Lăng Tư Duệ trước câu nói của cô ta, vẫn giữ nét mặt lạnh băng. Hắn nhìn Đổng Ngạc Ngạc ở bên cạnh, lồng ngực đột ngột nhói lên. 

Đáng chết. Đám phụ nữ này đúng là không coi hắn ra gì. Ngang nhiên bắt nạt nữ nhân của hắn, tất cả đều chán sống rồi sao? 

Đổng Ngạc Ngạc chỉ ngẩng mặt lên nhìn hắn một chút rồi lại cúi mặt xuống. Cô như muốn nói với hắn là cô không phải cố ý. 

Lăng Tư Duệ bắt gặp ánh mắt của cô, hắn như không thèm đáp lời Tô Điềm Hinh, nhẹ giọng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Là em tự ngã hay ai làm em ngã? 

Tô Điềm Hinh có chút chột dạ trước câu hỏi của Lăng Tư Duệ, cô ta tỏ ra bực bội, chanh chua nói:

- Còn không phải tại cô ta ngu ngốc sao? Anh còn phí sức hỏi làm gì? 

- Không đến lượt cô lên tiếng. 

Hắn lạnh giọng, ánh mắt sắc lẻm chiếu thẳng vào Tô Điềm Hinh như cảnh cáo. 

- Tôi... 

Đổng Ngạc Ngạc không biết nói sao, cô thật không muốn chuốc thêm phiền phức cho hắn. Dù sao Tô Điềm Hinh cũng là đối tác của hắn. Cô không thể vì chút chuyện này mà khiến quan hệ hai bên sứt mẻ.

Lăng Tư Duệ khó chịu trước hành động của Đổng Ngạc Ngạc. Bàn tay hắn kéo cằm cô đưa lên, để cô nhìn thẳng vào mắt hắn. 

Ánh mắt cô có chút gì đó ủy khuất khiến hắn cau mày. Nếu như Lăng Tư Duệ đoán không lầm thì Tô Điềm Hinh kia có liên quan đến chuyện cô bị ngã. 

Buông tay ra khỏi cằm cô, ánh mắt sắc như dao cạo liếc nhìn Tô Điềm Hinh, hắn nhếch mép:

- Chỉ là vài bộ trang phục, không cần làm quá lên như vậy. Mọi người tiếp tục công việc đi. 

Ánh mắt lạnh nhạt của Lăng Tư Duệ chuyển tầm nhìn sang đám nhân viên nữ, lạnh giọng:

- Nếu có lần sau, các người không cần thiết phải làm việc nữa. 

- Dạ. Chúng tôi xin lỗi. 

Đám người đó cúi đầu xin lỗi rồi ai làm việc nấy. Nhưng trong thâm tâm thì càng căm ghét Đổng Ngạc Ngạc. 

Tô Điềm Hinh ôm một bụng tức tối, cô ta cố nặn ra một nụ cười giả tạo:

- Lăng Tư Duệ, anh bảo vệ nhân viên như vậy là không đúng? 

Lăng Tư Duệ nhìn cô ta, cười nửa miệng:

- Đúng hay không... cô là người biết rõ nhất? Đừng tưởng có thể qua mặt được tôi. 

Hắn nói xong thì kéo tay Đổng Ngạc Ngạc đi, không thèm quan tâm đến Tô Điềm Hinh. 

Cô ta nhìn hắn, tay nắm chặt lại, cả người run run như đang kiềm nén cơn giận. 

"Đổng Ngạc Ngạc, con nhỏ phục vụ đáng chết ".

----------------

- Đau không? 

Lăng Tư Duệ để cô ngồi trên ghế, hắn khuỵu một chân xuống quan sát chân cô. Khi nhìn thấy vết xước nhỏ rớm máu, chân mày hắn đột ngột nhíu chặt lại. 

- Không sao? Tôi không sao? 

Đổng Ngạc Ngạc lắc đầu. Cô cảm thấy bản thân cô thật phiền phức. 

- Em đúng thật là quá ngu ngốc. Bị người ta hại thành ra như vậy còn nói không sao? 

Lăng Tư Duệ lạnh giọng nhìn cô, đôi mắt báo săn thoáng tia không vui. Nữ nhân này vì cái gì mà không chịu nói thật với hắn. 

- Này, tôi không có ngu ngốc. Anh đừng lúc nào cũng mắng tôi như vậy. 

Đổng Ngạc Ngạc cau có nhìn hắn, biểu cảm gương mặt trở nên khó coi. 

Lăng Tư Duệ không thèm đôi co, hắn lấy băng cá nhân dán lên cho cô, khẽ nói:

- Được rồi. 

Đổng Ngạc Ngạc nhìn vết xước ở chân được hắn băng lại, đáy lòng thoáng tia ấm áp. Tim cô lại được dịp đập rộn ràng. Haizzzzz... chỉ cần hắn xuất hiện là cô không khống chế được nhịp tim của chính mình. 

Bỗng nhiên, tiếng điện thoại reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Đó là điện thoại của Lăng Tư Duệ. 

Hắn nhíu mày suy nghĩ gì đó rồi nhấc máy:

- Sao vậy? 

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà Lăng Tư Duệ có chút khẩn trương. Hắn đút điện thoại vào túi, nhẹ giọng nói với cô:

- Bây giờ tôi có việc, chiều sẽ tính sổ với em. 

Đổng Ngạc Ngạc chưa kịp trả lời thì hắn đã đi mất dạng. Trong lòng không khỏi thắc mắc hắn gặp chuyện gì rắc rối. 

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì có người gọi cô, là Trần Nhuệ:

- Ngạc Ngạc, cậu không sao chứ? 

- Mình không sao. 

Cô cười cười đáp. 

Trần Nhuệ nhìn nét mặt của cô, có chút an tâm. Cô ấy nói:

- Cậu qua đây với mình. Mọi người đều đang đợi cậu đấy. 

Nghe vậy, Đổng Ngạc Ngạc gật đầu, cô đứng lên đi cùng Trần Nhuệ. 

------------------

Bệnh viện Thiệu Quang

Căn phòng hiện tại chỉ có Lăng Tư Duệ và Cố Vũ Mặc. 

- Anh gọi tôi có chuyện gì? 

Lăng Tư Duệ hỏi. 

- Tôi có quen biết một thám tử cực kì giỏi. Anh ta tên Joy, quốc tịch Mĩ. Tôi cũng đã nhờ anh ta điều tra giúp chúng ta về mối quan hệ của Khương Viễn và Âu Dương Minh. Và kết quả, ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. 

Cố Vũ Mặc nghiêm túc nói. 

- Kết quả thế nào? 

- Âu Dương Minh và Khương Viễn đều hợp tác với một công ty có tên là Black Diamond. Chủ nhân của công ty đó tuy đã được bảo mật danh tính. Bằng việc xâm nhập vào hệ thống bảo mật của Black Diamond, Joy đã điều tra ra được một số thông tin hữu ích cho chúng ta. Chủ nhân của Black Diamond chính là Mạc Hải Đường. Anh biết người này không? 

Sau câu nói của Cố Vũ Mặc, Lăng Tư Duệ bỗng dưng trầm tư. Mạc Hải Đường? Cái tên này hắn đã nghe ở đâu rồi. 

- Này sao vậy? 

- Không có gì? Người tên Joy đó giỏi vậy sao? 

Lăng Tư Duệ hỏi. 

- Đương nhiên rồi. Anh ta là một thám tử, một hacker nổi tiếng mà. Chỉ là anh ta đang ẩn danh thôi. May mắn là tôi có quen biết. Nếu không thì còn lâu anh mới điều tra ra được. 

Cố Vũ Mặc đắc ý, vỗ vỗ ngực tự hào về chính mình. 

Lăng Tư Duệ không phủ nhận công lao to lớn của anh, nhưng nét mặt lại hết sức nghiêm trọng:

- Xâm nhập vào hệ thống bảo mật, lần trước công ty của tôi cũng gặp vấn đề này. Khiến một số thông tin bị rò rỉ. 

- Không phải chứ? Mục đích của bọn họ là gì? 

- Không biết. Nếu đã có gan xâm nhập thì họ sẽ có gan trở lại. 

Lăng Tư Duệ nói, đáy mắt ánh lên tia nguy hiểm. Lần này, hắn sẽ không dễ cho bọn người đó thoát dễ dàng như vậy. 

- Này, tôi nghĩ bên phía Black Diamond cũng đang sốt vó lên vì chuyện bị xâm nhập. Duệ ~ tôi con nghe nói Black Diamond đó làm ăn không đàng hoàng, luôn cướp đi sản phẩm của những công ty khác. Những người bị cướp mất sản phẩm không biết kẻ đứng sau là ai, vì vậy họ không đủ bằng chứng để kiện. Chuyện này là tuyệt mật, tôi chỉ nghe loáng thoáng ở Joy. 

Cố Vũ Mặc nói cho Lăng Tư Duệ biết để hắn có thể đề phòng. Nhưng anh không ngờ câu nói đó khiến hắn kích động. 

Nếu nói Black Diamond làm việc không đàng hoàng. Vậy có thể, bọn họ chính là người xâm nhập vào hệ thống của công ty hắn. 

Cướp sản phẩm? Đúng rồi. Ngọc hồng lựu màu lam. Lần này hắn đã hiểu thông suốt rồi. 

- Sao vậy Duệ ~

- Tôi hiểu ra rồi. Black Diamond đó là đang muốn nhằm vào sản phẩm mới của Lăng Duệ. 

Lăng Tư Duệ cười khẩy nói. 

Điều đó khiến Cố Vũ Mặc không hiểu mà hỏi lại:

- Sao anh nghĩ vậy? Tôi thấy nó có liên quan gì đâu. 

- Black Diamond chính là công ty kinh doanh đá quý. Họ có âm mưu để phát triển công ty của họ. Theo như lời anh, những sản phẩm của những công ty khác sau khi hoàn thành đều bị họ cướp đi, cũng không rõ nguyên do vì sao lại bị cướp. Chứng tỏ, họ đã xâm nhập vào hệ thống để cướp thông tin. Khi đã nắm được thông tin rồi thì họ sẽ âm thầm điều tra thứ mà họ đang nhằm vào. Những sản phẩm mới của các công ty đá quý đều được giữ bí mật cho đến ngày ra mắt sản phẩm. Chính vì vậy, chỉ có thể nắm chắc được thông tin khi xâm nhập vào hệ thống bảo mật. 

Cố Vũ Mặc nghe nói, bản thân cũng đang rất ngạc nhiên. Không nghĩ bọn họ lại có ý nhằm vào Lăng Duệ. Thì ra chuyện xâm nhập vào hệ thống bảo mật kia là có chủ ý. 

- Vậy bây giờ anh định làm sao? 

Cố Vũ Mặc lo lắng hỏi. 

- Tôi sẽ chơi một trò chơi. 

Lăng Tư Duệ cười nhếch mép. Lần này, hắn nhất định sẽ bắt lấy đám người đó. 

------------------

Hàng Châu... 

Đổng Ngạc Ngạc hiện tại đang giúp mọi người chụp poster. Cô cứ chạy đi chạy lại như vậy đến khi cơ thể thấm mệt.

Dù vậy, Tô Điềm Hinh vẫn không tha cho cô. Cô ta dùng mọi cách để sai khiến cô. Trần Nhuệ có ý giúp thì cô ta lại không cho. Cứ nói để Ngạc Ngạc làm. Vì cô ta là đối tác của Lăng Tư Duệ nên Trần Nhuệ cũng không dám cãi lại.

Đổng Ngạc Ngạc chính là đang cố chịu đựng Tô Điềm Hinh. Cô không cãi lại không có nghĩa là cô chấp nhận sự sai khiến của cô ta. Mà là vì Lăng Tư Duệ. Đổng Ngạc Ngạc nghĩ rằng không nên đắc tội với đối tác của hắn. Những chuyện cô gây ra cho hắn cũng đủ phiền phức rồi. 

Không hiểu sao cô lại có thể suy nghĩ sáng suốt như vậy? Có phải là cô đang trưởng thành hơn không?

- Ngạc Ngạc, tôi muốn bức ảnh này sinh động một chút. Cô lại tát nước từ hồ lên đi. 

Tô Điềm Hinh vừa quan sát máy ảnh vừa nói. 

Đổng Ngạc Ngạc nghe cô ta nói xong, cả người như hóa đá. Nước dưới hồ lạnh như vậy, cô ta chả nhẽ không biết. Hà cớ gì phải kêu cô làm như vậy. 

- Tô tiểu thư, nước dưới hồ rất lạnh. Sao cô lại có thể kêu Ngạc Ngạc chạm tay xuống đó? 

Trần Nhuệ ở bên nhỏ giọng nói, bên vực cho Đổng Ngạc Ngạc. 

- Vậy sao? Nếu lạnh như vậy, chi bằng cô thay cô ta làm đi. 

Tô Điềm Hinh nhếch mép nói. 

- Được rồi. Không bàn cãi nữa. Trần Nhuệ sẽ làm công việc này. Mọi người bắt đầu chụp đi. 

Tô Điềm Hinh nói, với tính cách của Đổng Ngạc Ngạc, Tô Điềm Hinh không tin cô ta sẽ chịu để yên cho Trần Nhuệ làm. 

Đổng Ngạc Ngạc nắm chặt tay, cả người run run như đang cố kìm nén tức giận của mình, cô nhìn Tô Điềm Hinh bằng ánh mắt lạnh nhạt:

- Để tôi. 

Tô Điềm Hinh khẽ cười khẩy, đáy lòng trở nên thỏa mãn. Cô đoán quả không sai. Đổng Ngạc Ngạc làm sao có thể để người bạn kia vì cô mà liên luỵ. 

- Được. Bắt đầu chụp. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play