Sau khi tiếng chuông vừa vang lên, không khí quảng trường trong phút chốc trở nên sôi nổi hơn nhiều.
Mà Sở Thiên Dương đột nhiên xuất hiện ở giữa quảng trường, nguyên khí vừa khởi động thì cất giọng nói hùng hồn vang dội bên tai mỗi người:
-Quy định của phủ thí vẫn không thay đổi, mỗi viện cử ra bốn người thi đấu, có thể tự do khiêu chiến, nếu có thể đánh bại được bốn người của đối phương thì có thể đi tiếp.
-Mời người thi đấu của mỗi viện bước lên đài!
Ngay khi Sở Thiên Dương vừa dứt lời thì trong mỗi viện từng bóng người lần lượt lao ra, sau đó đáp xuống đài cao trong tiếng hoan hô vang trời và ánh mắt của mọi người.
Mà ở bên Giáp Viện, đã quyết định xong ai sẽ thi đấu, chính là bốn người Chu Nguyên, Tô Ấu Vi, Tống Thu Thủy và Dương Tái.
-Cố lên!
Các học viên Giáp Viện lớn tiếng gào thét.
Bốn người Chu Nguyên liếc nhau rồi gật đầu một cái, sau đó thân hình bọn họ khẽ động, nhanh chóng nhảy lên phủ thí đài. Vị trí của bọn họ nằm ở vị trí số hai, trong khi ở vị trí thứ nhất, chính là bốn người Ất Viện do Tề Nhạc cầm đầu.
Đám người Ất Viện lúc này, dù là Tề Nhạc chắp tay sau lưng hay Liễu Khê đứng ở bên cạnh hắn cũng đều dùng bộ dáng cư cao lâm hạ nhìn về phía Chu Nguyên đang đứng bên dưới.
(cư cao lâm hạ: ở trên chỗ cao nhìn xuống – hình dung ở vào địa thế vô cùng có lợi)
-Viện thủ đài năm nay thuộc về Ất Viện bọn ta, ta khuyên các ngươi đừng có mơ tưởng mà cướp được.
Nghe hắn nói thế, Chu Nguyên cười một tiếng rồi đáp trả:
-Dù sao các người cũng tặng bọn ta thời gian tu luyện ở Ngọc Linh Bộc, nhưng mà ta thấy Tề vương phủ các ngươi đại tài khí thô tự xuất tiền túi nuôi dưỡng người khác, cho nên đối với việc đó chắc sẽ không để bụng chút nào.
Da mặt Tề Nhạc khẽ giật một cái, lần trước ở Ngọc Linh Bộc thua Chu Nguyên khiến cho danh vọng của hắn ở Ất Viện cực kỳ xấu, mà lòng người lúc trước hắn cực khổ thu nạp cũng mất rất nhiều.
-Hừ, ngươi đắc ý cái gì, cứ chờ sau lần phủ thí này, danh tiếng Giáp Viện các ngươi hoàn toàn mất hết thì mấy thứ trước đó đều bị chúng ta đoạt lại thôi.
Liễu Khê đứng bên cạnh Tề Nhạc mỉa mai lại.
-Cuối cùng ai thắng ai thua, bây giờ nói thì có chút hơi sớm rồi đó.
Tô Ấu Vi bình tĩnh phản bác lại lời ả.
-Ngươi là ai? Bản thân xứng đáng nói chuyện với ta sao?
Giọng nói Liễu Khê tràn đầy sự khinh thường.
Đôi mắt Tô Ấu Vi hơi rũ xuống, cô nói:
-Đứng trên đài này thì thân phận chẳng có ý nghĩa gì cả, nếu thua cuộc lại khiến người khác càng chê cười thêm mà thôi.
Liễu Khê nheo mắt cắn răng nói:
-Miệng lưỡi của nha đầu ngươi cũng bén nhọn lắm. Chờ một lát rơi vào trong tay ta, xem ta xử lý ngươi ra sao!
-Vậy thì ngươi cũng cần cẩn thận, việc lần trước, ta cũng muốn tính sổ với ngươi cho xong.
Trong mắt Tô Ấu Vi cũng lộ vẻ lạnh lùng.
-Ta sợ ngươi không có bản lĩnh đó!
Cuộc đấu chưa bắt đầu mà hai bên đã khai hỏa, giương cung bạt kiếm với nhau.
Bốn người Chu Nguyên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn ở trên bình đài. Hắn hơi mở mắt nhìn thoáng qua phía hai gã thiếu niên vóc dáng cường tráng đứng sau lưng Tề Nhạc, Liễu Khê, trên người bọn hắn có nguyên khí dao động.
-Hai kẻ kia một người tên Tào Lăng, người còn lại tên Phạm Võ, đều là người nổi bật ở trong Ất Viện. Nếu như ta đoán không sai thì bọn họ chắc đã mở được đệ lục mạch rồi.
Tô Ấu Vi nhỏ giọng nói cho Chu Nguyên biết.
Chu Nguyên gật đầu nhẹ một cái, sau đó lại liếc mắt nhìn hai kẻ kia một cái, bởi vì hắn cảm thấy khí tức hai người này có chút bất thường.
Thùng thùng!
Sau khi người tham gia đã lên trên đài, tiếng trống cũng vang lên liên tục, sau đó một đợt tiếng trống dồn dập kéo dài vang lên, thông báo phủ thí chính thức bắt đầu.
-Lý Thông Đinh Viện khiêu chiến với Ngô Kiếm Bính Viện!
-Sài Viêm Chi Mậu Viện khiêu chiến với Tôn Thanh Đinh Viện!
-..!
Ngay khi tiếng trống vừa dứt, từng tiếng hô lớn cũng lần lượt vang lên, mà bóng người vừa được gọi tên cũng nhanh chóng nhảy đến chỗ trống trên thạch đài.
-Ta đi thăm dò trước.
Bên phía Giáp Viện, Dương Tái đứng lên đầu tiên, sau đó hắn nhìn về phía Tào Lăng của Ất Viện, trầm giọng quát lớn:
-Dương Tái Giáp Viện khiêu chiến với Tào Lăng Ất Viện.
Thiếu niên Tào Lăng đứng trên viện thủ đài, sắc mặt không thay đổi lập tức đứng lên nhảy về phía thạch đài.
Dương Tái cũng lao đến thạch đài, sau đó hắn ôm quyền chào Tào Lăng.
Khi hai người vừa lên thạch đài, lập tức trọng tài cũng xuất hiện, chỉ liếc mắt nhìn hai người một cái rồi vung tay quát to:
-Bắt đầu!
Thình thịch!
Tiếng của trọng tài vừa dứt, cơ thể hai người bọn họ lập tức bắn về phía đối phương, đồng thời quát nhỏ một tiếng:
-Khai lục mạch!
Thực lực của hai người đều là lục mạch cho nên không hề muốn nương tay chút nào, cho nên lúc khai lục mạch đều dùng toàn lực.
Từng luồng nguyên khí quấn quanh trên thân thể của hai người bọn họ, lúc ra quyền cước thì không khí xung quanh đều bị xé rách, mãnh mẽ ác liệt vô cùng.
Ầm! Ầm!
Dưới vô số ánh nhìn, hai bóng người quấn vào nhau, tung quyền đá chân đều không hề nương tay một chút nào, toàn nhắm vào chỗ yếu hại của đối phương mà ra tay, nguy hiểm cực kỳ.
-Thực lực của bọn họ không kém nhau chút nào.
Tô Ấu Vi chăm chú theo dõi, nhỏ giọng phân tích.
Chu Nguyên nghe cô nói vậy thì khẽ gật đầu đồng ý. Hai người kia đều đạt lục mạch, thực lực ngang nhau, nếu muốn phân thắng bại thì phải xem nguyên thuật của ai mạnh hơn, ý thức chiến đấu của ai nhạy hơn.
Sau đó hắn lại liếc về phía Tề Nhạc thì phát hiện sắc mặt quái dị của kẻ đó nhìn chằm chằm vào hai bóng người đang giao đấu giữa sơn, hắn lập tức nhướng mày cảm thấy có điều gì không ổn cho lắm.
Rầm rầm!
Ở giữa sân, cuộc chiến đấu giữa Dương Tái và Tào Lăng ngày càng gay cấn, nhưng không có ai phát hiện ra, mắt Tào Lăng đã chuyển thành màu đỏ đậm, nguyên khí từ cơ thể hắn tràn ra ngày càng nhiều đồng thời cũng vô cùng cuồng bạo.
Đối với biến hóa này, Dương Tái cảm nhận rõ ràng nhất, ngay lập tức hắn cảm thấy áp lực lớn hơn nhiều, thậm chí có vài lần hắn suýt bị áp chế.
“ Tại sao lại có thể như vậy?” Trong lòng Dương Tái có chút giật mình.
-Cút đi!
Thời điểm cơ thể Dương Tái chậm một nhịp, hồng quang trong mắt Tào Lăng bắt đầu lóe lân, âm thanh nóng nảy vang lên, sau đó một chiêu Mãnh Hổ Đào Tâm tựa như mãnh hổ sổng chuồng đánh Dương Tái té bay ra ngoài, khiến hắn phải phun một ngụm máu tươi.
Ồn ào!
Trong quảng trường bỗng chốc xôn xao lên, không ai có thể nghĩ đến đang ở trạng thái không phân cao thấp thì Dương Tái đột nhiên bị đánh bại.
Thấy màn này, Chu Nguyên nhíu mày, lúc đó, hắn cảm giác được nguyên khí trong cơ thể Tào Lăng dao động khác thường, giống như trở nên dữ tơn điên cuồng hơn.
Mà Tề Nhạc ngồi trên viện thủ đài cũng híp mắt cười, sau đó liếc nhìn về phía Chu Nguyên, trong mắt xẹt qu một tia âm u lạnh lẽo.
Phủ thí lần này đối với Tề vương phủ bọn hắn cực kỳ quan trọng, không cần biết dùng thủ đoạn như thế nào, hắn cũng sẽ không để Chu Nguyên có cơ hội.
-Tiếp theo đến lượt ta.
Khuôn mặt Tống Thu Thủy trở nên nghiêm túc, đứng dậy.
-Ngươi cẩn thận một chút.
Chu Nguyên khẽ gật đầu.
Khi thấy Tống Thu Thủy muốn xuất chiến, Tề Nhạc lập tức nhìn sang Phạm Võ, thản nhiên ra lệnh:
-Ngươi lên.
Phạm Võ nghe lệnh liền đứng dậy, trực tiếp nhảy lên đài, mà Tống Thu Thủy củng theo sát phía sau.
Hai bên đều không nói nhảm lời nào, lúc trọng tài vừa dứt lời thì ngay lập tức mở lục mạch, nguyên khí xung quanh ồ ạt tiến vào bên trong cơ thể, sức mạnh dâng trào, di chuyển khắp nơi.
Thời điểm hai bóng người lao vào nhau, mặt đá dưới chân bọn họ đều bị nứt vỡ.
Chu Nguyên chăm chú nhìn vào hai người đang giao phóng ở giữa sân, lần này cũng giống như trước, thực lực của hai bên không chênh lệch nhau, cho nên cũng không phân cao thấp.
Có điều một lúc sau thì ánh mắt Chu Nguyên lộ vẻ nghiêm túc, bởi vì hắn lại cảm giác được nguyên khí trong cơ thể Phạm Võ bắt đầu trở nên điên cuồng.
Rầm rầm!
Thế tấn công của Phạm Võ vô cùng ác liệt, mỗi một quyền đều ẩn chứa nguyên khí điên cuồng, xé nát không khí, có thể mơ hồ nghe được âm thanh bạo nổ.
-Kết thúc rồi.
Vừa thấy cảnh này, Tề Nhạc hờ hững nói.
Phạm Võ rít một tiếng, âm thanh như sấm sét khiến mặt đất cũng phải rung lên, một chưởng ẩn chứa nguyên khí dồi dào giống như bão táp nổi lên, dời núi lấp biển đánh về phía Tống Thu Thủy.
Ầm!
Tuy rằng Tống Thu Thủy cố gắng ngăn cản nhưng sức mạnh kia mạnh đến không thể nào đỡ nổi, kêu đau một tiếng rồi bắn ra ngoài, ngay cả thạch đài cũng bị chấn động.
Toàn bộ người trong quảng trường lại phát ra âm thanh sợ hãi, bởi vì Giáp Viện đã thua hai trận liên tiếp rồi.
Mà Chu Kình ngồi trên đài cao, sắc mặt ông trở nên khó coi một chút, trong khi trên mặt Tề Uyên lại xuất hiện một nụ cười khó hiểu.
Chu Nguyên nhìn chăm chú vào Phạm Võ một lát, ánh mắt hắn chợt lóe lên, hắn mới chậm rãi nói:
-Ta biết bọn họ giở trò quỷ gì rồi..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT