“Thanh Tôn, tỉnh rồi sao?”

Một loạt tiếng đập cửa vang lên, tiếng Lam Việt gọi vọng vào, bên trong vẫn giống như mấy ngày trước không có lấy nửa tiếng đáp lại.

Lam Việt bưng bữa tối khẽ thở dài, đẩy cửa bước vào.

Mấy ngày trước, Đoan Mộc Thanh Tôn và Thiên Phượng bị tập kích ở trên đường cao tốc, sau đó, Thiên Phượng mất tích, Đoan Mộc Thanh Tôn thì được người Ngạo Long Các tìm thấy dưới vực.

Nguyên bản, ngay lúc nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Tôn ở dưới vực, mọi người đều nghĩ hắn đã đi đời nhà ma rồi, ai ngờ ngoại trừ thân thể bị thương nghiêm trọng ra, lại không có lấy một tia chết người nào.

Lam Việt là thầy thuốc, khi nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Tôn liền lập tức chạy tới xem xét, lại kinh ngạc phát hiện Đoan Mộc Thanh Tôn tuy bị thương, nhưng miệng vết thương của hắn lại đang khôi phục bằng tốc độ nhanh tới mức dọa cho y phải nhảy dựng lên.

Bởi vì tình huống đặc thù của Đoan Mộc Thanh Tôn, cho nên y và Đoan Mộc Kiêu không dám đưa hắn đến bệnh viện, chỉ có thể đem về nhà trông chừng.

Trải qua vài ngày tu dưỡng, bọn họ phát hiện Đoan Mộc Thanh Tôn trở nên lãnh đạm hơn, đôi lúc ngẫu nhiên còn hoảng thần. Mọi người ban đầu còn tưởng là bởi vì sự mất tích của Thiên Phượng cho nên hắn mới như vậy, sau đó lại cảm thấy không thích hợp.

Đoan Mộc Thanh Tôn yêu thương Thiên Phượng là điều mọi người đều biết. Thiên Phượng mất tích, hắn so với ai khác đều lo lắng hơn hết, bởi vậy mới khiến cho đám người Đoan Mộc Kiêu càng thêm lo lắng đề phòng.

Cửa phòng bị đẩy ra, gió đêm lạnh thấy không ngừng thổi vào phòng, làm tung bay tấm màn che cái cửa sổ bị mở bung kia.

“Trời ạ — Thanh Tôn!!”

……

Đón lấy cơn gió lạnh ban đêm thổi tới, một cái bóng người không ngừng lóe lóe, dựa vào tốc độ lưu giữ hình ảnh kia, đủ để thấy hắn đang dùng tốc độ không giống của người thường mà di chuyển.

Dưới chân điểm nhẹ vài cái, Đoan Mộc Thanh Tôn đã nhẹ nhàng nhảy lên một cành cây đại thụ.

Hơi híp mắt nhìn về một phía, đôi mắt Đoan Mộc Thanh Tôn khẽ lóe lên chút ánh sáng quỷ dị, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

“Tiểu Phượng…. Ta cảm nhận được rồi…”

Khẽ thầm thì, thân ảnh Đoan Mộc Thanh Tôn lại một lần nữa hóa thành bóng đen lao đi.

Đến lúc Đoan Mộc Thanh Tôn bước vào cánh rừng kia, đã sớm trở thành một đống hỗn độn.

Không khí ở đây, hắn rõ ràng hơn so với bất cứ kẻ nào khác, cái khí tức hắc ám quen thuộc này khiến hắn không khỏi nhíu mày.

Nơi này giống như một cái lò sát sinh đã từng trải qua ngàn lần vạn lần giết chóc thú vật linh thiêng, không khí ẩn chứa hắc ám khôn cùng.

Chậm rãi tiến tới trước, xung quanh Đoan Mộc Thanh Tôn lập tức bị nhiễu động, giống như ở trên người hắn có thứ gì đó khiến cho đám linh khí xung quanh cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Mũi chân điểm nhẹ, Đoan Mộc Thanh Tôn đứng ngay trên nóc nhà, nhìn căn phòng đã bị tạc banh hết một nửa.

Hắn lại bất giác nở một nụ cười thản nhiên.

“Thiên Phượng…..”

Đột nhiên, trong khu rừng phía xa kia tản mát ra một trận quang huy đỏ đậm, hào quang kia càng lúc càng sáng chói mắt, nháy mắt đã chọc thẳng đến tận trời.

Oán khí vương vấn trong không trung nháy mắt đã bị cho quang mang này đánh cho tan tác.

Núi rừng yên tĩnh kia thoáng chốc bị phá vỡ bởi tiếng bước chân và tiếng gọi í ới không ngừng.

“Y ở nơi nào!!”

“Nhanh, mau bắt lấy y!!”

Đoan Mộc Thanh Tôn đứng trên nóc nhà cảm nhận được cơn xao động trong cánh rừng, đôi mắt nhíu lại, thân ảnh thon dài chợt lóe, lao về phía cánh rừng kia.

Lúc lão già kia cùng đám người mặc tây trang hùng dũng tiến đến chỗ phát ra ánh sáng, một bóng người đột ngột cản trở đường đi.

“Lão già, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Đôi mắt đen nhìn thẳng vào lão già kia, Đoan Mộc Thanh Tôn khẽ kéo khóe miệng tạo thành một nụ cười lạnh, khiến mọi người không khỏi kinh hãi.

“Đoan Mộc…. Đoan Mộc Thanh Tôn….. Ngươi không phải….”

Nhìn Đoan Mộc Thanh Tôn đột ngột xuất hiện, lão già không tránh khỏi kinh hãi lui bước, chật vật té ngã xuống đất.

“Vọng tưởng chiếm được trường sinh bất tử, giết hại nhiều loại động vật quý hiếm, nói như vậy đám oan hồn động vật phiêu đãng ở trong này cũng là một tay ngươi tạo nên đi.” Lời nói thản nhiên, tuyệt tình lại lạnh như băng, không khác gì tiếng nói vọng ra từ địa ngục. “Ngươi muốn gì…. ta không quan tâm…. Chỉ là… ngàn lần vạn lần…. ngươi cũng không nên đánh chủ ý lên người y a…. Thật tiếc… Đám oan hồn này đã tiêu thất rồi…. Ngươi đã thích phượng hoàng như vậy, không bằng để ta tặng cho ngươi…. Tội ác do tộc ngươi gây ra từ vạn năm trước, cứ để ngươi lãnh tất đi!!!”

Khóe miệng lại cong lên thêm, Đoan Mộc Thanh Tôn vươn tay ra, một đạo ảnh đen đột ngột xuất hiện đằng sau lưng hắn.

Đôi cánh màu đen hắc ám của phượng hoàng vừa giương cao, ngay lúc thần thú phượng hoàng nghiêm nghị chính khí lại nhiễm khí tức hắc ám xuất hiện, cơn rét lạnh đáng sợ trước khi chết lập tức ào ào đổ tới.

“Oa a –”

……

Khắp nền sơn động đều tỏa ra hương vị máu tanh, tiếng khóc kỳ quái như mèo con ở trong động vang lên rõ ràng đến dị thường.

Cái người gầy yếu kia không ngừng tự lui thành một đoàn ép vào sát vách động, hình như còn đang bảo hộ cái gì đó ở trong vòng tay mình.

Đoan Mộc Thanh Tôn vừa tiếng vào trong động liền nhìn thấy một màn như vậy, đôi con ngươi nguyên bản còn lạnh như băng, ngay khi nhìn thấy thân ảnh người nọ, lập tức tràn đầy nhu tình.

Nhẹ nhàng tiến đến gần cái người kia, Đoan Mộc Thanh Tôn cảm thấy lòng đau xót.

Y nhất định sợ hãi nhiều rồi.

Tựa hồ cảm giác được hắn đang tiến đến gần, con người nguyên bản còn đang tự cuộn thành một cục kia ngẩng đầu lên, đôi mắt ngơ ngác nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Tôn liền trợn to.

“Tiểu……”

Giọng nói khàn khàn vừa cất lên đã bị Đoan Mộc Thanh Tôn hôn chặn lại.

Ôm lấy Thiên Phượng, mạnh mẽ hôn y xong, lập tức buông y ra.

“Mọi chuyện kết thúc rồi, không cần sợ nữa.” Khuôn mặt tuấn tú áp cọ cọ lên gương mặt lạnh như băng của Thiên Phượng, Đoan Mộc Thanh Tôn khẽ thầm thì.

“Tiểu Tôn…. Tiểu Tôn….” Cảm giác ấm áp quen thuộc kia một lần nữa lại trở về với mình, Thiên Phượng khẽ rên rỉ: “Đúng là ngươi…. Ngươi không có…. Ngươi không có…”

“Không.” Khẽ lắc đầu, Đoan Mộc Thanh Tôn chặn lại lời nói của y.

“Ô ô –”

Đột nhiên, chính giữa hai người vang lên thanh âm nho nhỏ. Đoan Mộc Thanh Tôn vừa cúi đầu, liền mở to hai mắt.

“Đây là……”

“Tiểu Tôn…. Đây là con của chúng ta….” Mỉm cười, Thiên Phượng đưa đôi mắt trong veo như nước nhìn đứa bé trong lòng.

“Nhỏ quá.” Nhìn đứa trẻ mới sinh trong lòng Thiên Phượng xong, Đoan Mộc Thanh Tôn lập tức phang một câu, trong lòng lại trỗi lên một cỗ thương tiếc lẫn cảm động dành cho Thiên Phượng.

Dưới tình huống như vậy, Thiên Phượng lại cư nhiên còn vì hắn mà sinh hạ đứa nhỏ.

Bảy tháng…. Thì ra là sinh non, khó trách tại sao lại nhỏ như vậy.

Cởi áo khoác ra, bọc lấy con, Đoan Mộc Thanh Tôn tự mình ôm lấy đứa con lẫn Thiên Phượng.

“Cám ơn ngươi, tình yêu của ta.”

“Ngươi lúc nào thì có miệng lưỡi dẻo quẹo như thế.” Thân mình mềm nhũn dựa vào trong lòng Đoan Mộc Thanh Tôn, đó là tư thế quen thuộc mỗi khi Thiên Phượng cảm thấy an toàn.

“Chỉ vì ngươi thôi.” Hôn nhẹ lên mái tóc của Thiên Phượng.

“Tiểu Tôn, chúng ta mau đi thôi, những người đó….”

“Không sao nữa, ngươi dựa vào ta nghỉ ngơi trước đi, sau đó chúng ta cùng trở về.”

Từ sau khi rơi xuống vực lại không chết, linh hồn ngủ say trong người Đoan Mộc Thanh Tôn đã thức tỉnh, tuy vậy, hắn vẫn có thói quen làm một người bình thường.

Hắn chưa bao giờ muốn một thứ gì, ngoại trừ người đang ở trong lòng hắn ra. Cho dù trải qua bao nhiêu ngàn năm, vẫn chưa từng thay đổi.

Ngẩng đầu lên, nhìn người đang ôm mình, Thiên Phượng chớp mắt mấy cái.

“Tiểu Tôn, ngươi hình như có chút khác.”

“Ha hả, phải không.” Khẽ cười, hôn nhẹ lên môi Thiên Phượng: “Ngươi chỉ nói vậy thôi.”

Khẽ lắc đầu, dựa sát vào cái ôm quen thuộc kia: “Chỉ cần ngươi không sao là tốt rồi, chuyện này không quan trọng…. Chỉ cần là ngươi thôi.”

“Ta cũng vậy……”

— toàn văn hoàn —

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play