Lúc Trưởng Tôn Tử Quân nhập định, Dịch Hi Thần và quỷ vương còn đang giằng co.
Dịch Hi Thần nói: “Trước hết ngươi để cho ta gặp Trưởng Tôn Tử Quân, không thấy hắn ta tuyệt đối sẽ không đưa cái… cái hạt châu gì kia cho ngươi! Ngươi cũng đừng nghĩ cường đoạt nha, quá lắm thì ta ngọc đá cùng vỡ, ta chết đem hạt châu kia cũng phá huỷ luôn, ngươi đừng nghĩ lấy được!”
Tiêu Ly Quân im lặng không lên tiếng.
Tìmh thế trước mắt Dịch Hi Thần đã sáng tỏ. Đánh, thì y đánh không lại quỷ vương, còn bó tay chịu chết ư? Không dùng một hơi cuối cùng, làm thế nào cam tâm chịu chết đây, quân tử báo thù mười năm không muộn, việc cấp bách trước mắt là tìm Trưởng Tôn Tử Quân về, sau đó nghĩ biện pháp rời khỏi quỷ giới, tiếp tục tu luyện, chờ bọn họ có đủ thực lực rồi lại tới xử lý kẻ nên xử lý. Cũng may tuy rằng thực lực của Tiêu Ly Quân rất mạnh, thế nhưng quỷ tu thoạt nhìn không có nhiều thứ cong cong quẹo quẹo như vậy, cũng không khó lừa gạt, ở trong đầu y đã suy nghĩ ra một lời giải thích nghe tương đối hợp lý, chẳng hạn như ở quỷ giới y vận công thất bại, không có cách nào lấy Kim Phượng Hỏa châu ra, nhất định phải về Yêu Quái trấn trước mới được.
—— trên thực tế, trong tình tiết nguyên bản của đồng nhân, lần đầu tiên bọn họ xoát phó bản quỷ giới thất bại, chính là dựa vào Dịch Hi Thần cơ trí trốn ra khỏi quỷ giới, mười mấy năm sau mới trở lại quỷ giới lần thứ hai, triệt để mở ra phó bản này.
Tiêu Ly Quân quả nhiên trúng kế: “Có thể.”
Nhưng mà còn không chờ Tiêu Ly Quân phóng thích Trưởng Tôn Tử Quân, Dịch Hi Thần chợt thấy một luồng hồng quang chói mắt chợt lóe, luồng khí kịch liệt thiêu đốt ném văng y đi, một con phượng hoàng lửa đỏ bay lên trời, mấy đạo liệt hỏa trong nháy mắt liền nuốt chửng Tiêu Ly Quân!
“Đi!”
Dịch Hi Thần còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã bị người ta nắm lấy nhảy vào trong một cái truyền tống trận!
Quỷ khí bao phủ lấy y, một lát sau, cảnh tượng trước mắt y thay đổi, y đã thông qua truyền tống trận rời khỏi khu vực Thiên Tru sơn, tới một khu vực khác.
Phượng hoàng đã hóa thành hình người, quả nhiên là hồng y nam tử mà y từng gặp trong biển Hư Vô. Hồng y nam tử xách theo y cực nhanh bay tới một cái truyền tống trận tiếp theo, ngay trước lúc sắp sửa vào truyền tống trận, Dịch Hi Thần đột nhiên đẩy hắn ra.
“Phì Tức, ngươi quả nhiên là phượng hoàng!”
Phì Tức lại muốn tới bắt y: “Đi mau! Tại quỷ giới ngay cả ta cũng đánh không lại Tiêu Ly Quân, rời khỏi nơi này trước!”
Dịch Hi Thần rút kiếm, không cho Phì Tức tới gần y: “Ta không thể đi! Tử Quân còn ở trong tay hắn!”
Phì Tức vội la lên: “Đừng để ý tới hắn nữa! Tiêu Ly Quân sẽ không giết hắn!”
Dịch Hi Thần chỗ nào sẽ bỏ lại Trưởng Tôn Tử Quân một mình chạy trốn, y còn vô cùng căm tức Phì Tức vào lúc này nhào ra hỏng việc của y, vốn dĩ Tiêu Ly Quân đã đáp ứng muốn thả Trưởng Tôn Tử Quân ra rồi! Không chiếm được Kim Phượng Hỏa châu, cho dù Tiêu Ly Quân không giết Trưởng Tôn Tử Quân, cũng chắc chắn sẽ không thả hắn! Dịch Hi Thần giơ kiếm nói: “Sớm không ra muộn không ra, cố tình vào lúc này nhào ra! Đến tột cùng ngươi tính toán cái gì?!”
Phì Tức thấy y ngoan cố không thay đổi, không có thời gian thuyết phục y, vì vậy không nói lời nào tấn công tới, tính toán trước tiên bắt Dịch Hi Thần đi rồi lại nói. Không nghĩ tới thái độ của Dịch Hi Thần thực sự cường ngạnh, hoàn toàn không để ý tới tình cảm với hắn, một kiếm bổ về phía Phì Tức!
Phì Tức nghiêng người tránh né, trừng mắt cả giận nói: “Ngươi!”
Một luồng hồng quang bắn về phía Dịch Hi Thần, Dịch Hi Thần lăn khỏi chỗ tránh được, hồng quang kia va vào một luồng hắc quang, hai tia sáng va chạm, nhất thời tiêu diệt nhau.
Tiêu Ly Quân thình lình xuất hiện bên cạnh bọn họ, đã đuổi theo tới!
Tiêu Ly Quân nhàn nhạt nói: “Phượng hoàng, ngươi lại tới vướng bận.” Khi đang nói chuyện mấy quỷ ảnh đánh úp về phía Phì Tức!
Hỏa phượng lần thứ hai hiện thân, chiến trường cổ trong nháy mắt bị liệt hỏa hừng hực đốt thành một mảnh!
Trong lòng Dịch Hi Thần kinh hãi: con chim mập nho nhỏ màu xám tro kia thế mà đã lợi hại thành như vậy! Cái tên này lại vẫn luôn thâm tàng bất lộ!
Liệt hỏa ngập trời tách rời Dịch Hi Thần và Tiêu Ly Quân, hỏa phượng bổ nhào về hướng Dịch Hi Thần, nỗ lực ngậm y lên chạy đi, Dịch Hi Thần há lại đi vào khuôn phép, cầm trường kiếm trong tay chiến với phượng hoàng!
Tiêu Ly Quân bay lên, nhìn xuống chiến cuộc, trăm nghìn ác quỷ trên vùng bình nguyên nghe tin lập tức hành động, bao vây Dịch Hi Thần và phượng hoàng lại!
Ngay trong một mảnh hỗn loạn lúc này, đột nhiên từ nơi âm u thoát ra một bóng người, từ phía sau lưng đánh về phía Tiêu Ly Quân!
Tiêu Ly Quân lập tức phát giác, tay áo vung lên, bóng người kia liền bị đẩy lùi ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, văng ra xa mấy trượng.
“Tiêu Khôi.” Tiêu Ly Quân lạnh lùng nói, “Ngươi làm gì?”
Tiêu Khôi cắn răng. Đánh lén không thành, gã cũng không miễn cưỡng chiến đấu, bò lên bỏ chạy.
Tiêu Ly Quân cũng không quản gã, điều động bách quỷ, tiếp tục công kích Dịch Hi Thần và phượng hoàng.
Chiến cuộc trong lúc nhất thời hỗn loạn đến cực hạn, Dịch Hi Thần từ chối rời đi với phượng hoàng, vì vậy đối tượng công kích chủ yếu của y chính là phượng hoàng nỗ lực cướp đoạt y. Mà phượng hoàng vừa muốn bắt Dịch Hi Thần, lại muốn đối phó trăm nghìn ác quỷ, hắn cũng không muốn để Dịch Hi Thần bị bầy quỷ sát thương.
Chiến sự giằng co chốc lát, Tiêu Khôi núp trong bóng tối lại một lần nữa khởi xướng đánh lén, đánh về phía Tiêu Ly Quân!
Lần này tay của gã đến bên eo Tiêu Ly Quân, bắt được quỷ linh phù!
Xong rồi!
Tiêu Khôi cực vui mừng, lập tức rút đi, nhưng mà gã còn chưa kịp chạy, lại bị Tiêu Ly Quân đánh bay ra ngoài, lăn lộn trên đất mấy vòng!
Gã chật vật bò lên, muốn chạy đi, nhưng mà Tiêu Ly Quân đã phát hiện quỷ linh phù bị gã trộm đi, giơ tay một cái, Tiêu Khôi nhất thời liền không thể động đậy!
Một luồng hắc khí bao lấy Tiêu Khôi, trong nháy mắt gã liền bị ghìm đến không thể thở nổi, sức mạnh trong thân thể bắt đầu trôi đi. Tiêu Ly Quân không dự định cho gã thêm cơ hội đánh lén lần thứ ba, cũng định diệt trừ gã.
Tiêu Khôi thống khổ giãy dụa, lại hoàn toàn không tránh thoát. Có lẽ gã liền phải chết ở chỗ này. Vì cái gì? Vì Trưởng Tôn Tử Quân sao? Hay vì Dịch Hi Thần? Vì hai cái tên mà rõ ràng gã chán ghét mười năm ư? Đến tột cùng gã đang làm gì vậy! Quả nhiên bệnh là sẽ truyền nhiễm, nhìn quá nhiều người có bệnh, gã cũng bắt đầu mắc bệnh!
Gã thật sự phải chết… Không cam lòng mà! Hai mươi năm qua gã đã làm cái gì? Gã không phải người tốt, xấu cũng xấu không đủ triệt để, một chuyện cũng không có làm thành!
Nhưng vào lúc này, từ trên trời giáng xuống một luồng kim quang, đột nhiên bổ hắc khí quấn quanh thân Tiêu Khôi ra!
Trói buộc giải trừ, Tiêu Khôi xụi lơ trên đất, há miệng lớn hô hấp. Tầm mắt của gã có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy một bàn tay ấm áp xoa xoa trên đầu gã.
“Cảm ơn.” Là giọng Trưởng Tôn Tử Quân!
Tiêu Khôi kinh hãi! Đây là gã sản sinh ảo giác sao?
Nhưng mà một lát sau tầm mắt của gã khôi phục rõ ràng, người đứng ở trước mặt gã, không phải Trưởng Tôn Tử Quân thì là ai?!
“Ngươi! Ngươi ngươi ngươi ngươi!” Tiêu Khôi khiếp sợ. Gã mới lấy được quỷ linh phù, còn chưa kịp đem quỷ linh phù giao cho Trưởng Tôn Tử Quân nữa, Trưởng Tôn Tử Quân làm thế nào ra khỏi khu vực tuyệt đối?! Mà Thương Vân bảo kiếm trong tay Trưởng Tôn Tử Quân, lại quanh quẩn hắc khí, là quỷ lực!
Sau khi khiếp sợ, Tiêu Khôi lại nghĩ đến, Dịch Hi Thần còn ở trong nguy hiểm kìa, Trưởng Tôn Tử Quân lại tới cứu gã mà mặc kệ Dịch Hi Thần sao?
Nhất thời mừng tít mắt, quay đầu nhìn lại, mặt liền sụp đổ —— Dịch Hi Thần đã sớm thoát vây, giờ khắc này đang êm đẹp đứng ở một bên, nam phượng hoàng không biết chui từ chỗ nào ra mặt tối sầm đứng ở một bên truyền tống trận, hiển nhiên đã mất đi kiềm chế đối với Dịch Hi Thần.
“Tiếp lấy!” Trưởng Tôn Tử Quân quăng một lá bùa về phía Dịch Hi Thần!
Dịch Hi Thần nhảy lên tiếp được, giơ giơ tay lên với hắn, liền xoay mặt nở nụ cười với Tiêu Khôi: ”Cảm ơn!”
Tiêu Khôi kinh ngạc trừng mắt —— Trưởng Tôn Tử Quân vừa mới ném qua, không phải là quỷ linh phù gã phí thiên tân vạn khổ mới lấy được à!
Tiêu Ly Quân thấy Trưởng Tôn Tử Quân có thể đi ra từ trong khu vực tuyệt đối, cũng có chút giật mình, lập tức khởi động bách quỷ nhào về phía Trưởng Tôn Tử Quân!
Liền thấy trường kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân xuất ra, nhất thời bầy quỷ như bài sơn đảo hải bị tách ra, ngã cùng một chỗ!
Ngay lúc Trưởng Tôn Tử Quân đối phó bách quỷ, Dịch Hi Thần cũng đem quỷ linh phù dán lên kiếm của mình. Trưởng Tôn Tử Quân có thể kích phát quỷ lực, y lại không thể, nhưng mà có quỷ linh phù, y cũng có thể tạm thời khiến trên kiếm của mình có quỷ lực.
“Lên!”
Trước tiên Dịch Hi Thần bổ một kiếm về phía Tiêu Ly Quân!
Trưởng Tôn Tử Quân đẩy ngã bầy quỷ, theo sát phía sau! Đồ khốn Tiêu Ly Quân làm cho hắn “không lên được”, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha!
Chỉ thấy hai người Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần giống như hai hắc long, bày hình quạt đánh tới Tiêu Ly Quân! Tiêu Ly Quân không còn dám chống đỡ, lắc mình lùi về sau, nhưng mà lửa giận của hai người tích lũy đã lâu, làm sao sẽ bỏ qua cho y?!
Trong chớp mắt, núi lở đất nứt, thiên địa biến sắc!
Tiêu Khôi bị bụi mù đầy trời làm sặc không mở mắt ra được, chỉ nghe tiếng núi đá nứt toác, tiếng la giết, tiếng đánh nhau không ngừng vang lên, lại dần dần dừng.
Trong lòng Tiêu Khôi loạn tung tùng phèo, đợi bụi mù tản đi, cảnh tượng trước mắt làm cho gã ngây ngẩn cả người.
—— lưỡi kiếm của Dịch Hi Thần đã đâm xuyên qua lồng ngực Tiêu Ly Quân!
Hắc khí không ngừng từ trong cơ thể Tiêu Ly Quân tiêu tán ra bên ngoài, vẻ mặt Tiêu Ly Quân vẫn hờ hững trước sau như một, nhưng y thở dài.
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Quỷ vương! Sư phụ ta…”
Dịch Hi Thần thấp giọng nói: “Hắn nói không phải hắn.”
Trưởng Tôn Tử Quân ngẩn ra, chợt nhíu mày. Hắn và Dịch Hi Thần có ý nghĩ giống nhau, Tiêu Ly Quân sẽ không nói dối, cũng không cần thiết nói dối.
Dịch Hi Thần nắm thật chặt kiếm, gằn từng chữ một: “Ta nghĩ ta biết là ai rồi.”
Trưởng Tôn Tử Quân liền sững sờ, nhưng cũng không có bộ dạng vô cùng giật mình.
Thân thể Tiêu Ly Quân dần dần trở nên càng ngày càng trong suốt, Tiêu Khôi chậm rãi đi lên, sắc mặt biến rồi lại biến, đôi môi ngập ngừng mở ra, rồi lại nói không ra lời.
Tiêu Ly Quân hờ hững nhìn gã, một lát sau giơ tay lên.
Tiêu Khôi liền vội vàng tiến lên, cho rằng Tiêu Ly Quân muốn nói với gã cái gì, nhưng mà Tiêu Ly Quân chỉ mở ra một cái truyền tống trận bên cạnh bọn họ.
“Đi đi.” Tiêu Ly Quân nói.
Dịch Hi Thần rút trường kiếm ra, Tiêu Ly Quân thẳng tắp ngã xuống.
Có phải quỷ vương chết rồi không? Y còn có thể phục sinh không? Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đều không rõ ràng, nhưng Tiêu Ly Quân đã ngã xuống, bọn họ đã không thể làm gì nữa, nếu như không chết, liền để y tiếp tục làm quỷ vương của y đi, nếu như còn muốn gây sự với bọn họ nữa, vậy thì giết thêm một lần là được!
Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần liên tiếp nhảy vào trong truyền tống trận, đợi quỷ khí tản đi, bọn họ quả nhiên đã bị đưa đến Yêu Quái trấn ở ngoài quỷ giới!
Trưởng Tôn Tử Quân nhìn bốn phía: “Phì Tức đâu?”
Dịch Hi Thần nói: “Đã đi rồi chăng.” Lại cười lạnh nói, “Nếu hắn đi rồi, chúng ta liền đi tìm hắn.”
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Khôi cũng từ trong truyền tống trận đi ra.
Gã thấy Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, cực kỳ lúng túng. Tiêu Ly Quân bị Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân đánh bại, gã đương nhiên sẽ không cao hứng, cũng không đến mức quá thương tâm, chỉ là hồn bay phách lạc, không biết nên làm sao. Lần này gã đến quỷ giới, chỉ muốn nhân cơ hội gặp Tiêu Ly Quân một lần, người phụ thân có cũng như không có của gã, còn sau khi gặp phải làm gì, gã cũng không biết. Nhưng mà đã xảy ra một loạt chuyện như vậy, hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của gã, cho nên đầu óc gã một mảnh hỗn loạn.
“Tiêu Khôi.”
“A?” Giọng Trưởng Tôn Tử Quân kéo thần trí gã lại.
Tiêu Khôi có chút quẫn bách. Gã hiếm thấy phát bệnh một lần, lại chẳng hề thành công gì cả, cuối cùng Trưởng Tôn Tử Quân lại là tự mình đi ra từ trong khu vực tuyệt đối, điều này làm cho sự phát rồ của gã vào thời khắc ấy trở nên vô cùng buồn cười, làm gã vô cùng khó chịu. Có điều nói đi nói lại, rốt cuộc là Trưởng Tôn Tử Quân làm sao ra được?
“Quỷ lực trên người ngươi từ đâu tới?”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Ngươi không cần biết.”
Tiêu Khôi: “…”
Trưởng Tôn Tử Quân nhìn gã, lại nhàn nhạt nói: “Ân oán ngày xưa, xóa bỏ đi.”
Tiêu Khôi sững sờ một chút, xoay mặt đi. Nếu mấy ngày trước Trưởng Tôn Tử Quân nói với gã loại lời nói ân đoạn nghĩa tuyệt này, có lẽ gã còn cảm thấy cao hứng, ít nhất cái này tốt hơn nhiều so với việc Trưởng Tôn Tử Quân mặc kệ gã. Nhưng bây giờ… khó chịu, càng thêm khó chịu! Tuy rằng gã cũng biết, mấy năm này gã làm ra những chuyện như vậy, xóa bỏ xem như là Trưởng Tôn Tử Quân rộng lòng rồi.
Tiêu Khôi nghiêm mặt hừ nói: “Xóa bỏ thì xóa bỏ! Hai cẩu nam nam các ngươi đi chết nhanh nhanh một chút đi!”
Dịch Hi Thần lại cười nói: “Tiêu sư huynh, lần sau gặp lại.”
“Ừm… A?” Xóa bỏ không phải là ý tứ ân đoạn nghĩa tuyệt sao?
Dịch Hi Thần liếc mắt nhìn phía sau Tiêu Khôi, nói: “Lục sư huynh và Công Tôn sư huynh đến.”
Tiêu Khôi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lục Tử Hào và Công Tôn Địch chạy lại đây. Hóa ra bọn họ không biết đường ở quỷ giới nên không còn dám tùy tiện xông vào, lại không thể bỏ các sư huynh đệ lại, cho nên vẫn luôn canh giữ ở Yêu Quái trấn không đi.
Tiêu Khôi nhất thời trở nên đau đầu, không biết nên làm sao giải thích với hai người Lục Tử Hào về chuyện vừa rồi. Không thì vẫn là để cho Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần giải thích đi.
Trong lòng gã đang nghĩ ngợi, chỉ nghe âm thanh Dịch Hi Thần ở xa xa truyền đến: “Tiêu sư huynh, chúng ta đi trước, chuyện vừa rồi nhờ ngươi giải thích với hai vị sư huynh một chút đi!”
Tiêu Khôi đột ngột quay đầu lại, liền thấy Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần đã ngự kiếm bay đi xa xa!
Hết chương 90
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT