Khoa Anh Ngữ có sinh viên mới là một cô gái xinh đẹp Khâu Hiểu Bình, một đôi mắt to như nước trong veo, đầy thông minh, lại ôn nhu như nước. Cô ấy vừa vào học liền dẫn tới toàn bộ trường xôn xao, bởi vì cô ấy có điểm số cao thứ nhất cao khi nhập học. Lễ chào mừng Tân sinh viên cô ấy có tài đàn piano hay, là người yêu mơ ước của toàn bộ nam sinh trong mộng. Giỏi giang lại xinh đẹp, đó là sự cám dỗ mà không ai chống lại được.
Cô ấy gia nhập Ban Câu lạc bộ. Ban câu lạc bộ cùng hội sinh viên của trường học là hai tổ chức có cơ cấu tự quản lý, tuy rằng hội học sinh quản lý chung, nhưng tôn trọng tự do, dân chủ kiểu tự quản lý của sinh viên khiến cho ban câu lạc bộ ở mức rất lớn trên cùng với hội sinh viên về kiểm soát và cân bằng. Bình thường ban câu lạc bộ đều đứng ở mặt đối lập với hội sinh viên kêu gào này nọ.
Vì vậy trong cuộc họp hội sinh viên, mọi người nói chuyện thảo luận cả buổi về động cơ Khâu Hiểu Bình gia nhập ban câu lạc bộ.
“Nhất định là muốn thu hút sự chú ý của Thuộc Đình, bởi vì bạn gái trước của Thuộc Đình là Trương Duy Ngọc chính là ở ban câu lạc bộ. Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt chứ sao.” (*)
(*)Xuất xứ từ Thanh Dạ lục của Du Văn Báo đời Tống: “Gần nước lâu đài trăng dọi trước, hướng dương hoa cỏ dễ xuân về” ( Cận thuỷ lâu đài tiên đắc nguyệt, hướng dương hoa mộc dị vi xuân). Thành ngữ ví những người sống gần, ở gần dễ có điều kiện ưu tiên, cũng dùng để chỉ những ai đó lợi dụng địa vị của mình mà có được lợi ích ưu tiên nào đó. Sau hàm ý xấu, chê bai.
“Không! Cô ta nhất định là hình tượng Võ Tắc Thiên, muốn dùng ban câu lạc bộ để thay thế cho hội sinh viên.” Ai nói vậy? Ý tưởng rất sáng tạo.
“Tôi nghĩ, cô ta có thể là đối với hội sinh viên chúng ta có thành kiến với ai đó? Không muốn làm việc chung, cho nên liền gia nhập ban câu lạc bộ để đối đầu phân đình gây chia rẻ.”
“Nếu không chính là muốn nghĩ ở câu lạc bộ gây sóng gió, để thể hiện bản thân mình?”
“......”
Mọi người thất chủy bát thiệt (**), cái gì ý tưởng đều đã nói ra, chỉ còn kém chưa nói thành là Từ Hi thái hậu buông rèm chấp chính nữa thôi.
(**)Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói.
“Hội trưởng, chị cũng nói ra quan điểm của chị đi.” Không biết ai chán ghét như vậy, như thế nào nhắc tới tôi.
Quả nhiên, một câu nói của cậu ta đem tất cả toàn bộ lực chú ý lên trên người của tôi.
“Đúng vậy đúng vậy, hội trưởng có suy nghĩ gì?”
“Hội trưởng có sợ không cô ta cướp mất Thuộc Đình sao?” Ai vậy? Đã bao nhiêu tuổi rồi trong lời nói lại có sự sáng tạo như vậy?
Tôi giương mắt, chậm rãi nhìn quét một chút toàn bộ người có mặt. Trước ánh mắt của tôi, cuộc thảo luận mới vừa rồi còn nóng hừng hực từ từ không khí đã lạnh xuống. Tất cả mọi người cúi đầu. “Các cô các cậu có phải quá rãnh rỗi hay không? Có thời gian nói chuyện phiếm về người ta, vậy liền đem nhiệm vụ năm nay giao cho các vị đi.” Tôi dừng một chút, hài lòng nghe bên tai truyền đến một trận hút không khí cùng tiếng ai thán, “Như thế nào dường như lại giống trẻ con như vậy? Cô ấy muốn gia nhập cái gì là tự do của cô ấy, hội sinh viên sẽ không bởi vì một Khâu Hiểu Bình không gia nhập mà đóng cửa. Có thời gian buồn lo vô cớ vậy không bằng suy nghĩ một chút công tác năm nay nên làm như thế nào. Hội nghị lần sau mỗi người giao một phần kế hoạch công tác lên.” Tôi rất ít khi cho người ta viết kế hoạchcông tác, trừ phi thời điểm tôi nghĩ sửa chữa người ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT