Đổng Ngạc Ngạc bị Lăng Tư Duệ ôm chặt, cô vỗ vỗ vai hắn, nhẹ giọng nói:
- Duệ, em không muốn anh chịu đựng một mình rồi tự giày vò bản thân. Có thể em ngu ngốc, em vô dụng, em không giúp gì được cho anh. Nhưng... em có thể ở bên cạnh cùng anh vượt qua mọi chuyện.
Đổng Ngạc Ngạc hiểu nỗi khổ tâm của Lăng Tư Duệ. Một con người lạnh lùng như hắn, sẽ rất ít khi bộc lộ cảm xúc. Nhưng sự lo lắng của hắn dành cho cô, cô có thể cảm nhận được. Hắn mang đến cho cô một cảm giác tin tưởng và ấm áp.
Lăng Tư Duệ nghe cô nói như vậy, có chút ấm áp len lỏi vào tim. Đúng vậy. Điều hắn cần chính là cô ở cạnh. Hắn cần cô, hắn cần Đổng Ngạc Ngạc, hắn cần bảo bối của hắn.
- Ngạc Ngạc, cảm ơn em đã ở cạnh anh. Cảm ơn em đã tồn tại, đã xuất hiện trước mặt anh và... cảm ơn em đã yêu anh...
Đổng Ngạc Ngạc mỉm cười ôm chặt Lăng Tư Duệ. Người đàn ông này, cô nguyện dùng cả đời để gắn bó.
Có một số chuyện khó nói ra, nhưng khi nói ra rồi, đáy lòng sẽ cảm thấy rất nhẹ nhõm. Một tình yêu có bền vững hay không, chính là nhờ vào yếu tố này. San sẻ cho nhau nghe tất cả, cùng nhau trải qua mọi chuyện, cùng nhau vun đắp hạnh phúc.
- ----------------
Căn biệt thự u tối...
Mạc Hải Đường ngồi một bên, nhìn ngắm gương mặt ngủ say của Mã Gia Lệ. Chỉ khi ngủ, bà ấy mới không bày ra vẻ mặt chán ghét ông.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của ai đó, Mã Gia Lệ bất chợt mở mắt. Bà nhìn thấy Mạc Hải Đường, có chút kinh hãi ngồi lùi vào góc tường.
- Ông đến đây là gì?
Mạc Hải Đường nhìn thấy tia cảnh giác trong mắt Mã Gia Lệ, khoé miệng nhếch lên cười khổ:
- Tôi đến gặp bà.
- Thả tôi ra đi, Mạc Hải Đường. Tôi không muốn sống trong sự giam cầm của ông nữa.
Mã Gia Lệ nhìn ông thống khổ nói, 15 năm qua, bà đã chịu đủ rồi. Từng giây từng phút đều bị dày vò, đến cả giấc ngủ cũng phải dè chừng. Bà sợ hãi cảm giác lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Mạc Hải Đường căn bản không để lời nói của Mã Gia Lệ vào đầu, ông nhếch mép cười khẩy, gương mặt trở nên hung ác:
- Gia Lệ, tôi không thể buông tha cho bà. Cả đời này, tôi muốn bà phải ở bên cạnh tôi. Bà hiểu không?
Lắc đầu. Mã Gia Lệ điên cuồng lắc đầu. Bà mệt rồi. Bà không muốn sống trong sự giày vò này nữa. Nhưng tại sao Mạc Hải Đường không chịu buông tha cho bà. Ông ta đúng là điên rồi.
Trong tình yêu, ai cũng mang trong người sự chiếm hữu. Bản thân luôn muốn đối phương ở bên cạnh mình, muốn đối phương toàn tâm toàn ý yêu mình. Nhưng mà, cách Mạc Hải Đường làm như vậy là hoàn toàn sai rồi. Bản chất của tình yêu là không thể miễn cưỡng. Ông miễn cưỡng Mã Gia Lệ ở bên cạnh ông như thế, không thể khiến trái tim bà lay động, mà ngược lại còn khiến bà căm ghét ông thêm.
Nếu hỏi Mạc Hải Đường có yêu Mã Gia Lệ không? Câu trả lời là có đấy. Ông thậm chí còn yêu bà rất nhiều. Nhưng... cách yêu của ông là sai. Không ai yêu một người mà làm ra những chuyện điên rồ khiến người ấy tổn thương. Mạc Hải Đường không ngộ ra chân lý đó, ông chỉ biết làm mọi cách để Mã Gia Lệ ở cạnh ông, mãi mãi thuộc về một mình ông. Thế nhưng, cho dù Lăng Tư Vũ hay Lăng Tư Duệ không còn trên đời này, trái tim Mã Gia Lệ vẫn thuộc về bọn họ.
- -------------------
Biệt thự Khương Gia...
- Ba con dạo này không có tin tức gì cả, phía bên cảnh sát có lẽ vẫn đang truy nã.
Vương Hân đau lòng nói, vẻ mặt có chút tiều tụy.
- Con đang lo lắng ba lại gây ra chuyện gì điên rồ. Đến lúc ấy tội lại càng thêm tội.
Khương Chính Huy thở dài nói, đáy lòng đang lo lắng cho Khương Viễn. Nếu ông ấy tự đi đầu thú, có lẽ sẽ giảm được tội danh của mình. Nhưng hiện tại, ông ấy lại biến mất.
Hai người đang chìm đắm trong suy nghĩ thì tiếng chuông cửa vang lên.
Khương Chính Huy nghe tiếng chuông, vội nói:
- Để con đi mở cửa.
Sau khi mở cửa, hình ảnh một người chuyển vào tầm mắt khiến Khương Chính Huy sững sờ:
- Ba!
Vương Hân nghe thế, vội vàng chạy ra, nước mắt đã đầm đìa trên mặt.
- Khương Viễn, ông đã đi đâu?
Khương Viễn không đáp, bộ dáng lôi thôi bước vào nhà. Ông ngồi xuống ghế, tự tay rót cho mình một tách trà. Sau đó hắng giọng:
- Tôi cần tiền, bà mau vào lấy cho tôi chút tiền.
- Không được. Ba, ba phải đi đầu thú.
Khương Chính Huy không đồng ý, vội lên tiếng ngăn cản.
Khương Viễn trước lời nói của cậu không hài lòng, nhíu chặt mày:
- Chính Huy, ba hiện tại ra nông nỗi này, mày còn muốn ba đi đầu thú. Có phải mày muốn tao chết rục trong tù thì mới vừa lòng không?
- Ba, không phải. Đầu thú sẽ giúp ba giảm bớt tội. Nghe con, được không?
Khương Chính Huy nhìn Khương Viễn, ánh mắt chứa đựng nỗi đau đớn thống khổ.
- Im đi. Mẹ con mày thì biết cái gì? Bộ mày tưởng tao muốn sống chui rúc như này lắm sao?
- Ba, chuyện Mã phu nhân, con đã nói cho Lăng thiếu gia rồi. Anh ấy rất nhanh sẽ điều tra ra thôi.
- Mày....mày.... thằng bất hiếu...
"Chát"
Một bạt tai giáng xuống mặt Khương Chính Huy.
Vương Hân nhìn thấy vậy, vừa đau lòng vừa xót xa chạy lại ôm con trai:
- Sao ông dám đánh con trai mình? Nó làm vậy là tốt cho ông. Tội danh của ông gây ra, nhà ta có đền mạng cũng không trả nổi. Khương Viễn, ông tỉnh táo lại đi.
Khương Chính Huy ôm má bị đánh, khoé miệng vươn chút máu. Cậu nhìn Khương Viễn, ánh mắt vẫn chứa chan đau lòng:
- Ba, cây kim trong bọc sẽ có ngày lồi ra. Ba không đi đầu thú, một ngày nào đó cảnh sát tìm được ba, tội sẽ càng thêm tội. Mạc Hải Đường có cái gì xứng đáng mà ba phải đánh đổi như thế? Nếu là ông ta cho chúng ta tiền bạc, cho chúng ta được gia thế như ngày hôm nay, nhưng ông ta bắt ba làm những chuyện phi pháp, con đây thà không cần những thứ này. Có tiền thì sao, ba vì tiền mà đánh mất nhân cách của chính mình, ba nghĩ đồng tiền ấy xứng đáng?
- Chính Huy...
Khương Viễn hai tay ôm đầu khổ sở kêu lên. Ông đúng là sai thật rồi. Ông có lỗi, có lỗi với ông bà chủ, có lỗi với Lăng Tư Duệ. Ông đã làm gì chứ? Đã gián tiếp đánh mất đi tuổi thơ của đứa trẻ mười tuổi. Khiến nó mất đi ba, lại không có mẹ ở bên cạnh. Ông còn làm ra những chuyện trái với lương tâm chỉ muốn nhận được tiền. Khương Viễn à Khương Viễn, nhân cách của ông thật sự mục nát rồi. Còn không bằng một con thú. Ít ra, nó còn biết quý trọng đồng loại của mình.
- Không...
Khương Viễn thống khổ chảy nước mắt.
Khương Chính Huy nhìn ông như thế, cũng đau lòng không thôi. Nhưng cậu không có lựa chọn nào khác.
- Ba, ba có muốn đi đầu thú không?
Đợi một lúc lâu mà Khương Viễn không trả lời, Khương Chính Huy lại gọi ông:
- Ba...
- Chính Huy, ba nghĩ thông suốt rồi. Ba sẽ không gây ra tội lỗi nữa. Hôm nay, ba sẽ đi đầu thú.
Khương Viễn nói, mắt nhìn con trai đầy yêu thương. Đứa con này đã trưởng thành rồi. Nó khiến ông ngày càng tự hào về nó.
Vương Hân một bên nhìn hai cha con như thế, trong lòng bỗng chốc ấm áp. Dù Khương Viễn có đi tù, hai mẹ con bà vẫn sẽ bên cạnh ông ấy. Bởi họ là một gia đình.
- -------------
Biệt thự Lăng gia
Lăng Tư Duệ đang cùng Đổng Ngạc Ngạc ăn trưa thì Trịnh Quang từ bên ngoài chạy vào, mặt có chút gấp gáp.
Lăng Tư Duệ nghe đến hai chữ "Khương Viễn", bàn tay đang cầm nĩa bỗng chốc dừng lại. Hắn im lặng một lúc như đang suy tính. Sau đó lạnh giọng nói:
- Cho ông ta vào.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hành động của Lăng Tư Duệ, bản thân có chút lo lắng.
Lăng Tư Duệ tao nhã lấy khăn lau miệng, sau đó đứng lên. Hắn hướng Đổng Ngạc Ngạc nở nụ cười trấn an:
- Em ngoan ngoãn ăn xong bữa trưa rồi vào phòng ngủ một lát.
- Em đi cùng anh được không?
Đổng Ngạc Ngạc nhìn Lăng Tư Duệ, có chút mong chờ hắn sẽ đồng ý.
Lăng Tư Duệ nhìn ánh mắt kia của cô, có chút do dự.
- Duệ...
- Được rồi.
Lăng Tư Duệ bất đắc dĩ đồng ý, sau đó, hai người bọn họ cùng nhau ra ngoài phòng khách, nơi Khương Viễn đã yên vị ở đó.
Khương Viễn cùng Khương Chính Huy ngồi trong phòng khách Lăng Tư Duệ. Nhìn thấy hắn, Khương Chính Huy gật đầu chào.
Lăng Tư Duệ nhìn cậu gật nhẹ đầu, đi đến chỗ của mình ngồi xuống. Đổng Ngạc Ngạc cũng ngồi kế bên Lăng Tư Duệ.
- Mẹ tôi đâu?
Chưa kịp để Khương Viễn bình ổn tâm trạng, Lăng Tư Duệ đã lạnh lùng phun ra một câu, tròng mắt hắn lúc này như phát ra tia lửa muốn đốt trụi Khương Viễn.
Khương Chính Huy thấy tình huống không ổn, vội nói:
- Lăng thiếu gia, anh đừng nóng. Ba tôi hôm nay đến đây là muốn tạ tội. Ông ấy sẽ đi đầu thú.
- Hơ, tạ tội? Các người nghĩ tạ tội là được sao? Cho dù các người có làm gì, ba tôi cũng không sống lại được..
Lăng Tư Duệ nhắc đến ba, tròng mắt có chút đỏ.
Khương Viễn cúi thấp đầu, Khương Chính Huy cũng im lặng. Khương Viễn biết ông đã sai rồi, cho dù có dập đầu tạ tội thì mọi thứ cũng không thể cứu vãn. Cướp đi tuổi thơ của một đứa trẻ mười tuổi, để nó sống trong cô đơn, lạnh lẽo, không cha không mẹ, để nó gánh chịu mọi khổ đau... Khương Viễn ông cảm thấy tội lỗi của ông đối với Lăng Tư Duệ vô cùng lớn.
- Lăng Tư Duệ, tôi biết tôi sai, tôi rất hối hận... rất hối hận về những gì tôi đã làm. Tôi không xin cậu tha thứ, chỉ xin cậu cho tôi một cơ hội để tạ tội. Sau đó, muốn đánh muốn giết tùy cậu. Tôi nguyện lấy mạng mình đổi mạng cho ông chủ.
Khương Viễn nhìn Lăng Tư Duệ đau khổ nói, dường như có chút van xin.
Câu nói của ông khiến mọi người có mặt sững sờ.
Lăng Tư Duệ im lặng một lúc. Hắn đương nhiên không thể tha thứ cho tội lỗi của ông ta. Nhưng hắn có thể làm được gì? Đánh ông ta, giày vò ông ta, hoặc là giết ông ta sao? Những chuyện đó cũng không khiến ba hắn sống lại được?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT