Tần Tuyết: “Anh kêu em về nhà còn anh thì cưới con khốn này ư???”
Trương Ái My: *Chát* “Cô đừng có ngậm nước phun cây Tần Tuyết, cô thì có quyền gì mà lên tiếng??? Cô có quan hệ gì tới chúng tôi đâu mà cô xông vào lễ cưới rồi tát tôi???”
Tần Tuyết: “Con khốn mày dám tát tao, năm sau ngày này chính là ngày dỗ của mày!!!”
Lạc Thiên Ân: *Chát* “Cô im miệng cho tôi Ái Nhi, ai cho phép cô đánh Tiểu Tuyết”
Mọi người ai cũng bất ngờ, ai cũng nghĩ rốt cuộc cô gái này có quan hệ gì đến Lạc Thiên Ân???
Trương Ái My: *Nói to* “Con không đồng ý với hôn sự này”
Bố Thiên Ân: “Lạc Thiên Ân cậu giải thích ngay cho tôi, chuyện này là như thế nào” *hừ hừ*
Tần Tuyết: “Thưa bố, con đang mang trong mình dòng máu của Lạc Thiên Ân, con mong bố cho con và anh Thiên Ân được kết hôn, dù sao Trương Ái My cũng không đồng ý mà…”
Trương Ái My: “Bác trai chắc bác cũng hiểu, chưa kết hôn mà đã có con thì còn ra thể thống gì nữa!!! Rồi sau này thiên hạ sẽ cười vào mặt gia tộc họ Lạc, con xin lỗi nhưng con không thể chấp nhận việc này”
Bố của Lạc Thiên Ân xấu hổ, mặt tái mét, mẹ của Trương Ái My thì cảm thấy lạc lõng.
Bà nhớ lại, năm xưa bà cũng mắc sai lầm giống Tần Tuyết bà đã có con với Trương Hạ Phong, dù là vợ lẻ nhưng rồi bà vẫn phải chịu đau khổ khi ông ấy mất, giờ nghĩ lại bà thấy nó như 1 con dao cứa sâu vào từng khúc thịt của bà