Lăng Tư Duệ và Lâm Tử Hạ nhìn nhau, xung quanh hai người họ không ngừng phát ra hàn khí. 

Đổng Ngạc Ngạc biết sắp có đại nạn, mau chóng chen miệng vào:

- Được rồi. Được rồi. Tử Hạ, sao cậu lại ở đây vậy?

- Mình... 

Tử Hạ đang định trả lời thì Cố Vũ Mặc đã nói trước:

- Cô ấy là bạn gái tôi, đương nhiên là ở đây chăm sóc tôi rồi. 

Vừa nói xong, anh đã may mắn nhận một cái đánh vào đầu. Đúng là cái miệng hại cái thân mà. 

Lâm Tư Hạ lấy tay đánh vào đầu anh bực bội:

- Ngạc Ngạc, không phải như cậu nghĩ. Ra đây, chúng ta cùng nhau nói chuyện. 

Lâm Tử Hạ kéo tay Đổng Ngạc Ngạc ra ngoài. 

Đổng Ngạc Ngạc chưa kịp ú ớ gì thì đã bị cô kéo đi. 

Lăng Tư Duệ nhìn hai người họ, không nói gì, hắn quay sang Dương Ân, lạnh giọng:

- Dương Ân, ra ngoài canh cửa. 

- Vâng thưa thiếu gia. 

Dương Ân bước ra ngoài, khép chặt cửa lại. Căn phòng lúc này chỉ còn lại hai người. 

- Nói đi. 

Lăng Tư Duệ phun ra hai chữ lạnh nhạt. 

- Sao anh biết tôi có chuyện muốn nói vậy? Hai chúng ta thần giao cách cảm vậy sao? 

Cố Vũ Mặc cười ha hả như phát hiện ra thú vui. 

- Anh thôi bộ dạng đó đi, tôi không đùa. 

- Được rồi. Nhìn đi. 

Cố Vũ Mặc lấy điện thoại, đưa tấm ảnh mà anh chụp được cho hắn xem. 

- Hôm đó tôi theo dõi Khương Viễn, bắt gặp ông ta và Âu Dương Minh ngồi nói chuyện riêng. Tôi nghi ngờ hắn có quan hệ gì đó với ông ta. 

Anh nghiêm giọng phân tích. 

Lăng Tư Duệ trầm tư một hồi lâu. Bản thân đang cố tìm ra manh mối. 

Nếu nói hai người họ có quan hệ thì cũng không hẳn. Khương Viễn trước đây chưa từng qua lại với Âu gia. 

Nếu bọn họ gặp mặt nhau chắc chắn là có nguyên nhân gì đó. Mà nguyên nhân này, hắn thật sự không biết. 

- Này. 

Anh gọi hắn. 

- Sao? 

- Anh có nghĩ là bọn họ đang hợp tác với nhau làm cái gì không? 

- Sao anh lại nói vậy? 

- Tôi đã điều tra được một số thông tin, Khương Viễn hình như có giao du với một công ty. Ông ta luôn làm theo mệnh lệnh và yêu cầu của người đứng cầu công ty đó. 

- Công ty tên gì? 

- Hiện tại thì tôi vẫn chưa tra ra được. Điều ra được ngần ấy thông tin cũng tốn không ít thời gian. 

- Chuyện này, càng để lâu sẽ khiến nhiều người bị liên lụy. 

Hắn nói, lơ đãng nhìn xa xăm. 

- Mà này, làm sao anh nghi ngờ Khương Viễn có liên quan? Không phải là anh biết tin tức gì chứ? 

Cố Vũ Mặc đột nhiên nhớ ra nên nhỏ giọng hỏi hắn. 

- Mười lăm năm trước, tôi đã nghe được cuộc điện thoại của ba tôi và ông ta. Ông ta bảo ba tôi mau chóng trở về Họa Mây vì ông ta có chuyện cần nói. Tôi chỉ nghe ba đáp thoáng loáng rồi sau đó đồng ý. 

- Vì vậy anh nghi ngờ ông ta? 

- Tôi không phải người thiếu suy nghĩ. Nghi ngờ cái gì cũng phải có lý do. Chỉ vì sau cuộc điện thoại ấy, ba mẹ tôi tức tốc chạy về Họa Mây, trên đường về mới xảy ra tai nạn. 

- Đó cũng đâu nói lên được chuyện này có liên quan tới ông ta. 

Cố Vũ Mặc thắc mắc. 

- Cố Vũ Mặc, nếu người chết là tôi, vậy... người cuối cùng gọi điện thoại cho tôi, bảo có chuyện muốn nói với tôi. Vậy... anh cảm thấy có đáng nghi ngờ không? 

Câu nói của hắn khiến anh hơi khựng lại. 

- Vụ án năm đó, cảnh sát không hề nhúng tay vào điều tra. Họ cho đó là một vụ tai nạn. Cả tình tiết về cuộc điện thoại của Khương Viễn cũng không được đề cập đến. Trịnh Quang vì muốn tốt cho tôi nên cũng không nhắc đến chuyện này. Mọi người... ai cũng cho đó là một vụ tai nạn rồi dần dần lãng quên. 

Hắn nói, nụ cười chua xót dần xuất hiện trên mặt. 

- Duệ ~ ý anh là trước khi xảy ra tai nạn, ba anh đã gặp Khương Viễn sao? 

- Đó chỉ là một suy đoán. Bởi vì nhìn biểu hiện gương mặt ba tôi lúc nghe điện thoại, ông ấy đã rất lo lắng. Tôi chỉ nghe ông ấy nói loáng thoáng với mẹ là phải đi gặp trực tiếp Khương Viễn.

- Này, nếu anh đã phát hiện ra điều khác lạ thì tại sao không điều tra sớm hơn? 

- Tôi rất muốn điều tra rõ chuyện này. Nhưng Lăng Duệ cần có người tiếp quản, tôi không thể để sự nghiệp của ba tôi tiêu tan như vậy. 

- Vậy... bây giờ chúng ta phải làm sao? 

- Cố Vũ Mặc, tôi biết anh vì tôi mà bị liên lụy. Lần này, tôi sẽ tự mình điều tra. Anh không cần nhúng tay vào. Người của tôi vẫn đi theo để bảo vệ anh. 

Câu nói của hắn khiến anh có chút không vui:

- Lăng Tư Duệ, nếu tôi sợ liên lụy thì ngay từ đầu tôi đã không đồng ý giúp anh. Giúp người thì phải giúp cho trót. Tôi không thể để bằng hữu tốt như anh mạo hiểm một mình được. 

Lăng Tư Duệ nghe anh nói, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười:

- Được. 

Đây là lần đầu anh nhìn thấy hắn cười, bản thân cũng có chút vui vẻ. Hắn xem ra đã mở lòng hơn rồi. 

----------------

Ở chỗ Đổng Ngạc Ngạc 

Ngạc Ngạc đang kể hết mọi chuyện mình trải qua cho Lâm Tử Hạ nghe. 

- A... Con Ngạn Lâm kia thật đáng ghét. Mình mà ở đó thì mình tuyệt đối không nương tay, tát nó vài phát cho hả dạ. 

- Thôi mà. Dù sao cũng qua rồi. 

Đổng Ngạc Ngạc đáp lời, tuy nói là kể ra hết nhưng cô tuyệt đối không dám kể chuyện của Lăng Tư Duệ. Loại chuyện xấu hổ đó cô tự mình biết là được rồi. 

- Mà này, cái tên Tổng giám đốc kia có bắt nạt cậu không vậy? 

- À... cậu yên tâm. Đổng Ngạc Ngạc mình đâu có dễ bắt nạt. 

Cô cười hì hì với Lâm Tử Hạ. 

- Ừm. Nếu hắn có làm gì quả đáng thì nói với mình.

- Mình biết rồi. 

- Mà này, sao cậu nghỉ phép mà không thông báo với công ty, cậu như vậy là vi phạm hợp đồng phải bồi thường đấy. 

Tử Hạ đột nhiên nhớ ra, nghiêm nghị nhìn cô. 

- Cái... cái... gì chứ? 

Không phải lần trước Lăng Tư Duệ nói chuyện này không phải lo sao? 

Chẳng lẽ... hắn vẫn chưa xin nghỉ việc cho cô. 

Nhìn vẻ mặt tái mét của cô, Lâm Tử Hạ hỏi:

- Sao vậy? 

- À... mình... Đúng rồi. Cậu chưa kể với mình chuyện sao cậu ở đây? Còn tên kia nữa, vì sao lại nói cậu là bạn gái của anh ta? 

Đổng Ngạc Ngạc lấy chủ đề này đánh trống lãng, rất mong Lâm Tử Hạ không đề cập đến chuyện nghỉ việc của cô. 

- Ừm. Chuyện này là vầy... là vầy... 

Lâm Tử Hạ kể một hơi cho cô nghe. 

- Thì ra là vậy. Bản tính mê tiền của cậu vẫn không thay đổi nha. 

- Cậu trêu mình à? 

- Không. Mình thấy cậu và anh Cố Vũ Mặc kia cũng rất đẹp đôi mà. Sao lại không đồng ý người ta đi? Cậu sắp ế tới nơi rồi. 

- Gì chứ? Cậu nói mình không có ai theo đuổi sao? Hừ... 

- Không. Mình không có ý đó.

Đổng Ngạc Ngạc lè lưỡi trêu Lâm Tử Hạ. 

- Này, mình cảm thấy Lăng Tư Duệ kia có ý gì đó với cậu. 

Tử Hạ nghi hoặc nhìn cô. 

- Không phải đâu. Tuyệt đối không phải. Hắn hoàn hảo như vậy làm sao có thể để ý đến một người không có gì như mình được? 

Đổng Ngạc Ngạc xua xua tay. Nói đến đây, một cảm giác chua xót tràn qua tim cô. Khó chịu. 

- Đó là do cậu nghĩ. Quả thật là người nhà giàu không đáng tin cậy, nhưng hắn ta cũng tốt đó. Cứu mạng cậu hết lần này tới lần khác. 

- Cứu mình. Chỉ là hắn muốn mình trở thành người của hắn, thành một con rối nghe theo lời hắn thôi. Làm gì có tình yêu. 

Đổng Ngạc Ngạc xụ mặt nói, càng về sau giọng nói càng nhỏ, khiến Tử Hạ không nghe được cô nói gì. 

- Sao? Cậu nói mình nghe không rõ. 

- À. Mình nói là dạo gần đây mình có chút không khỏe. Sẵn tiện hôm nay tới bệnh viện nên mình vào khám xem sao. 

Đổng Ngạc Ngạc nở nụ cười nhẹ, che đi nỗi buồn ban nãy. 

- Mình đi cùng cậu, không lại bị lạc đường. 

Tử Hạ lo lắng nói. 

- Ừm. Vậy đi thôi. 

Lâm Tử Hạ đưa cô đến nơi khám, ngồi ngoài ghế chờ. 

- Cậu vào đi. 

- Được. 

Đổng Ngạc Ngạc đi vào bên trong, gương mặt nơm nớp lo sợ vì không biết bản thân mặc bệnh gì. 

Lúc này, Lăng Tư Duệ đi tìm cô. Nhìn thấy Tử Hạ ngồi ngoài ghế chờ, hắn lạnh giọng hỏi:

- Cô ấy đi đâu? 

Tử Hạ ghét bộ dạng lạnh lùng của hắn, bực bội đáp:

- Đang khám bệnh. 

Câu nói của cô khiến hắn nhíu mày. Bệnh? Nữ nhân kia thì có bệnh gì? 

- Ừm. Cố Vũ Mặc tìm cô.

Lâm Tử Hạ cau mày nhìn hắn:

- Tìm tôi? Có chuyện gì? 

- Không biết. Tự đi mà hỏi. 

Hắn đáp, giọng điệu không quan tâm. 

- Nhưng Ngạc Ngạc... 

- Không sao. Tôi ở đây với cô ấy. 

- Ừm. 

Lâm Tử Hạ miễn cưỡng đứng lên. Bản thân tin tưởng giao bạn cô cho hắn. 

Lần này phải dạy cho tên kia một bài học, đừng có chuyện gì cũng tìm đến cô. Hừ...

Không gian trở nên yên ắng khi chỉ còn Lăng Tư Duệ. Hắn lạnh lùng bước vào phòng khám, quan sát cô. 

- Bác sĩ, dạo gần đây tôi cảm thấy tim cứ bị đập nhanh. Có lúc lại đập loạn xạ. Không biết có phải tôi bị bệnh tim không? 

Đổng Ngạc Ngạc lo lắng trình bày vấn đề của mình cho vị bác sĩ. 

Vị bác sĩ nhìn cô, bản thân cũng không biết lý giải làm sao. 

Ông đã khám cho cô rồi, quả thật tim vẫn bình thường, không có dấu hiệu gì gọi là bệnh. 

- Cô Đổng, tôi đã khám qua. Cô thật sự là không có bệnh gì cả. 

- Không thể nào. Hay bác sĩ khám lại lần nữa đi. Tôi biết là bệnh tôi nghiêm trọng lắm mà. 

Đổng Ngạc Ngạc mắt long lanh nhìn vị bác sĩ. 

Ông miễn cưỡng thở dài, tiến hành khám một lần nữa. 

- Cô Đổng, kết quả vẫn như vậy mà. Cô không bị bệnh gì đâu. Đừng lo lắng quá. 

- Nhưng...

- Thôi cô mau về đi. Đừng nghĩ quá nhiều. 

Đổng Ngạc Ngạc lủi thủi từ phòng bệnh đi ra. Bản thân tỏ vẻ không tin. Cô rõ ràng là có bệnh mà. Dấu hiệu rõ ràng như vậy, tại sao bác sĩ lại không nhìn ra. 

Cô đang nghĩ vẩn vơ thì một bàn tay rắn chắc kéo cô vào lòng. Hành động diễn ra nhanh như chớp khiến cô không kịp phản ứng. 

- Em đến đây làm gì? 

Đổng Ngạc Ngạc không thèm trả lời Lăng Tư Duệ, cô thoát ta khỏi người hắn, mạnh bạo lôi hắn vào phòng khám. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play