Từng diễn võ đài đứng sừng sững ở đó, rất nhiều thiếu niên đều đứng ở bên trên hò hét giao thủ với nhau, quyền cước uy vũ sinh phong, cũng không kém phần khí thế, còn ở bên dưới diễn võ đài thì có vô số người đứng vây xem, thỉnh thoảng lại vang lên từng đợt hoan hô ủng hộ, trong đó có không ít thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp đứng nhìn, khiến cho những thiếu niên trên diễn võ đài càng thêm nhiệt tình hơn nữa, dùng hết tất cả thủ đoạn của mình ra chỉ mong thể hiện tốt một chút, lấy được chút tiếng tăm và ấn tượng với mỹ nhân.
Ở bên trong Đại Chu Phủ này, nhân khí của diễn võ trường rõ ràng không hề ít.
Lúc Từ Lâm chậm rãi bước lên trên một diễn võ đài thì tin tức hắn sẽ giao thủ với Chu Nguyên, đã trực tiếp lan ra khắp diễn võ trường, đây cũng là do hắn âm thầm thao túng bọn thủ hạ gây nên.
- Cái gì? Chu Nguyên điện hạ sẽ giao thủ với Từ Lâm?
- Không thể nào! Chu Nguyên điện hạ bây giờ còn chưa mở được đệ nhất mạch, còn Từ Lâm thì đã mở được hai mạch rồi!
- Tên Từ Lâm này thật đúng là hiếp người quá đáng, nhất định là do hắn đã dùng thủ đoạn ti tiện gì đó để ép Chu Nguyên điện hạ rồi.
- ….
Ngay khi các học viên nghe thấy tin tức này thì đều ồ lên kinh ngạc không dám tin, một số học viên bình dân thì lại càng bênh vực Chu Nguyên nhiều hơn, bởi vì giao đấu thế này thật sự quá mức bất công.
Phàm là những người đã khai mạch rồi thì mỗi lần đả thông được một kinh mạch, tố chất thân thể, lực lượng, tốc độ, khả năng phản ứng của bản thân cũng sẽ được đề cao theo, có thể nói thẳng ra thì người đã khai mạch rồi có thể dễ dàng quật ngã mười người chưa khai mạch.
Từ Lâm đứng trên diễn võ đài, nghe thấy những thanh âm bàn tán kia, cũng chỉ cười nhạt cho qua, mặc kệ người bên ngoài nói thế nào, nhưng sau ngày hôm nay, chuyện Chu Nguyên bị hắn đánh một trận nhất định sẽ truyền ra khắp Đại Chu Phủ, nhất định sẽ tạo thành đả kích đối với danh tiếng của Chu Nguyên, khiến hắn trở thành trò cười trong miệng mọi người.
Ngay lúc những suy nghĩ xấu xa liên tục xuất hiện trong đầu Từ Lâm thì đám đông vây kín diễn võ đài chỗ hắn đứng đột nhiên tách ra, chỉ thấy có một thiếu niên gầy gò đang chậm rãi đi tới.
Dáng người của thiếu niên có vẻ hơi gầy, vẻ mặt văn nhược, có một loại khí chất nho nhã, nhìn qua giống như một thư sinh yếu đuối.
Người này đúng là Chu Nguyên.
Trong đủ loại ánh mắt với vẻ mặt khác nhau của những người chung quanh, Chu Nguyên trực tiếp đi về phía diễn võ đài mà Từ Lâm đang đứng.
- Điện hạ.
Ở sau lưng hắn, Tô Ấu Vi lộ rõ vẻ lo lắng đi sát theo sau, rõ ràng vẫn mong Chu Nguyên bỏ đi suy nghĩ giao thủ với Từ Lâm.
- Lúc này đã không thể lùi bước được nữa rồi, bằng không ta sẽ trở thành vị điện hạ lâm trận rút lui mất.
Chu Nguyên quay sang mỉm cười với Tô Ấu Vi rồi nói.
Tô Ấu Vi dừng bước, cắn chặt đôi môi, cô biết rõ nếu như để Chu Nguyên phải gánh chịu thanh danh như thế thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng của hắn.
Tô Ấu Vi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía tên Từ Lâm đang đứng trên diễn võ đài kia, trong một thoáng, con ngươi của cô khẽ co lại, ẩn ẩn có chút sắc bén.
- Điện hạ, lần này là do lỗi của ta, đã mang đến phiền phức cho điện hạ ngươi, sau này ta nhất định sẽ không sơ suất nữa, cũng sẽ không bao giờ nương tay nữa.
Tô Ấu Vi khẽ nói.
Thật ra lần trước cô bại ở trong tay của Từ Lâm phần lớn cũng là vì cô không xuống tay tàn nhẫn được, bằng không Từ Lâm nhất định sẽ không có cơ hội dùng tới nguyên binh, nhưng bài học lần này khiến cho cô hiểu rõ, nếu không đánh trúng điểm yếu của rắn thì sẽ bị rắn cắn ngược lại.
Chu Nguyên giật mình mở to hai mắt nhìn về phía Tô Ấu Vi, nói:
- Chúng ta là bạn bè, giúp bạn bè giải quyết chút phiền toái cũng là chuyện hợp lý mà.
Vừa nói dứt lời thì hắn đã bước lên trên diễn võ đài.
Tô Ấu Vi nhìn theo bóng lưng của hắn, khẽ mỉm cười, có một cỗ ấm áp chảy dọc trong lòng, cô chợt hơi cụp mắt xuống, thầm hạ quyết tâm, chỉ cần tên Từ Lâm dám đả thương Chu Nguyên thì cô sẽ để cho hắn biết rõ, cái gì gọi là sự ghi hận và trả thù của tiểu nữ tử.
- Ô kìa, điện hạ thế mà dám đến thật đấy à, ta còn cho rằng người đã lén chạy về vương cung rồi ấy chứ.
Từ Lâm cười tủm tỉm nhìn Chu Nguyên đi tới, mở miệng châm chọc.
- Xem ra ngươi rất có lòng tin vào bản thân nhỉ.
Chu Nguyên khẽ vuốt ống tay áo rồi nói.
- Không ngờ ngay cả điện hạ người cũng sẽ giận dữ vì hồng nhan thế này, chỉ là không hề lý trí chút nào cả.
Từ Lâm nhún vai, rõ ràng hắn cho rằng Chu Nguyên làm thế này là vì muốn lấy lòng Tô Ấu Vi.
- Bắt đầu đi thôi.
Chu Nguyên không muốn nói nhảm với hắn làm gì, hai chân hơi tách ra như thân cổ thụ bám lấy mặt đất, sau đó ngoắc tay nói với Từ Lâm:
- Nhường cho ngươi tấn công trước đấy.
Hắn vừa nói xong thì tất cả mọi người đang vây quanh diễn võ đài chờ xem đều giật mình, đưa mặt nhìn nhau, thật sự không hiểu rõ rốt cuộc Chu Nguyên đang nghĩ gì trong đầu, rõ ràng bản thân hắn nằm ở phe yếu thế, ấy vậy mà vẫn không chút kiêng dè như thế.
- Nếu điện hạ đã muốn bị xấu mặt nhanh như thế thì ta cũng chẳng khách khí nữa làm gì.
Bị Chu Nguyên xem thường như thế cũng khiến chỏtong lòng Từ Lâm bùng lên cơn giận, hắn cười lạnh một tiếng, bàn chân giẫm mạnh xuống đất, còn thân ảnh của hắn thì lao đi vun vút như một mũi tên vừa bắn ra khỏi cung, nắm ngón tay siết chặt thành quyền, đánh thẳng về phía Chu Nguyên.
Một quyền này của hắn mang theo khí lưu và lực lượng mười phần, cho dù là tảng đá cũng sẽ bị hắn đánh cho nứt vỡ.
Nhìn vào quyền đầu đang đánh tới, Chu Nguyên cũng không vội tránh né, mà hai tay co lên để ở trước người, tạo thành tư thế phòng ngự.
Bất quá hắn làm tư thế như vậy lại khiến mọi người vây xem bên dưới lộ ra vẻ mặt không đành lòng, lấy tố chất thân thể của kẻ đã đả thông hai mạch như Từ Lâm thì e là một quyền này có thêt trực tiếp đánh gãy xương của Chu Nguyên.
Ngay lúc mọi người đều thấp thỏm chờ xem thì Từ Lâm giống như mãnh hổ xuống núi, một quyền cực mạnh đánh thẳng lên hai tay của Chu Nguyên không chút lưu tình.
Đông!
Một tiếng vang trầm thấp vang lên, sau đó không ngoài những gì mọi người đã đoán, hai chân của Chu Nguyên bị kéo lê trên mặt đất những mấy mét mới gian nan ổn định thân thể lại được.
A!
Một tiếng hét thảm vang lên.
Bất quá chủ nhân của tiếng hét thảm này lại chính là tên Từ Lâm lúc nãy hãy còn hùng hổ đánh tới chứ không phải là Chu Nguyên.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn một màn bất ngờ vừa xảy ra này, Từ Lâm ôm lấy bàn tay, không ngừng kêu la thảm thiết, toàn bộ bàn tay đều đỏ bừng, giống như nện trúng cương thiết.
- Ngươi! Ngươi giấu thứ gì trong tay áo?! Đúng là hèn hạ!
Từ Lâm đau đến mức sắp phát khóc tới nơi, nhìn về phía Chu Nguyên gầm lên.
Ánh mắt của mọi người vây xem xung quanh cũng đồng loạt chuyển về phía Chu Nguyên với vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ điện hạ lại dùng thủ đoạn à?
Trong vô số ánh mắt dò xét nghi hoặc, Chu Nguyên chậm rãi phẩy tay áo mấy lần, sau đó mọi người liền nhìn thấy bên trên hai cánh tay của hắng đúng là có một đạo nguyên văn phát sáng lập lòe vô cùng phức tạp, quang vân kia phát ra hắc quang nhàn nhạt, lan tỏa ra xung quanh, sau cùng bao phủ toàn bộ cánh tay của Chu Nguyên, thoạt nhìn giống như làn da của hắn biến thành hắc thiết, vô cùng cứng rắn.
- Đây là....
Các học viên đều giật mình kinh ngạc nhìn về phía đạo nguyên văn phức tạp kia, sau cùng có người thảng thốt kêu to:
- Đó chính là thiết phu văn mà giảng sư đã dạy lúc trước!
Mọi người vỡ lẽ, hoá ra là nguyên văn!
Lúc này trái tim căng thẳng cực độ của Tô Ấu Vi mới thoáng bình tĩnh lại, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, khẽ nói:
- Hoá ra điện hạ đã khắc họa nguyên văn lên trên người.
- Ngươi, ngươi cư nhiên khắc họa nguyên văn lên trên người?!
Từ Lâm cũng đã hồi phục tinh thần, hắn nhìn thoáng qua nguyên văn màu đen trên tay của Chu Nguyên, hỏi lại với vẻ không dám tin.
Tuy rằng lúc trước khi ở bên trong giáo đường hắn cũng đã nhìn thấy Chu Nguyên khắc họa ra được thiết phu văn, nhưng đó chỉ là vẽ ra trên ngọc bản mà thôi, nếu như muốn khắc họa ra được trên thân thể thì còn phải biết rõ ràng huyệt vị thậm chí là vị trí của kinh lạc trong thân thể con người, như thế mới có thể tránh cho nguyên văn ảnh hưởng tới thân thể, cho nên việc khắc họa nguyên văn trên cơ thể khó hơn vẽ ra trên ngọc bản nhiều lắm.
Thế nhưng, ngay lúc bọn họ còn chưa thể khắc họa ra được nguyên văn trên ngọc bản cho ra hồn thì Chu Nguyên đã có thể lấy ra ứng dụng được như thế.... Chênh lệch thế này quả thật không hề nhỏ.
- Ngươi thật sự cho rằng ta không khai mạch được thì chính là một kẻ tay trói gà không chặt à?
Chu Nguyên cười nói.
Sắc mặt của Từ Lâm tái mét, có cảm giác tức giận vì bị trêu chọc, lúc này cũng sẵng giọng nói:
- Ngươi cho rằng dựa vào một đạo thiết phu văn là đủ để thắng được ta sao?
- Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết rõ sự cách biệt giữa những kẻ đã khai mạch và những kẻ chưa khai!
- Khai mạch!
Nương theo tiếng hét to của Từ Lâm, chỉ thấy quanh người hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều lưu quang cực nhỏ, cát bụi dưới chân cũng bị cuốn phăng ra xa, nguyên khí trong thiên địa theo hô hấp của hắn dồn dập ùa vào trong cơ thể.
Vù vù.
Y bào trên người hắn cũng bị thổi bay phần phật.
Ở bên ngoài làn da của hắn ẩn ẩn có quang mang lóe lên, mọi người đều có thể cảm giác được khí thế của Từ Lâm lúc này đã tăng vọt lên.
Phần lớn học viên đều biến sắc, trong cơ thể của Từ Lâm lúc này đã có nguyên khí lưu chuyển, mà nguyên khí lưu chuyển bên trong kinh mạch rõ ràng sẽ khiến lực lượng, tốc độ của Từ Lâm cũng tăng vọt theo.
Trong ánh mắt ngưng trọng của vô số học viên, Chu Nguyên cũng nhìn chằm chằm vào Từ Lâm, lẩm bẩm:
- Đã mở được hai mạch rồi sao…
- Lúc trước để cho ngươi tấn công trước rồi, vậy thì lần này nên đến lượt ta.
Hắn vừa nói xong thì nhoáng một cái, bàn chân của Chu Nguyên giẫm mạnh xuống, thân thể trực tiếp vọt tới chỗ Từ Lâm.
- Đúng là ngông cuồng, tốc độ, lực lượng và tố chất thân thể của ngươi bây giờ không bằng một phần mười của ta mà còn dám tấn công?
Từ Lâm nhìn thấy Chu Nguyên lao tới thì lập tức cười lạnh nói.
- Thật vậy sao?
Khóe miệng của Chu Nguyên nhếch lên.
Sau một khắc, ở nơi lộ ra trên chân hắn có quang mang khá nhạt xuất hiện, ẩn ẩn có thể nhìn thấy từng đạo quang văn dần lan rộng ra.
Thân thể của Chu Nguyên lúc này dường như trở nên nhẹ bẫng đi, tốc độ tăng vọt, lao tới nhanh như một chú báo săn.
- Đây là… đây chính là khinh thân văn!
Có người tinh mắt nhìn thấy quang văn lộ ra ở trên chân của Chu Nguyên, lập tức la lên.
Trong lúc bọn họ giật mình kinh hô thì Chu Nguyên đã áp sát đến chỗ Từ Lâm, bả vai của hắn đột nhiên run mạnh một cái, ẩn ẩn có quang mang lóe lên bên dưới lớp y sam, tuy rằng không nhìn thấy rõ ràng lắm, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm giác được rõ ràng nắm đấm cho Chu Nguyên đánh ra lúc này tràn ngập một loại cảm giác mạnh mẽ khôn cùng.
- Man ngưu văn!
Lại thêm một tiếng hét to.
Thiết phu văn, khinh thăn văn, man ngưu văn!
Lúc này, ngay cả Tô Ấu Vi cũng nhịn không được mà giơ tay che miệng lại, trên gương mặt xinh đẹp chỉ toàn vẻ không dám tin, bởi vì trong vài giây ngắn ngủi này, Chu Nguyên đã liên tục thôi động đến ba đạo nguyên văn.
Nói cách khác, ba đạo nguyên văn mà giảng sư đã dạy kia Chu Nguyên đều đã dùng được thuần thục, lại còn có thể ứng dụng lên trên thân thể của mình.
Bùm!
Dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, Chu Nguyên liên tục thôi động ba đạo nguyên văn, nắm đấm ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ đã nện thật mạnh lên người của Từ Lâm trong ánh mắt kinh hãi của hắn.
Binh!
Nhờ có ba đạo nguyên văn kia phụ trợ, cho nên Chu Nguyên lúc này, mặc kệ là tốc độ, lực lượng hay tố chất thân thể đều không hề thua kém gì Từ Lâm, cho nên, khi một quyền này vừa mới nện xuống xong thì Từ Lâm cảm giác như có một cổ lực lượng khổng lồ đổ ập xuống, ngay sau đó, thân thể của hắn đã bay thẳng ra ngoài, rơi mạnh xuống mặt đất phía trên diễn võ đài.
Xung quanh diễn võ đài lúc trước vốn còn đang ồn ào không ngớt lúc này đều trở nên lặng ngắt như tờ, rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đều dùng ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên đang ở trên diễn võ đài.
Không ai ngờ nổi, lần giao thủ này sẽ có kết quả như thế.
Trên diễn võ đài, Chu Nguyên chậm rãi thu hồi nắm đấm, quang văn trên cánh tay lúc này giống như đã hao hết lực lượng, nhanh chóng biến mất tăm.
Hắn xoa xoa cổ tay, sau đó nhảy xuống diễn võ đài, vươn tay móc một khối ngọc bài ra từ trong ngực áo của Từ Lâm, đó chính là thứ đại biểu cho vị trí trong kỳ thi sắp tới.
- Ngay cả một người chưa được khai mạch mà còn đánh không lại, ngươi đừng đi tham gia kỳ thi làm gì cho mất mặt.
Chu Nguyên nhìn về phía Từ Lâm vẫn luôn trừng mẳt nhìn hắn, cười nói.
Từ Lâm nghe thấy thế thì cảm giác được những ánh mắt cười nhạo đến từ xung quanh, trong lòng của hắn lập tức quýnh quáng, rốt cuộc không nhịn được mà phun ra một búng máu tươi, tiếp theo hai mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Hắn biết rõ, e là bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ trở thành trò cười trong miệng của những học viên ở Đại Chu Phủ…
Editor: Thiên Nhai của
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT