Đã qua hai tháng kể từ ngày Lam Việt và Lam Tư bị bắt.
Trong hai tháng này, người thân bên cạnh Thiên Phượng cũng có chút thay đổi, tỷ như: Thượng Quan Mộ Phi vì muốn cùng Lam Tư sớm chiều ở chung cho nên liền trực tiếp chuyển trường đến Thanh Dạng học, nào biết Thượng Quan Mộ Phi còn chưa học đủ ba ngày, ca ca của hắn là Thượng Quan Di Lăng cũng vòng vo bay qua đây.
Tuy Thượng Quan Di Lăng nói là vì lo lắng cho đệ đệ, nhưng trong lòng mọi người đều biết, y kỳ thực có hơn phân nửa là vì Duẫn Ngự.
Cho nên bạn bè bên người Thiên Phượng càng lúc càng nhiều, hơn nữa y với Đoan Mộc Thanh Tôn là người yêu, cho nên trong lớp của y, tất các các bạn học đều đã xem y như lão đại phu nhân rồi, luôn luôn cung kính với y.
Tóm lại, cuộc sống của tiểu phượng hoàng ở Thanh Dạng rất dễ chịu.
Tiếng chuông báo giờ trưa vang lên, biểu thị đã đến lúc nghỉ ngơi, cũng là lúc mọi người được đi ăn cơm.
Thượng Quan Mộ Phi ôm Lam Tư nhìn cái gói cực to Thiên Phượng vừa mới mua về, khóe miệng hiện tại không ngừng co rút cực kỳ nghiêm trọng.
“Cái kia…. Thiên Phượng, ngươi xác định hôm nay ăn nhiều như vậy?” Cái gói to này so với sức ăn bình thường của Thiên Phượng thì hơn tới vài lần lận a.
“Ân…. Chắc là vậy, không biết vì sao gần đây đều cảm thấy rất đói….” Khẽ nhăn mặt, lấy một miếng cơm nắm ra khỏi túi: “Các ngươi muốn ăn không?”
Rất nghĩa khí mà đưa cơm nắm đến trước mặt Thượng Quan Mộ Phi.
Lam Tư ngồi ở trong lòng Thượng Quan Mộ Phi nhìn thấy cơm nắm.
“Cơm nắm ô mai…..” Ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại giữa cơm nắm và Thiên Phượng: “Tiểu Phượng, ngươi xác định muốn ăn cái này hả? Rất chua đó.”
“Chua sao? Không có a, ta thấy mùi vị cũng không tệ lắm, mấy ngày nay đều ăn mà!!” Nhìn thấy vẻ mặt ‘cám ơn, không cần’ của Lam Tư và Thượng Quan Mộ Phi, Thiên Phượng mở gói cơm nắm ra, bắt đầu ăn món cơm chua đến buốt răng kia.
Nhìn Thiên Phượng từng ngụm từng ngụm cắn miếng cơm nắm đối với bọn họ mà nói thì chua đến cực kỳ đáng sơ kia, Thượng Quan Mộ Phi đưa tay kéo lấy cái túi thức ăn.
Nhìn nhìn xuống túi giấy, cư nhiên phát hiện đồ bên trong toàn là đồ chua, vừa nhìn liền cảm giác răng nanh cũng muốn rớt ra luôn rồi.
“Tiểu Phượng, ngươi gần nay có cảm thấy khó chịu gì không?”
Quen biết Thiên Phượng cũng không phải là ngày một ngày hai, hắn hiểu rất rõ khẩu vị của Thiên Phượng, chưa bao giờ thấy y ăn nhiều đồ mang vị chua như vậy.
“Không có a, đều ăn nhiều đi nhiều ngủ nhiều.” Thiên Phượng chớp mắt mấy cái.
Từ sau khi thú đan quay về, thân thể y không còn cảm thấy khó chịu nữa, khỏe tới mức có thể đánh chết luôn mấy con hổ cũng còn được.
Bất quá, gần đây hình như có chút thay đổi khẩu vị, hơn nữa còn ngủ có hơi nhiều chút….
Lúc mọi người còn đang trò chuyện, Đoan Mộc Thanh Tôn bị hội trưởng hội học sinh túm đi cũng đã quay trở lại.
“Mua cái gì vậy?” Khóe miệng khẽ câu lên một nụ cười sủng nịch, ngồi bên cạnh Thiên Phượng, đưa tay đem cái người đang ăn cơm nắm ôm vào lòng.
“Rất nhiều, có cơm nắm, bánh mì, xôi viên….. Ta còn mua một bình nước ô mai này.” Tỉ mỉ liệt kê, Thiên Phượng ngẩng đầu nhìn cái người đang ôm mình: “Có phải hơi nhiều quá rồi không?”
*xôi viên:
http://s2.boohee.cn/house/upload_image/2011/11/11/user_568318_0_1320998154085.jpg“Ngươi muốn ăn gì thì mua cái đó.” Hôn nhẹ lên gương mặt trắng nõn kia, Đoan Mộc Thanh Tôn túm lấy cái tay đang cầm cơm nắm, không thèm để ý là cái gì liền cắn một miếng.
Cơm vừa vào miệng, Đoan Mộc Thanh Tôn đã xanh mặt, buông Thiên Phượng xông ra ngoài.
“A…..Tiểu Tôn!?” Nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Tôn xông ra ngoài, Thiên Phượng hoảng sợ.
Làm sao vậy……
“Biểu ca không thích ăn đồ chua…. Không sao đâu.” Lam Tư lộ ra vẻ mặt đồng tình nói.
“A….. Vậy Tiểu Tôn không có cơm trưa ăn rồi….” Thiên Phượng nhớ cả đống đồ ăn mình mua đều có vị chua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhăn thành một đoàn, cơm nắm nguyên bản còn ngon lành trong tay cũng trở nên vô vị.
“Không sao, ta bảo A Triết mua đồ ăn cho ta là được rồi.” Đoan Mộc Thanh Tôn vừa trở về liền nghe thấy lời nói của Thiên Phượng, thản nhiên cười.
“Thực xin lỗi….” Đôi mắt trong veo như nước mang theo vẻ nồng đậm vô tội cùng áy náy.
“Đứa ngốc, có phải chuyện gì lớn đâu.” Đoan Mộc Thanh Tôn ngồi xuống, lại ôm Thiên Phượng vào lòng: “Đói bụng thì ăn tiếp đi.”
“Ân….” Thấy Đoan Mộc Thanh Tôn không có gì không vui, Thiên Phượng cũng yên lòng, tiếp tục ăn cơm nắm chua đến rớt răng.
Rất nhanh, một thiếu niên mang dáng vẻ lưu manh, mặc đồng phục không cài nút trên xuất hiện ngay trước cửa.
“Lão đại, ta mua cho ngươi cơm bò kho này!!” A Triết bưng cà mên như hiến vật trân bảo cho Đoan Mộc Thanh Tôn.
“Cám ơn.” Trước kia, lúc Đoan Mộc Thanh Tôn độc lai độc vãng, không thích cùng với người khác trò chuyện. Nhưng từ sau khi cùng Thiên Phượng ở một chỗ, tính tình của Đoan Mộc Thanh Tôn rõ ràng đã cải biến không ít, khó trách đám bạn học đều đem Thiên Phượng tôn sùng như thần.
Một tay ôm Thiên Phượng, Đoan Mộc Thanh Tôn mở nắp cà mên chuẩn bị dùng cơm.
Nào biết người trong lòng đột nhiên cứng đờ người, còn chưa chờ Đoan Mộc Thanh Tôn phản ứng lại, Thiên Phượng đã bỏ cơm nắm trên tay xuống chạy ra ngoài.
“Tiểu Phượng!?” Đoan Mộc Thanh Tôn sửng sốt.
“Làm sao vậy!?” Lam Tư nhìn Thiên Phượng chạy như điên, kinh ngạc mở to hai mắt.
“Có điểm không đúng.” Thượng Quan Mộ Phi cũng kinh ngạc.
Không nghĩ nhiều, ba người đồng loạt đứng dậy chạy theo Thiên Phượng, bỏ lại A Triết vẫn còn mờ mịt đứng nơi đó.