Biên tập: Mặc Nhiên

—————————————

Nhìn động tác liền mạch lưu loát của Phượng Quân, Phượng Vũ vẫn không có phản ứng, thẳng đến lúc chiếc bình sứ trống không rơi xuống đất phát ra tiếng vang, y mới chợt ý thức được, viên dược hoàn đó đã ở trong cơ thể đối phương rồi.

“Ngươi… không sợ?”

Không biết vì sao y lại không tự chủ được mà hỏi ra những lời này. Rõ ràng đây là y yêu cầu, nhưng sau khi Phượng Quân nghe theo, y lại không cảm thấy thống khoái như tưởng tượng.

Nghênh đón ánh mắt hoang mang của Phượng Vũ, Phượng Quân thản nhiên chắc chắn trả lời, “Mấy thứ này đối với ta mà nói căn bản không có chút tác dụng nào, bởi vì ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngài.”

Cho dù sự bất tín nhiệm của Phượng Vũ đã đả thương hắn.

Phượng Quân tựa tiếu phi tiếu mỉm cười, che giấu hoàn hảo nội tâm thống khổ.

Phượng Vũ thu hồi ánh mắt lưu luyến phức tạp vẫn dõi theo trên người Phượng Quân, xoay người, tại góc độ không ai thấy, mày kiếm hơi nhếch lên.

Hắn có thể đem tín nhiệm ký thác trên người Phượng Quân sao?

“Ngươi tốt nhất là nói được làm được.” Đợi Phượng Vũ lần thứ hai xoay người lại, biểu tình đã khôi phục lạnh lùng.

Phượng Quân vẫn là bình tĩnh, không chút nào giống với người vừa ăn xong một viên “cổ hoàn” trí mệnh, “Ngài đã làm tốt hết mọi chuẩn bị, từ nay về sau tính mạng của ta đều đã nằm trong tay ngài, ngài không nên lo lắng ưu phiền nữa.”

“Mong là như vậy.”

Dứt lời, Phượng Vũ cũng không muốn ở lâu, xoay người bước đi.

“Chờ một chút.” Phượng Quân lên tiếng giữ lại.

Phượng Vũ không có trả lời hắn, nhưng cước bộ cũng dừng lại.

Phượng Quân nói, “Ngài mai thượng triều ta sẽ làm theo phân phó của ngài, hiện tại có thể thỉnh ngài ở lại thêm chốc lát, có chút chuyện sợ là nếu không nói, sau này sẽ không còn cơ hội.

Im lặng một chút, thấy Phượng Vũ không có rời đi, Phượng Quân nhìn bóng lưng đứng yên của y, thanh âm có chút ai thán, “Ta biết ngài đối với ta chỉ có căm hận, trong lòng ngài, ta vĩnh viễn không có khả năng trở lại vị trí như xưa…”

“Đó là vì ngươi không xứng, nếu sớm biết ngươi là nghiệt chủng của bọn chúng, trẫm sẽ không…” Phượng Vũ tức giận cắt ngang.

Ban đầu y xem Phượng Quân như thân sinh nhi tử, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, khổ tâm giáo dục, y nỗ lực nhiều như vậy, kết quả lại phát hiện mọi thứ đều là công dã tràng, vì thể chỉ có thể hận thấu xương!

Nhiều năm như thế, y đem tất cả mọi sủng ái của một người cha cho hết Phượng Quân, thậm chí còn hờ hững với các hài tử khác… Rất nhiều lúc y không muốn thừa nhận mình thiên vị Phượng Quân, nhưng ngoại trừ Phượng Quân ra, y xác thực không hề kiên trì cùng quan tâm hài tử nào nhiều như vậy, cho dù bọn họ có dùng nhãn thần ước ao chờ đợi nhìn y, y cũng giả bộ như không thấy.

Là một phụ thân, y yêu thương chỉ một hài tử Phượng Quân, là quân vương, y chỉ coi trọng một hoàng tử Phượng Quân, thế nhưng mọi tâm tư của y giờ đây đều chỉ đổi lấy được một hồi báo thật nực cười—

“Ngươi không phải hài tử của trẫm, cùng trẫm một chút quan hệ cũng không có.” Phượng Vũ cắn chặt môi, nói ra sự thật không chỉ đối Phượng Quân, mà đối với chính bản thân y cũng thật là tàn nhẫn.

Phượng Quân nhìn bóng lưng y mãi không chịu xoay lại nhìn mình, ngực không ngừng đau đớn.

Không thể phủ nhận, hắn đã từng hy bọng mình cùng Phượng Vũ không hề có quan hệ phụ tử ràng buộc, để hắn có thể quang minh chính đại mà ái mộ y, nhưng hắn càng minh bạch, nếu như mình không phải nhi tử Phượng Vũ, Phượng Vũ tuyệt đối sẽ không quan tâm đến hắn như vậy, bởi vậy hắn càng cảm thấy may mắn vì mình là nhi tử của y.

Khi lần đầu tiên nhận thấy mình có tình cảm dị dạng với Phượng Vũ, hắn đã rất khổ tâm, không ngừng tìm cách rời xa Phượng Vũ, nhưng là càng cách xa, tâm tưởng niệm lại càng cường liệt, tình cảm vốn bị liều mạng áp chế càng trào dâng dữ dội, đến cuối cùng, hắn căn bản không còn có thể tự lừa mình dối người, cho rằng yêu thương đó là của một nhi tử đối với phụ thân.

Mặc dù xác định rõ tâm tình, hắn vẫn thầm nghĩ sẽ đem tình cảm đó vĩnh viễn chôn giấu trong lòng, nếu không có đêm hôn đó không khống chế được, cùng với chuyện thân thế bị vạch trần, bọn họ có thể sẽ mãi là một đôi phụ tử thân mật khăng khít. Hôm nay, vấn đề huyết thống cùng phản bội của phụ mẫu khiến hắn vĩnh viễn mất đi vị trí bên cạnh Phượng Vũ, nhưng dù thế nào đi nữa, chỉ cần còn có thể gặp mặt y, nghe theo mệnh lệnh của y, thuần phục y, với hắn cũng đã là đủ rồi.

“Mặc kệ chúng ta có quan hệ huyết thống hay không, ta đều xem ngài là phụ thân của mình.”

“Phụ thân?” Phượng Vũ cười lạnh một tiếng, khinh thường nói, “Nếu như ngươi xem trẫm là phụ thân thì không nên có loại cảm tình dơ bẩn đó!”

Nghe phần tình cảm của mình bị đánh giá như thế, Phượng Quân không kìm được buồn bã hiện lên trong đáy mắt, “Ta chỉ biết, mặc dù chúng ta thực sự là phụ tử, tình ý của ta với ngài cũng sẽ không biến đổi.”

“Vậy trẫm cũng cho ngươi một câu trả lời minh bạch, cho dù ngươi có thực sự là nhi tử của trẫm, thì loại tình ý này của ngươi, trong mắt trẫm mà nói vẫn là ô uế bất kham!” Phượng Vũ dùng lời cay nghiệt nói.

Y vốn có thể đối với câu nói đó của Phượng Quân làm như mắt điếc tai ngơ, nhưng Phượng Quân càng cố chấp, y càng muốn khích tướng, thậm chí trong giọng nói còn tận lực biểu hiện ra chán ghét.

Có thể, y nghĩ rằng như vậy sẽ dằn vặt Phượng Quân hơn gấp bội, cũng có thể, y chỉ là không muốn nhìn thấy đôi mắt tràn ngập mê luyến kia của Phượng Quân.

Tim Phượng Quân tựa như lần thứ hai bị người hung hăng rạch một đao.

Phượng Vũ nhịn không được nói, “Nếu ngươi chỉ muốn nói với trẫm những thứ này, vậy thì không cần nói nữa.”

Ngay tại lúc y định nhất chân bước đi, phía sau lại truyền đến thanh âm.

“Ta sẽ thay Phượng Lăng đến Thanh Long quốc hòa thân, nếu như vậy… hận ý của ngài đối với ta có thể giảm một chút không?”

Trong thanh âm của Phượng Quân mang theo một loại run rẩy chưa từng có, gần như yếu đuối. Phượng Vũ nghĩ chắc mình nghe nhầm, nhưng cũng không quay đầu lại kiểm chứng —- y không muốn nhìn thấy thần tình lúc này trên mặt Phượng Quân.

“Có thể chứ? Có thể không hận ta được không?” Phượng Quân nhịn không được hỏi lại lần nữa.

Nếu như nhất định phải ly khai, hắn mong muốn, chí ít mình có thể đối lấy một ít khoan dung của Phượng Vũ.

Phượng Vũ nhắm chặt mắt, trong đầu hiện lên tất cả mọi ngôn ngữ cùng các loại thủ đoạn trước đây dùng để làm nhục Phượng Quân, trên khuôn mặt mỹ lệ băng lãnh bỗng thoáng qua một tia không đành lòng.

Hắn hỏi y, như vậy có thể không hận nữa không?

Cuối cùng, y cũng không để lại câu trả lời nào, ly khai đại lao.

“A, ngay cả một câu lừa dối ngài cũng không chịu bố thí cho ta…”

Tiếng cười khổ cùng thanh âm thì thào dần thấp xuống, thẳng đến lúc phòng giam khôi phục lại trầm tịch vốn có ban đầu.

Buổi lâm triều ngày hôm sau, đại hoàng tử Phượng Quân đau bệnh một khoảng thời gian cuối cùng cũng lộ diện, chúng thần còn chưa kịp chúc mừng hắn thân thể khang phục đã bị việc hắn tấu trình làm cho kinh ngạc đến nhảy dựng.

Ngay lúc quân vương trên ngai vàng đề cập đến chuyện hòa thân, Phượng Quân lại ngoài ý muốn đứng ra khỏi hàng, cất cao giọng.

“Nhi thần nguyện đến Thanh Long hòa thân.”

“Không thể, đại hoàng tử ngài thân kiêm quan chức, sao có thể tùy ý ly quốc? Không thể! Trăm triệu lần không thể!”

“Thỉnh hoàng thượng tam tư! Đại hoàng tử tam tư!” (tam tư: suy nghĩ lại)

“Hoàng thượng…”

“Đại hoàng tử…”

“Im lặng!” Phượng Vũ lạnh giọng quát, toàn bộ triều đình nhất thời tĩnh lặng.

Phượng Quân lấy ra một hộp gỗ đàn hương màu đen, giơ lên cao, “Còn đây là binh phù phụ hoàng giao cho nhi thần, nhi thần xin trả lại.”

“Binh phù…” Bàn tay đặt trên long ỷ bất giác nắm chặt, Phượng Vũ nhìn hộp gỗ nho nhỏ, nhưng trong lòng lại không có chút cảm giác vui sướng nào.

Trước đây vô luận y bức bách cỡ nào Phượng Quân cũng không chịu giao ra thứ đó, nhưng hiện tại hắn tự tay dâng lên, là bởi vì hôm qua trong ngục y khiến hắn hoàn toàn tuyệt vọng sao…

Đây không phải là kết quả y mong muốn nhất sao? Vì cớ gì lại cảm thấy không chút vui sướng, thậm chí còn đối với việc Phượng Quân nghe lệnh hành sự có chút tức giận không giải thích được?

Kìm lòng không được mà hỏi, “Ngươi thật lòng nguyện ý đến Thanh Long sao?”

Phượng Quân cũng không ngẩng đầu lên, nói “Nhi thần cam tâm tình nguyện.”

Hảo một câu cam tâm tình nguyện, đã như vậy y còn phải lo lắng gì nữa chứ?!

Phượng Vũ ra hiệu bảo thái giám nhận lấy hộp gỗ, “Được, trẫm cho ngươi đi.”

“Không thể a, hoàng thượng…!”

“Việc này không ai được dị nghị nữa, trái lệnh giáng quan ba cấp.”

Phượng Quân quỳ giữa Kim Loan điện, nói “Tạ hoàng thượng thành toàn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play