Từ cái hôm đó trở đi, gia đình anh cứ hễ tối là gọi anh về nhà.
Có nhiều lúc tôi nghe chuông điện thoại anh reo, khỏi liếc qua cũng biết Hân gọi cho anh nói "Bố mẹ anh bảo anh về nhà ăn cơm"
Và rồi hôm nào cũng thế, tôi hay khó chịu và cực kì ghét tiếng chuông điện thoại anh mỗi tối.
Đúng. Là cực ghét.
...
Điện thoại anh reo, anh nhìn tôi ái ngại. Tôi cũng chỉ cười trừ, bảo anh nghe máy rồi bỏ vào phòng.
Năm phút say, tiếng cửa phòng mở cạnh. Tôi chán nản không thèm quay mặt lại
-"Còn không về nhà đi. Mọi người đang đợi anh đấy"
Tôi nói, cổ họng hơi nghẹn lại.
Phong đến cạnh tôi, kéo tôi dậy rồi ôm tôi vào lòng
-"Nhà anh ở ngay đây cơ mà. Đi ăn tối cùng anh nào"
Tôi rưng rức, mếu máo
-"Gia đình anh thực sự không thích em à? Em tệ thế à?"
Phong vỗ đầu tôi
-"Em tuyệt nhất. Đi với anh."
Tôi thay đồ rồi đi cùng anh. Thực sự lòng tôi trĩu nặng lắm. Tôi đã làm gì mà khiến gia đình anh không thích tôi thế này?
....
Lại căn biệt thự ấy. Mỗi lần đến đây tôi đều cảm thấy choáng ngợp, muốn về nhà thôi.
Anh dắt tay tôi vào, mọi người đều đã ngồi trên bàn ăn. Tôi cúi đầu chào từng người rồi ngồi xuống ghế cạnh anh.
Bữa ăn bắt đầu, món ăn rất ngon nhưng tôi thì chẳng nuốt nổi.
Có cảm giác như bố anh và Hân không hài lòng về tôi. Còn mẹ với bà anh thì khác, họ nhìn tôi gật đầu hài lòng lắm.
-"My nhé, sau này thằng Phong cưới con về rồi thì con nhớ nhắc nó về nhà với bác thường xuyên hơn. Có đâu mà hôm nào cũng đợi kêu, không thì dăm bửa nửa tháng mới thấy mặt nó"
Bác gái nói với tôi, nụ cười hiền dịu. Tôi nhẹ nhàng gật đầu
-"Vâng ạ"
Hân quay sang, đôi môi đỏ mọng mấy máy
-"Chị nhớ kêu anh ấy nhé. Chứ để đêm nào em cũng gọi nhắc thì ngại lắm ạ"
Tôi nhìn Hân cười gật đầu.
Đêm nào cũng gọi cơ à. Cưng khỏi nói thì chị đây cũng biết nhé.
Lại còn kêu chị cơ, rõ ràng hơn tuổi tôi cơ mà. Nhưng thôi kệ, cưng thích thì "chị" đây chiều cả.
Rồi sau đấy bữa ăn chìm vào không khí im lặng và tràn ngập ngượng ngùng.
Tôi chỉ cúi đầu và ăn những gì có trong bát. Cơ mà tôi có gắp gì đâu nhỉ? Ngước lên thì thấy bát đã đầy rồi.
Tôi nhìn san nguòiq cạnh, người ta chăm chua gắp thức ăn cho tôi. Ấm lòng ghê gớm luôn ấy chứ.
-"Hai đứa tính khi nào thì cưới?"
Tôi suýt sặc bởi câu nói của ba anh.
Tôi nhìn ông ấy rồi nhìn sang anh, mặt méo xệch.
Anh từ từ bỏ đũa xuống rồi e hèm
-"Tụi con còn trẻ. Đợi khi sự nghiệp con ổn định rồi tính đến bố ạ"
-"Có định tiếp quản bệnh viện không?"
-"Bệnh viện đấy của bố với bác hai. Bác hai cũng có anh Khoa học y đỗ cao. Bố với bác ấy tính hộ con. Bố giao thì con quản"
-"Ừm. Thế để tao nói lại với bác hai mày. Coi để mày với thằng Khoa cùng tiếp quản"
-"Vâng ạ"
Thế ra bệnh viện đấy của ba anh và bác hai anh. Có lần được nghe anh kể bác hai anh giỏi lắm, quản lí cả bệnh viện trong nước và ngoài nước. Con bác ấy cũng giỏi, biết phụ giúp bố quản nhưng có cái tính háo sắc. Anh dặn tôi nên tránh mặt cái người tên Khoa đó.
Thiết nghĩ bạn gái của em họ còn muốn động đến hay sao?
...
Ăn tối cùng mọi người xong thì chúng tôi ra về.
Đêm nay trời lạnh, tôi mệt mỏi dựa người ra cửa.
-"Sao thế? Nghe việc gả cho anh em không dám à?"
Tôi thở dài thườn thượt
-"Em thương anh còn không hết. Gả cho anh là việc dễ. Anh khi nào cưới thì em gả. Ngày mai luôn cũng được"
Anh bật cười khoái chí, với tay xoa đầu tôi.
Lên đến nhà, tôi đuổi
-"Về đi. Vào nhà em làm gì?"
Anh sấn vào, ép người sát tôi, với tay đóng cửa
-"Anh thích. Tối nay ngủ cùng em"
What?
Anh muốn.... làm chuyện ấy?
Nhưng hôm nay tôi chưa sẵn sàng cơ mà?
Quen nhau chỉ mới vài tháng thôi, có quá sómq không?
Anh ép tôi vào tường, hôn lên trán rồi trượt dài sang mũi, tai. Anh nhấn nhá tai làm tôi đứng chẳng vững, dựa cả người vào anh.
Môi anh cắn lấy môi tôi, tôi bất giác run lên. Không dừng lại được, tôi choàng tay ôm cổ anh, trao nhau nụ hôn sâu. Tay anh nghịch hông tôi, tay anh đến đâu tôi run người đến đấy.