng phòng ngủ bước đi đi.

Cuối cùng, Giang Đình Uy từ phía sau lưng ôm lấy hắn, không cho hắn đi nữa.

“Buông tay!”

Lương Hữu Thừa liều mạng giãy giụa, nề hà khí lực Giang Đình Uy lớn hơn hắn, hắn giãy giụa như thế nào cũng là vô ích.

“Hữu Thừa, em nhất định phải nghe anh giải thích, anh thật là thân bất do kỷ a!”

Giang Đình Uy chỉ có thể địa ôm lấy hắn, liều mạng muốn trấn an Lương Hữu Thừa.

“Giang Đình Uy, buông, ta chán ghét ngươi!”

Lương Hữu Thừa sống chết giãy giụa, nhưng vẫn không địch lại Giang Đình Uy đích khí lực, cuối cùng hắn buông tha cho giãy giụa, không không chịu thua kém đích nước mắt lã chã hạ xuống.

Trên tay đột nhiên cảm thấy có bọt nước tích lạc, Giang Đình Uy luống cuống tay chân, “Hữu Thừa, sao lại khóc?” TBD: hỏi dư thừa

Nhưng mà Lương Hữu Thừa lại càng không ngừng rụng lệ, lấy trầm mặc đến tỏ vẻ kháng nghị.

Cảm giác mỗi giọt lệ thủy chảy xuống, tâm Giang Đình Uy tựa như bị người hung hăng gạch một đao lại một đao.

Hắn chuyển thân mình Lương Hữu Thừa qua, ôn nhu hôn nước mắt của hắn, ngoài miệng thì thào nói: ” Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Lương Hữu Thừa nguyên bản muốn dùng lực đẩy Giang Đình Uy, nhưng nhìn đến hắn che chở mình như thế, làm cho tâm tình mất bình tĩnh của hắn bình phục; tay hắn chậm rãi xoa bời lưng dày rộng của Giang Đình Uy, dịu ngoan dựa vào trong ngực ấm áp của hắn, chính là lệ vẫn không ngừng chảy…

Nhìn đến tâm tình của Lương Hữu Thừa đã dịu đi, Giang Đình Uy cũng bớt sầu, nhưng đối với việc mình lỡ hẹn, làm cho hắn chỉ có thể áy náy ôm Lương Hữu Thừa.

Đêm đã khuya, ánh trăng chiếu rọi thân ảnh cao to, khiến người ta có cảm giác thê lương..

Thời tiết ngày 13 tháng 2 gió thổi phù phù, đêm tựa hồ có chút dài lâu.

Dương Bái Trừng nhanh chóng ấn vài chữ, suy nghĩ một chút, lại đem chuỗi chữ cắt bỏ.

Cậu đã muốn ngồi trước màn hình sáng trưng hơn 3 tiếng, nhưng mà trên hình ảnh vẫn là chỉ có chữ kia…..

Cuối cùng, cậu đơn giản đóng máy tính, bưng tách caffe đã lạnh ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách.

Về phần cậu tại sao lại phiền lòng bực bội như thế ư? Còn không bởi vì Triển Dật!

Khi cậu đã chuẩn bị tốt bàn thức ăn thịnh soạn thì anh lại gọi điện thoại về, nói hôm nay anh phải tăng ca, đêm nay không trở về nhà ngủ.

Cho nên hôm nay cậu thực cô đơn ăn bữa tối một mình, thật sự nuốt không nổi.

Đối với tình huống trước mắt, cậu có một cổ cảm giávquen thuộc… Là giống như trở lại quãng thời gian cả hai chưa hiểu lòng nhau.

Khi đó bọn họ sẽ tranh cãi một trận lớn, sau đó Triển Dật giận đến vài ngày không trở về nhà, làm cho cậu mỗi lần chỉ có thể nhìn thức ăn trên bàn thở dài.

Hai người bọn họ đều là kẻ quật cường, không chịu thua, cho nên bình thường cả hai đều phải chiến tranh lạnh một thời gian mới có thể hòa hảo.

Tại những ngày chiến tranh lạnh kia, mặc dù một mình canh giữ ở căn nhà to như vậy, nhưng cậu rất ít cảm thấy tịch mịch như thế.

Nhưng mà ở bọn họ đã là người yêu, anh lại còn muốn để cậu” độc thủ không khuê “, khiến cho hắn cảm thấy thập phần tịch mịch.

Hắn hiện tại rốt cục hiểu cái gì gọi là tịch mịch cùng nôn nóng.

Đó là cảm giác khó chịu, vừa có chút ai oán.

Dật cũng sẽ có cảm giác như vậy hay sao?

Ánh mắt Dương Bái Trừng nhìn phía phương xa, không đồng nhất…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play