Nhưng mà... 

Trạch Kha làm ra vẻ khó nói. Anh đã dũng cảm đi đến bước này rồi, mặc kệ số mệnh luôn vậy. Để chắc chắn rằng thiếu gia đang ghen thì sự hi sinh này quả thật rất xứng đáng. 

- Sao?

- Cái này... cô ấy buồn thì tôi cũng sẽ rất buồn. 

Trạch Kha xịu mặt xuống, không dám nhìn thẳng hắn. 

Lăng Tư Duệ tức giận đứng lên, hắn đi đến chỗ Trạch Kha:

- Anh mới nói cái gì? 

- Sao ạ? 

- Nói lại tôi nghe. 

Lăng Tư Duệ mất kiềm chế gằn giọng, đôi mắt báo săn nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống anh. 

Đổng Ngạc Ngạc ngồi nhìn hai người họ, thầm nuốt nước bọt. Trạch Kha vì giúp cô đi chơi mà liều lĩnh như vậy, cô thật cảm thấy tội cho anh ta. 

Trạch Kha anh cuối cùng cũng tìm được đáp án cho chính mình rồi. Thiếu gia anh tức giận đến mức mất kiềm chế như vậy chính là đang ghen nha~ 

- Thiếu gia, lúc nãy tôi nói cô ấy buồn thì tôi cũng sẽ buồn. 

- Như vậy là có ý gì? 

Lăng Tư Duệ vẫn nhìn thẳng anh, khóe miệng nhếch lên đầy đáng sợ. 

- À... ý tôi là.. cô ấy buồn thì ngài cũng buồn. Mà ngài buồn thì tôi cũng sẽ buồn. Tôi chỉ sử dụng tính chất bắc cầu thôi không có ý gì khác đâu.

Trạch Kha nói, nụ cười ẩn ý xuất hiện trên môi anh. Ngài ấy chính là thích cô Đổng, vậy mà vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận. Thật là... 

- Cô ta buồn thì sao tôi phải buồn? Cô ta vốn dĩ không liên quan đến tôi. 

Lăng Tư Duệ xác định Trạch Kha không nói dối, xoay người tiến lại bàn làm việc của mình. 

Đổng Ngạc Ngạc nghe hắn nói, không kiềm nổi tức giận oang oang:

- Này, anh cũng đâu có liên quan đến tôi. 

- Đây không tới lượt cô lên tiếng. 

Hắn bực bội nói. Trong lòng dường như vẫn còn khó chịu. 

- Anh... 

- Thôi hai người đừng cãi nhau nữa. Nếu cô Đổng đã không liên quan đến ngài vậy tôi đưa cô ấy đi chơi cũng không có gì sai? 

Trạch Kha hiên ngang nói. Giây phút này anh cảm thấy mình như một vị thần. Thật ra anh cũng không có ý đối đầu với thiếu gia anh, chỉ là muốn hai người họ gần gũi một chút. 

- Tôi nghĩ anh nên về nước sớm để hoàn thành công việc. 

Lăng Tư Duệ nói, khóe miệng khẽ nhếch lên. 

- Sao sao vậy thiếu gia? 

Trạch Kha nhận thấy tình hình của anh đang đến mức báo động, lắp bắp hỏi. 

- Công việc ở Tô Đàm. 

Hắn nhìn anh, nguy hiểm nói. 

Gì gì chứ? Thiếu gia muốn đem anh cho Tô Điềm Hinh yểu điệu kia ư? Không phải là vì chuyện đó mà giận cá chém thớt chứ? Trạch Kha anh cũng chỉ có ý tốt muốn gắn kết hai người họ, sao kết quả lại thành ra như vậy? Ngài ấy xem anh như là kẻ thứ ba rồi, còn nhẫn tâm mang anh cho người ta. Huhu... Không công bằng, không công bằng. 

Trạch Kha oan ức gọi hắn:

- Thiếu gia, nếu ngài không thích thì có thể tự đưa cô ấy đi mà. Tôi không liên quan gì đến hai người nữa đâu. Đừng mang tôi cho người ta. 

- Tôi đem anh cho người ta khi nào?

- Vậy... ý ngài là gì? 

Trạch Kha lắp bắp. 

- Anh không nhớ chúng ta có hợp tác với Tô Đàm về dự án thời trang mùa đông sao? 

Lăng Tư Duệ cười khẽ đáp. Trạch Kha này đừng tưởng có thể qua mặt được hắn. Nhân nhượng cho anh trêu hắn là đặc ân lớn nhất của Lăng Tư Duệ này. Lần sau đừng có dại mà chọc phải ổ kiến lửa. 

- Vâng vâng. Tôi biết rồi. Tôi sẽ mau về nước. Đây là vé máy bay của ngài và cô Đổng. 

Trạch Kha khẩn trương đưa vé máy bay cho hắn. Anh sợ rồi, sau này không dám chọc thiếu gia anh nữa đâu. Hiện tại anh phải mau chóng đi thôi, nếu thiếu gia đổi ý thì toi mất. 

Đổng Ngạc Ngạc nhìn bộ dạng hớt ha hớt hải của Trạch Kha, thất vọng não nề. Trạch Kha dũng cảm muốn giúp cô cũng đi rồi. Lăng Tư Duệ thật đáng sợ. Có thể dùng mắt mà nhìn thấu tâm can người ta. Haizzz... 

- Nghĩ xấu tôi sao? 

Hắn lạnh nhạt hỏi, nhìn cô chăm chăm. 

- Nghĩ... nghĩ gì? 

Cô không dám nhìn hắn, cúi mặt xuống nhìn cái nệm giường. 

- Thay quần áo đi. _ hắn nói, vẻ mặt thờ ơ khó đoán. 

- Sao vậy? Anh đổi ý muốn đưa tôi đi à? 

Đổng Ngạc Ngạc hồ hởi hỏi, quên luôn cả việc giận hắn. 

- Không muốn đi thì cứ ngồi đó. 

Ai da~ thật sự hắn cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì. Cư nhiên lại đồng ý với nữ nhân ngu ngốc kia. Đây chẳng giống hắn chút nào. 

- Đi. Tôi đi mà. 

Đổng Ngạc Ngạc co chân chạy vào phòng thay quần áo. Vì Trạch Kha đã đem vali của cô đến đây nên việc lựa chọn quần áo không bất tiện. 

Thời tiết của Hàn Quốc cũng đang là mùa đông nên rất lạnh. Mấy ngày nay cô toàn mặc áo ấm. Mặc nhiều áo ấm vậy mà không hiểu sao vẫn còn cảm thấy buốt. 

Vì vậy, Đổng Ngạc Ngạc quyết định mặc luôn cái áo lông dày cộm. Nhìn cô hiện tại như cục nhân bị bao phủ bởi lớp bông trắng. Thật tròn nha~

Lăng Tư Duệ nhìn cô bước ra, suýt nữa sặc nước miếng. Cô ta có cần khoa trương như vậy không? Hắn cảm thấy thời tiết ở đây đâu có lạnh lắm. 

Lăng Tư Duệ cầm chiếc áo khoác trên ghế, lạnh giọng gọi cô:

- Đi thôi. 

Đổng Ngạc Ngạc thấy hắn bước đi cũng mau chóng chạy theo. Bộ dạng như một cục bông biết di chuyển. Cưng chết được. 

-------------------

Ở một nơi nào đó nằm trong trung tâm thành phố Bắc Kinh. Căn biệt thự sang trọng thoang thoảng mùi vị của hạnh phúc. 

- Ba, con thi đỗ cao học rồi. 

Giọng nói của con trai mình vang lên khiến Khương Viễn không khỏi vui mừng. Con trai ông - Khương Chính Huy năm nay đã mười tám tuổi, cậu chính là niềm hi vọng lớn nhất của ông. 

- Chính Huy, con thật giỏi. Sau này phải cố gắng học tập đó. 

- Dạ, con biết rồi. Thôi con lên phòng đây. 

Khương Chính Huy cười tươi rồi đi lên phòng. 

Lúc này, bà Vương Hân từ nhà bếp đi ra, gương mặt vừa vui vừa xen lẫn nỗi buồn. Bà ngồi xuống ghế, khẽ thở dài. 

- Bà sao vậy? 

Khương Viễn hỏi. Tuy ông là một con người trăng hoa nhưng tình cảm của ông chỉ dành cho một mình bà. Đây chính là tình yêu mà ông luôn trân trọng. 

- Tôi cảm thấy có lỗi quá ông ạ. Tôi nghĩ ông nên dừng lại đi. 

Vương Hân nhìn ông nói, đáy mắt thoáng nét buồn. Mười lăm năm rồi, bà vẫn chưa quên được chuyện đó. Bà biết lần ấy ông phản bội ông chủ chỉ là muốn có được cuộc sống khá giả hơn. 

Mười lăm năm trước, ông chủ rất tin tưởng hai người, cho hai người một số tiền để trang bị lại cửa tiệm nhỏ của mình. 

Nhưng không ngờ lúc đó... Khương Viễn vì có một chút vốn nên đâm ra nghiện bài bạc. 

Con người vẫn luôn cố gắng làm việc khi trong tay mình không có gì. Nhưng khi bị tiền bạc che mờ mắt, họ chỉ nghĩ được cái lợi trước mắt, cái sung sướng trước mắt mà không nghĩ đến tương lai sau này. 

Khương Viễn chính là một minh chứng. Ông đã dùng số tiền đó vào thú vui mới của mình, không cố gắng gầy dựng sự nghiệp. Để rồi sau đó nợ nần chồng chất. Không có tiền trả, túng quẫn quá nên ông đã chấp nhận trở thành người của Mạc Hải Đường, tuyên thề sẽ giúp ông ta mọi chuyện mà ông ta muốn. Điều kiện để trao đổi đương nhiên là tiền bạc. 

Sau cái đêm định mệnh ấy, Mạc Hải Đường đã giúp Khương Viễn trả hết nợ nần. Không những vậy, ông ta còn cho Khương Viễn một số tiền lớn để làm ăn. Đó là lý do chỉ sau một đêm, cửa hàng nhỏ của Khương Viễn trở thành một công ty lớn. 

- Bà im đi. Bà thì biết cái gì? 

Khương Viễn quát lớn khiến Vương Hân giật mình. 

Bà thật không thể sống yên ổn trong ngần ấy năm, lương tâm cứ trách móc bà. Bà cảm thấy bản thân là một kẻ tội đồ khi cướp đi hai sinh mạng của người đã có ơn với mình. 

Vương Hân thật sự không biết Mã Gia Lệ vẫn còn sống. Khương Viễn vì không muốn chuốc thêm phiền phức nên cũng giấu nhẹm đi, không nói với bà. 

Lúc này, Vương Hân nhìn Khương Viễn, khóc thút thít:

- Ông à. Ông bà chủ đã từng rất tốt với chúng ta. Tôi biết là chuyện này ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ... tôi xin ông hãy dừng lại. Đừng làm nên chuyện gì tội lỗi nữa. 

- Vương Hân, tôi đã đi cùng lão đại đến bước đường này rồi. Bà nghĩ tôi còn có thể rút lui sao? Nếu làm trái mệnh lệnh, không chỉ tôi mà cả nhà chúng ta cũng sẽ không toàn mạng. 

Khương Viễn nói, lạnh lùng đứng lên rời đi. 

Ông không hề biết có một người đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người. Khương Chính Huy đi lấy nước, tình cờ nghe được chuyện này. Tuy bản thân cậu không hiểu lắm nhưng cậu đoán chắc chắn đã có chuyện gì nghiêm trọng liên quan đến tính mạng con người. Chuyện này, cậu phải làm rõ mới được. 

----------------

Trở lại với xứ sở kim chi... 

Đổng Ngạc Ngạc và Lăng Tư Duệ hiện tại đang ở bờ hồ. 

Nhưng mà... khung cảnh không như họ tưởng tượng. 

Trạch Kha này chính là lừa người. Anh ta nói hồ Seokchon ở thành phố Seoul rất đẹp. Đẹp, đẹp cái gì chứ? 

Đổng Ngạc Ngạc nhìn bờ hồ bị đóng băng, nhìn sang những cây hoa anh đào trơ trọi như những khung xương, chán nản thở dài. 

- Vì là mùa đông nên không có hoa anh đào để ngắm rồi. 

Lăng Tư Duệ nhìn cô, thầm mắng Trạch Kha. Lần này về nước thì Trạch Kha chết với hắn. Dám đi lừa bổn thiếu gia sao? Hừ... 

~~~~~~

Trạch Kha lúc này đang ở máy bay, bỗng dưng cảm thấy lạnh gáy rồi hắt xì liên tục. Ai da~ chắc tại thời tiết lạnh quá nên anh bị cảm rồi. Haizzzz... 

~~~~~~~~

- Về thôi. 

Lăng Tư Duệ lạnh giọng nói, hắn xoay gót bước được vài bước thì khựng lại. Nữ nhân kia sao lại không trả lời nhỉ?

Hắn khó chịu xoay người lại thì bất ngờ ngây ngốc. 

- Tuyết rơi rồi. Tuyết rơi rồi, thích quá đi. 

Đổng Ngạc Ngạc cười tươi rói, đưa hai tay lên cao để tuyết rơi vào lòng bàn tay. Cô nhìn hạt tuyết bé nhỏ tan biến trong tay mình, gương mặt khả ái khúc khích cười. 

Đúng là tuyết. Vẻ đẹp thuần khiết chỉ có thể ngắm mà không thể chạm vào. Bởi vì khi chạm vào nó, nhiệt độ của cơ thể sẽ làm nó tan đi nhanh chóng. Đến lúc đó, chỉ còn lại một giọt nước bé nhỏ trên tay mà thôi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play