Sắc trời bên ngoài đã đen, Việt Tiểu Nhu sợ ngự kiếm mục tiêu quá rõ ràng, chỉ nhanh chóng qua lại trên đường phố trấn nhỏ, ý đồ bỏ rơi ba người sau lưng.

Ba người Dịch Hi Thần thì lại theo sát không buông, không chút nào tụt lại.

Trưởng Tôn Tử Quân giương tay, liền triệu hồi Thương Vân bảo kiếm bị Mạc Lăng Ba thu giữ về bên người. Hắn thả người nhảy một cái, chặn lại đường đi của Việt Tiểu Nhu. Nhưng hắn chỉ chắn ở nơi đó, nhưng không xuất kiếm.

Việt Tiểu Nhu biết sự lợi hại của Trưởng Tôn Tử Quân, không dám liều với hắn, lập tức quay người tới chỗ Dịch Hi Thần và Mạc Lăng Ba.

Dịch Hi Thần cùng Mạc Lăng Ba đồng thời xuất kiếm, cùng chiến với nàng!

Dịch Hi Thần cũng không cứng rắn, chỉ muốn trước tiên hạn chế Việt Tiểu Nhu, nghe nàng giải thích ngọn nguồn việc này. Mạc Lăng Ba kia lại hận thấu xương đối với Việt Tiểu Nhu, chiêu nào chiêu nấy đều là sát cơ.

Nhưng mà Việt Tiểu Nhu cũng không phải ngồi không, một người đối phó với hai người Dịch Hi Thần và Mạc Lăng Ba cũng không rơi xuống hạ phong. Nàng cũng không có ý thương tổn Dịch Hi Thần, chỉ chống đỡ kiếm của Dịch Hi Thần, đối với Mạc Lăng Ba thì lại đuổi đánh tới cùng!

Vì vậy chiến cuộc liền trở nên vô cùng quỷ dị, ba nam nhân vây quanh Việt Tiểu Nhu, Trưởng Tôn Tử Quân chỉ bàng quan, Dịch Hi Thần ở bên trợ trận, mà Mạc Lăng Ba cùng Việt Tiểu Nhu thì lại là liều mạng muốn tiêu diệt đối phương!

Kiếm của Việt Tiểu Nhu cực kỳ lợi hại, chỉ thấy Phong Hàn kiếm của nàng hàn quang lấp loé, đánh cho Mạc Lăng Ba kia liên tiếp lui về phía sau. Tu vi của nàng lại càng lợi hại hơn lúc ở đại hội so kiếm rất nhiều! Không, phải nói là, đại hội so kiếm nàng có ý định thu liễm tài năng, vẫn chưa xuất ra toàn lực!

Mạc Lăng Ba mắt thấy không chống đỡ được, kêu thảm thiết nói: “Các ngươi còn nhìn làm gì hả! Các ngươi quả nhiên là một bọn sao!”

Dịch Hi Thần nhìn chuẩn cơ hội, một kiếm chém về phía cánh tay phải Việt Tiểu Nhu!

Y chọn thời cơ đúng mực bắt bí thoả đáng, Việt Tiểu Nhu đột nhiên thu tay lại, cánh tay dù chưa bị thương, nhưng ống tay áo lại bị y chém đứt nửa đoạn, nhất thời lộ ra ấn ký sao sáu cánh màu đen trên cánh tay, giống như đúc cánh tay của Kiều Giác!

Việt Tiểu Nhu cắn răng một cái, bỏ qua Mạc Lăng Ba cùng Dịch Hi Thần, quay người phóng về phía Trưởng Tôn Tử Quân!

Mạc Lăng Ba quát: “Giết ả!!”

Dịch Hi Thần nói: “Ngăn cản nàng!”

Trưởng Tôn Tử Quân tay cầm chuôi kiếm, lòng bàn tay ẩm ướt. Việt Tiểu Nhu xông về phía hắn, mặt của nàng lại biến thành mặt của một nữ tử khác. Hắn không rút được kiếm, đứng tại chỗ như cọc gỗ, không thể động đậy.

Trong mắt Việt Tiểu Nhu lóe lên một tia kinh ngạc, Phong Hàn kiếm bay ra ngoài, nàng thả người nhảy một cái, nhảy lên trên thân kiếm, lướt qua Trưởng Tôn Tử Quân bay ra ngoài!

Dịch Hi Thần thấy vẻ mặt Trưởng Tôn Tử Quân khác thường, liền không đuổi theo nữa, chạy đến bên cạnh Trưởng Tôn Tử Quân: “Ngươi không sao chứ?”

Mạc Lăng Ba phi kiếm đuổi theo, nhưng mà Việt Tiểu Nhu kia chạy trốn cực nhanh, thoáng qua liền mất bóng, hắn cũng không dám một mình đuổi theo xa, không bao lâu liền ngượng ngùng trở lại.

“Các ngươi với ả quả nhiên là một phe!” Mạc Lăng Ba giơ chân giận dữ nói, “Các ngươi gọi ả là sư muội! Còn cố ý thả ả chạy! Các ngươi rốt cuộc là ai!”

Một trận động tĩnh của bọn họ, đã đánh thức mấy người trong trấn, trong mấy căn phòng sáng đèn, có người đẩy cửa sổ nhìn ra phía ngoài, cũng có người chạy ra đường xem đến tột cùng.

“Các ngươi! Các ngươi! Các ngươi nhất định là ma nhân! Tiếp cận ta đến tột cùng muốn làm gì?!”

Dịch Hi Thần nhíu mày, đang định nói gì đó, lại nghe Trưởng Tôn Tử Quân lạnh lùng nói: “Muốn đánh với ta sao?”

Mạc Lăng Ba sững sờ, lập tức bày ra tư thế đề phòng. Tuy rằng hắn chưa từng giao thủ với Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng hắn cầm kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân, biết thanh kiếm kia lợi hại bao nhiêu, chủ nhân của kiếm chắc chắn cũng sẽ không yếu. Vả lại Việt Tiểu Nhu kiêng kỵ Trưởng Tôn Tử Quân hắn cũng nhìn ra được, chắc chắn mình không phải là đối thủ của Trưởng Tôn Tử Quân.

Mạc Lăng Ba lùi về sau một bước, hung ác nói: “Chúng ta chờ xem!” Dứt lời liền quay người về khách điếm.

Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần cũng đi lên lầu, nhưng không trở về gian phòng của mình. Trưởng Tôn Tử Quân một cước đá văng cửa phòng Mạc Lăng Ba, Mạc Lăng Ba đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy âm thanh thì giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần xông tới, vội vội vàng vàng che đồ trên bàn lại, trợn mắt nhìn bọn họ: “Các ngươi còn có mặt mũi tới tìm ta!”

Trưởng Tôn Tử Quân cười lạnh một tiếng, Thương Vân bảo kiếm rốt cuộc ra khỏi vỏ, thoáng cái đã gác ở trên cổ Mạc Lăng Ba.

Mạc Lăng Ba bị biến cố này dọa ngây người, há mồm muốn nói điều gì đó, lại không thể lên tiếng.

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Muốn gọi người đến ư?”

Vẻ mặt Mạc Lăng Ba hoảng loạn, run giọng nói: “Các ngươi… Đến cùng…”

Dịch Hi Thần không nhanh không chậm đi vào, liếc nhìn đồ trên bàn. Một đống linh thạch đặt trên bàn, đã bị Mạc Lăng Ba đẩy loạn, nhưng cũng có thể nhìn ra nơi này vốn là có một cái trận pháp. Y kéo túi càn khôn Mạc Lăng Ba còn chưa kịp buộc lại, đổ tất cả ra bàn.

Mạc Lăng Ba rốt cuộc không chịu nổi, không còn vẻ hung ác nữa, bước chân lặng lẽ lùi về sau, muốn nhân cơ hội chạy trốn, kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân lại tiến lên mấy phần, trên cổ hắn máu tươi tuôn ra, nhất thời không dám động đậy nữa.

Dịch Hi Thần tìm kiém trong số đồ vật bị đổ ra, tìm được một tảng đá màu đen, lập tức giơ lên cho Trưởng Tôn Tử Quân xem: “Thật sự là có!”

Sắc mặt Mạc Lăng Ba xám xịt.

Dịch Hi Thần cười tủm tỉm đứng ở trước mặt hắn, quơ quơ khối đá màu đen đó: “Mạc đạo hữu, ngươi là ma tu đi? Còn có bạn tốt Hoàng Việt kia của ngươi, hắn cũng vốn là ma tu đi? Tuy rằng hắn bị người ta gieo tâm ma, dẫn đến tâm trí đại loạn, nhưng mà người bình thường nào có ngắn ngủi mười mấy ngày liền nhập ma hoàn toàn như vậy?”

Mạc Lăng Ba cùng với bộ dạng phách lối lúc trước tựa như hai người khác nhau, chịu thua xin tha nói: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Ta cũng là bị tâm ma của ma nữ kia ảnh hưởng, mới tu lệch đường… Là ả hại ta, ta chưa từng hại người!”

Trưởng Tôn Tử Quân lạnh giọng nói: “Vậy ngươi muốn làm gì với kiếm của ta?”

Vừa rồi hắn phát hiện Thương Vân bảo kiếm khác thường, cũng không phải là vì Việt Tiểu Nhu đột kích, mà là vì Mạc Lăng Ba đang nghĩ cách dẫn linh lực hắn rót vào Thương Vân bảo kiếm ra. Dẫn phần linh lực này ra, thì có thể coi đây là môi giới, gây bất lợi cho Trưởng Tôn Tử Quân. Mạc Lăng Ba này tu vi cũng không yếu, chỉ là không dám bại lộ thân phận ma tu, mới không thể không che che giấu giấu. Bởi vậy vừa rồi lúc đối chiến với Việt Tiểu Nhu, Dịch Hi Thần có ý định thả cửa, cũng là muốn bức ma tu này tự mình bại lộ thân phận.

Dịch Hi Thần chỉ vào đống đồ vật đổ ra từ cúi càn khôn ở trên bàn, cười lạnh nói: “Hai người các ngươi hại chết bao nhiêu người, mới cướp được những thứ này?” Trong đống tiên tài kia có đồ của đan tu, có đồ của yêu tu, thậm chí còn có lệnh bài của đệ tử môn phái nào đó, những thứ này cũng không thể là của bản thân Mạc Lăng Ba, nhất định là bị hắn cướp được.

Mạc Lăng Ba thấy không thể cãi lại, đột nhiên phẫn nộ quát một tiếng, ma khí bùng nổ!

Hắn đã không còn đường để trốn, nhất định phải thẳng tay một kích, xuất ra toàn lực!

Nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân lại căn bản không cho hắn cơ hội như vậy, Thương Vân bảo kiếm lóe lên kim quang, yết hầu Mạc Lăng Ba liền bị cắt đứt. Hắn không thể tin được trợn mắt lên, thậm chí cũng không kịp thoáng ra chiêu một chút, liền thẳng tắp ngã xuống, đoạn khí.

Ma khí từ trong cơ thể hắn tràn ra, tản ra bốn phía.

Xem ra Mạc Lăng Ba này may mắn hơn Hoàng Việt kia mấy phần, còn chưa kịp bị ma đầu gieo tâm ma.

Dịch Hi Thần chậc hai tiếng. Nếu không phải toàn bộ tâm tình tốt và cơ hội tốt tối nay của y bị Mạc Lăng Ba và Việt Tiểu Nhu làm hỏng, y cũng đã quật ngã Trưởng Tôn Tử Quân trên giường, nhưng đáng tiếc sắp thành lại bại. Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, tâm tình thất bại, thực sự không phải cơ hội để song tu.

Nhưng dù đêm nay không thể song tu, Dịch Hi Thần cũng luôn luôn đem trọng trách khích lệ Trưởng Tôn Tử Quân, giúp Trưởng Tôn Tử Quân tìm về lòng tự tin ghi nhớ ở trong lòng, cười híp mắt nói: “Tử Quân, kiếm của ngươi thật là lợi hại, vừa nhanh vừa độc.” Dừng một chút, bổ sung, “Còn vừa cứng vừa dài nữa!”

Trưởng Tôn Tử Quân: “…” Cái này tính là quấy rối đi! Tính đi! Nhất định là tính!

“Ta thích kiếm của ngươi nhất, lúc nào đó cũng cho ta dùng kiếm của ngươi là tốt rồi.” Y cố ý cắn thật nặng cái chữ kiếm này.

Mặt Trưởng Tôn Tử Quân đỏ bừng lên, một trận lạnh run, không nhịn được lui về sau một bước: “… Về, về phòng đi.”

“Đi thôi.” Dịch Hi Thần cất bước, lại không nhịn được thở dài, “… Lúc nào đó ta cũng lợi hại như vậy là tốt rồi.”

Hai người trở về phòng, Trưởng Tôn Tử Quân một lần nữa rót kiếm khí vào Thương Vân bảo kiếm. Vừa rồi kiếm của hắn bị Mạc Lăng Ba động chút tay chân, có điều đối với hắn mà nói thì cái đó không tính là gì, hắn rất nhanh liền có thể chữa trị.

Lúc Trưởng Tôn Tử Quân chữa kiếm, Dịch Hi Thần ngồi ở một bên, tay chống cằm, nhìn hắn ngẩn người.

Việt Tiểu Nhu biết Mạc Lăng Ba và Hoàng Việt là ma tu sao? Nàng là bởi vì biết hai người này là ma tu mới chọn bọn họ để ra tay hay là do đánh bậy đánh bạ? Mà bất kể nói thế nào, ấn ký ma đầu kia hạ trên cánh tay Việt Tiểu Nhu là thật, nàng đang làm việc cho ma đầu kia, giống như Kiều Giác.

Nhưng Việt Tiểu Nhu cấu kết với ma đầu đó từ khi nào vậy? Sau khi bọn họ rời khỏi Thiên Kiếm môn chăng? Hoặc là càng sớm hơn nữa? Mục đích của nàng là gì chứ?

Trước mắt để cho nàng chạy, không biết đến chỗ nào mới có thể bắt được nàng.

Một lát sau, kim quang quanh thân Trưởng Tôn Tử Quân nhạt đi, Thương Vân bảo kiếm đã được chữa trị.

Dịch Hi Thần nhìn chăm chú vào mắt hắn, nhàn nhạt mở miệng: “Tử Quân, nói cho ta biết tâm ma của ngươi đến tột cùng là cái gì được không.”

Vừa rồi đối chiến với Việt Tiểu Nhu, Dịch Hi Thần là có ý thả cửa, bức Mạc Lăng Ba xuất ra toàn lực. Mà Trưởng Tôn Tử Quân là thật sự không có cách nào rút kiếm ra, mới có thể thả Việt Tiểu Nhu chạy trốn.

Trưởng Tôn Tử Quân thở dài.

Ánh mắt của hắn mơ hồ, tựa như đang nhớ lại chuyện cũ, nhưng mà sự tình phức tạp, hắn cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Một lát sau, hắn kéo tay Dịch Hi Thần, đem ngón tay của y đặt trên mi tâm mình.

“Ngươi tự xem đi.” Trưởng Tôn Tử Quân nói.

Dịch Hi Thần ngơ ngác, tĩnh tâm lại, đánh một luồng thần thức tiến vào thức hải Trưởng Tôn Tử Quân. Chỉ trong nháy mắt, y liền nhanh chóng bị túm vào ký ức năm xưa!

Vật đổi sao dời, cảnh vật bốn phía cấp tốc biến ảo, thức hải của Trưởng Tôn Tử Quân rộng lớn vô ngần, bên trong thậm chí bao hàm một không gian kỳ dị, một mảnh mênh mông, cái gì cũng không nhìn thấy. Thần thức của Dịch Hi Thần lạc đường, suýt chút nữa liền bị bắn ra.

Vô số khuôn mặt tươi cười nhìn quen mắt, tiếng cười xẹt qua trước mắt y, phần lớn là chính y, còn có Dược Bất Độc, Lục Tử Hào, Cừu Kiếm, Tiêu Khôi…

Y ở trong thời không quen thuộc thoáng một cái liền qua, không có cách nào dừng lại, choáng đầu hoa mắt. Đột nhiên, y lại bị túm vào một thời không xa lạ. Mắt tối sầm lại, y triệt để mất đi ý thức.

Cũng không biết trải qua bao lâu, y rốt cuộc tìm về ý thức, từ từ mở mắt.

Y nằm ở trên một cái giường, bên giường có một thiếu nữ mặc quần áo vàng nhạt, một đôi mắt vừa tròn vừa lớn lại sáng ngời, tựa như biết nói. Giờ khắc này, cảm xúc biểu lộ trong cặp mắt kia là kinh hỉ.

“Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi!”

Hết chương 58

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play