(Yên lặng trước cơn mưa)

Từ trong đến ngoài Thanh Trinh điện, đèn đuốc sáng trưng, từng lớp màn rủ xuống, mềm mại tựa tiên cảnh. Bên ngoài cung điện được bao phủ bởi một lớp sương mờ thơm ngát, ẩn mờ những cột nhà chạm khắc hoa lan, nếu ai đó có đi qua nơi đây tưởng nhầm rằng tiên cung cũng là lẽ thường.

Kiền Vạn Đế không thích xa hoa, thường ngày Thanh Trinh điện trông cũng rất trang nghiêm, yên lặng. Chỉ có tiểu quý nhân ngụ bên trong, từ khi hóa điên, đêm nào cũng khóc nháo không ngừng, khi thì nói nhìn thấy bóng người, khi thì nói nhìn thấy đao kiếm, lúc kêu gào tên Đinh quý phi, lúc thì Đông Dương vương Tấn Nguyên, không chỉ thế mà còn gào thét tên những cố nhân, tựa như những bóng ma ấy vẫn đang ám ảnh y.

Ngự y cũng đã đến xem qua, nhưng không thể biết được nguyên cớ. Hồ Chí Thành dù gì cũng đã hầu hạ lâu ngày, biết được Hoàng thượng cần nghe cái gì, bởi vậy chỉ thấp giọng nói:

– Hoàng thượng, tiểu quý nhân liên tục nói mê ‘ta không giết cả nhà phụ thân, nhà phụ thân vì ta mà chết’. Theo như thần thấy, công tử đây sát nghiệt quá nặng, cho nên mới bị oan linh không siêu thoát được quay về ám!

Kiền Vạn Đế nhất quyết không muốn thừa nhận Minh Đức bị chính mình bức điên, hắn một mực tin rằng y như vậy là do âm hồn không thể siêu thoát sống trong chính Thanh Trinh điện ám. Bởi vì thế mà mỗi lần trời tối, Thanh Trinh điện lại thắp đèn sáng trưng, nói là dùng vương khí để chấn áp oan khí.

Đêm nay, Kiền Vạn Đế say mèm, hắn chỉ kịp phân phó người an trí chỗ ở cho sứ đoàn với vương tử Cừu Đa, rồi bế Minh Đức trở về Thanh Trinh điện. Hiếm khi thấy Hoàng đế như vậy, cung nhân nhất thời cũng chẳng biết phải hầu hạ như thế nào, ngay cả người của Thượng tẩm cục (bộ phận chuyên phụ trách việc ngủ nghỉ của Hoàng đế) cũng không thể tiếp cận hắn, chỉ biết đứng ngoài nghe tiếng đại môn bị Kiền Vạn Đế đóng ầm lại.

Cung nhân không biết phải làm gì, Vũ Tiền – đã từng làm chức đại cung nữ trong cung Hạ Chiêu Nghi cũng trộm dúi chút bạc cho Trương Khoát rồi thấp giọng nói:

– Đêm nay Hoàng thượng có cần Thượng tẩm cục hầu hạ hay không vậy? Tại sao lại tức giận như vậy? Công công ít ra cũng nên nói trước cho bọn ta một câu, chẳng may sáng mai không biết gì, nói năng linh tinh, lại mua rủi vào người!

Trương Khoát cười cười, cất chỗ bạc kia đi:

– Cô nương đúng là thông minh, có lòng biếu quà thế này là tốt rồi, thế thì công công ta cũng sẽ không phụ lòng cô nương. Thế nhưng hôm nay, tại sao cô nương lại để cho tiểu quý nhân chạy đến Liên Y cung?

Vũ Tiền thở dài:

– Công công đã hầu hạ Hoàng thượng bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ lại không biết từng cử chỉ hành động của tiểu quý nhân làm sao có ai ngăn cản nổi!

– Không sai. Hoàng thượng có chút say, tất sẽ có điểm thất thố. Tuy rằng nhiều người không chú ý, nhưng tiểu quý nhân lại ngay lúc ấy…… tặng cho Hoàng thượng một cái tát.

Vũ Tiền thất thanh kinh hô một tiếng.

Trương Khoát lắc đầu, hiển nhiên đã sớm quen với biểu hiện đấy.

– Bình thường thì Hoàng thượng cũng cười xuề cho qua, nhưng lúc ấy cả sứ đoàn Nguyệt Thị đều ở đấy chứng kiến tận mắt. Cô nương nói xem, Hoàng thượng còn gì mặt mũi mà ở lại yến tiệc. Cô nương mau đi dặn dò mấy cung nữ khác, sáng mai đến hầu hạ, ngàn vạn lần đừng nhắc đến tối hôm nay.

Vũ Tiền vội vàng đáp lại rồi lui xuống.

Màn đêm buông xuống, Hoàng thượng quả nhiên không gọi người đến thị tẩm, cũng không triệu tần phi. Hiền phi trong cung gọi mấy người đến hỏi, đều được bẩm báo cùng một chuyện. Bị ăn một cái tát ngay trước mặt mọi người như vậy, nhưng không hiểu tại sao lại vẫn sóng yên gió lặng thế này?

Kiền Vạn Đế quả thực cũng không thể ngờ rằng mình lại bị ăn tát, trong lòng cũng hơi ấm ức, nhưng không thể trách giận ai kia cho hạ hỏa được. Lại đến Minh Đức không biết phải trái, đang ở trên giường nhìn thấy Kiền Vạn Đế liền khóc rống. Hỏi y vì sao mà khóc, y chỉ thút thít:

– …… Đau! Đau!

Kiền Vạn Đế đang tức giận sắp kiềm chế nổi rồi, giờ còn phải dỗ dành y, thế là vừa nghe thấy y kêu đau, liền không nhịn được mà cắn mạnh lên vai y:

– Thử kêu tiếng nữa xem!

Người khác có thể sợ đấng cửu ngũ chí tôn này, nhưng Minh Đức lại chẳng thèm đoái hoài lời hắn, càng khóc to hơn, nước mắt như suối tuôn. Tiếng khóc của y lúc lí nhí lúc the thé, giống như con mèo nhỏ đang hấp hối, làm Kiền Vạn Đế tâm phiền ý loạn, cắn y thêm một phát nữa:

– Còn khóc nữa ta đánh ngươi đấy!

Minh Đức vừa kêu đau vừa hít lấy hít để không khí, vì sợ bị đánh mà dần dần cũng nín, chỉ còn lại vài tiếng nấc nghẹn ngào.

Kiền Vạn Đế vừa say rượu vừa bị dục hỏa thiêu đốt, khó lòng kiềm chế, cả đêm cầu xin hết thứ này đến thứ nọ, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, đã đến giờ thượng triều mà nội điện vẫn chẳng thấy âm thanh nào. Người đứng ngoài không dám tiến vào, người đứng bên trong cũng không dám đi ra, tình trạng giằng co kéo dài trong chốc lát. May mắn Trương Khoát đã từng trải, liền nhẹ nhàng đến gần bên giường, thấp giọng hỏi:

– Hoàng thượng, hôm nay có thượng triều không ạ?

Bên trong im lặng trong chốc lát, sau đó thanh âm Kiền Vạn Đế trầm trầm truyền ra:

– Hôm nay không thượng triều.

Trương Khoát cung kính lùi ra, ra hiệu cho mấy cung nhân bên trong nội điện cũng lùi ra nốt.

Kiền Vạn Đế quay sang Minh Đức, ai ngờ vừa trở mình đã thấy vật nhỏ kia tỉnh giấc, đang há miệng ngáp dài, sau đó hai mắt rưng rưng.

Nam nhân nào vào sáng sớm cũng thấy tâm tình tốt hơn hẳn, Kiền Vạn Đế ôm Minh Đức rồi hôn y, thấp giọng hỏi:

– Tại sao mới sáng sớm mà đã khóc rồi?

Minh Đức lầm bầm nhỏ đến mức chẳng nghe thấy gì, Kiền Vạn Đế dỗ dành nửa ngày mới nghe y thầm thì:

– Ngươi lại muốn đánh ta!

Tối hôm qua, Kiền Vạn Đế bị rượu cùng dục hỏa làm cho hồ đồ, nói năng cũng không cẩn thận, thực ra hắn cũng thấy hối hận vì đã đánh y, liền định mở miệng an ủi y. Ai ngờ vừa mở miệng, một tia sáng lóe lên trong đầu hắn, hắn cuống quít kéo Minh Đức:

– Ngươi vừa nói gì? Cái gì mà ta lại đánh ngươi? Việc ta đã từng đánh ngươi, ngươi vẫn nhớ rõ?

Minh Đức kinh ngạc nhìn hắn, ngỡ ngàng.

Kiền Vạn Đế run run nói:

– Ở chính thái điện, ta đã từng đánh ngươi, ngươi vẫn nhớ? Ngươi vẫn nhớ rõ chuyện đó đúng không? Minh Đức, Minh Đức, ngươi không thực sự bị điên đúng không?

Lực bàn tay hắn quá mạnh, giọng nói có phần kích động, Minh Đức căn bản chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết co rụt lại theo bản năng, hoảng sợ giãy giụa tay chân, rụt người vào góc giường.

Kiền Vạn Đế lại kéo y lại, giữ chặt trong lòng mình:

– Ngoan, ngoan nào. Nghe lời nào, nói ta biết, lần trước ta đánh ngươi ở đâu?

Minh Đức sợ tới mức chỉ biết hoảng hốt trốn tránh, liền bị Kiền Vạn Đế ôm vào lòng dỗ dành một hồi lâu mới bập bẹ:

– …… Mặt……

Kiền Vạn Đế kinh sợ, Minh Đức liền đưa tay che mặt lại, giống như sợ lại bị ăn tát lần nữa. Thế nhưng Kiền Vạn Đế một lần nữa giam y vào ***g ngực mình, mạnh mẽ như muốn y hòa vào thân xác của hắn:

– Đồ oan nghiệt, đồ oan nghiệt a…… Giờ ta còn chưa tính đến chuyện giết ngươi, ngươi đã trở nên đần độn, sau này phải làm sao? Nếu ta chết thì ngươi sẽ làm sao đây? Ai sẽ che chở cho ngươi, ai sẽ chiếu cố ngươi đây? Thà rằng ta giết ngươi, rồi cả hai ta cùng chôn một nơi ở hoàng lăng, thế là xong chuyện!

Minh Đức bị ép chặt, tức giận nhưng chỉ biết hô loạn lên. Kiền Vạn Đế cũng chẳng thèm để ý, vội vàng bế y xuống giường, hầu y rửa mặt chải đầu, rồi mới mở cửa gào:

– Gọi Hồ Chí Thành tới!

Trương Khoát sớm đã có chuẩn bị, từ trước đã cho xây một gian phòng nhỏ bên cạnh Thanh Trinh điện cho Hồ Chí Thành, bởi vậy vừa nghe truyền lệnh, chỉ trong chưa đầy một tuần trà, Hồ Chí Thành đã có mặt trước cửa Thanh Trinh điện, cất cao giọng nói:

– Thần bái kiến Hoàng thượng!

Kiền Vạn Đế vội vàng ra đón:

– Ái khanh bình thân!

Hồ Chí Thành đã làm quan nhiều năm nhưng vẫn muốn tiến xa hơn, nhưng số phận cứ phải dính lấy cái tên Thượng Quan Minh Đức kia, một tên tiểu tổ tông kiêu ngạo điêu ngoa, dược của ai cũng không chịu uống, ngoại trừ dược của Hồ Chí Thành hắn. Kiền Vạn Đế thấy Minh Đức ưu tiên Hồ Chí Thành hắn nên cũng ưu tiên hắn hơn, bởi vậy hắn nhận được sự nể trọng của mọi người, quyền thế to lớn, ngay cả gặp Hoàng thượng cũng không nhất thiết phải hành lễ. Hồ Chí Thành làm lễ qua loa rồi cung kính đứng dậy hỏi:

– Hoàng thượng gọi thần tới là có chuyện

Lời chưa dứt, Kiền Vạn Đế chen ngang:

– Ngươi hiểu rõ bệnh trạng của Minh Đức, có thấy chuyển biến tốt gì không?

Hồ Chí Thành thầm kinh ngạc, trước đây bởi vì Kiền Vạn Đế kiêng kị chuyện người khác nói Minh Đức đã hóa điên, giấu bệnh sợ thuốc, thế nên không ai đề cập đến vấn đề chữa trị. Thái y trong viện cũng chỉ dâng dược, đơn giản bảo rằng chỉ cần giữ gìn sức khỏe là được.

Hắn điều chỉnh lại tư thế, thấp giọng nói:

– Hoàng thượng, thần nghĩ rằng bệnh của tiểu quý nhân cứ chăm sóc tốt thì sẽ khá hơn thôi. Thần cũng xin mạo muội nói một câu, Hoàng thượng hiện giờ nên nhớ rằng mình đang nuông chiều một…… một kẻ điên, chứ không phải Minh Đức tướng quân ngày trước nữa!

Kiền Vạn Đế nhất thời im lặng, Hồ Chí Thành nhìn sắc mặt hắn, nói tiếp:

– Hơn nữa, có người trong Xuân Mãn cung, người đó nhập cung đã lâu, ngày trước cũng đã được Hoàng thượng sủng ái, đằng sau người đó còn có thế lực của Đinh gia, tốt hơn là nên cẩn thận……

Kiền Vạn Đế nhất thời có điểm lúng túng. Người trong Xuân Mãn cung chính là Đinh Chiêu Dung, mà năm đó hắn sủng ái ả ta, cũng chỉ là do muốn trêu tức Hoàng hậu mà thôi. Hiện giờ người đó đã đi xa, nỗi hận năm đó cũng đã tiêu tán, như vậy cũng không thể coi không có tình nghĩa vợ chồng gì.

Hồ Chí Thành đợi một lúc lâu, chỉ nghe Kiền Vạn Đế thở dài, cúi đầu nói:

– Trẫm không phải không muốn chăm sóc y cả đời, nhưng dù sao trẫm cũng không còn trẻ trung gì nữa, vạn nhất gặp bất trắc, ai sẽ bảo vệ y đây? Nhiều năm qua, trẫm vẫn giữ ý nghĩ muốn phế Thái tử, mọi người chắc đều biết cả! Năm đó có kiêng nể Hoàng hậu, hiện tại Hoàng hậu đã không còn, chẳng lại vẫn phải kiêng dè tên Thái tử đần độn đó!

Hồ Chí Thành cuống quít cúi đầu:

– Thần không dám.

Kiền Vạn Đế lần đầu tiên nói những chuyện này với người ngoài. Cấm túc Thái tử đã một năm nay, nhưng vẫn chưa ra tay với hắn, trước tiên nghĩ là hắn đã trưởng thành, nên chẳng thèm tốn hơi dạy dỗ làm gì, sau đó nghĩ rằng việc phế Thái tử dễ như trở bàn tay, không cần vội vàng. Ai ngờ kế hoạch này của Kiền Vạn Đế lại mắc đinh.

Người có thể vĩnh viễn che chở cho Minh Đức chỉ duy nhất có Thái tử. Thái tử tuy vô năng nhưng lại có trái tim nhân hậu, lại có cùng chung huyết thống với Minh Đức. Nếu một hoàng tử khác đảm nhiệm việc này, Kiền Vạn Đế không đảm bảo sau này sẽ không có chuyện gì phát sinh khiến hắn phải đội mồ sống lại.

– Trẫm cũng biết tình hình của Minh Đức, có thể chữa khỏi hay không là ở số trời. Hồ ái khanh, trẫm biết mấy năm qua ngươi tận tụy trung thành như vậy, nhất định sau này trẫm sẽ không bạc đãi ngươi.

Hồ Chí Thành cuống quít dập đầu:

– Thần không dám! Thần không dám!

– Trẫm chỉ hy vọng tìm ra được một vị danh y có thể chữa khỏi bệnh cho y. Nếu ngươi nói rằng gia nhân cái người trong Xuân Mãn cung kia làm điều không thể tha thứ, trẫm không sớm thì muộn cũng giải quyết hòn đá cản đường này cho Minh Đức!

Hồ Chí Thành cả kinh, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Kiền Vạn Đế, âm trầm khiến trái tim người khác phải hóa đá.

Quân thần hai người nói thêm mấy câu, Hồ Chí Thành vừa định cáo lui, đột nhiên nghe thấy tiếng Trương Khoát truyền đến từ ngoài cửa:

– Hoàng thượng, Đinh Chiêu Dung ở Xuân Mãn cung phái người mang đồ tới!

Kiền Vạn Đế hơi sửng sốt:

– Tặng đồ? Tặng cái gì vậy?

Trương Khoát nói:

– Nô tài vội tới thỉnh Hoàng thượng, chưa kịp nhìn qua. – Nói xong liền tiến vào, dẫn theo một đám cung nữ, mỗi người trên tay đều bê khay vàng, bên trong đã đứng chật kín, bên ngoài sân vẫn còn một hàng dài.

Hồ Chí Thành nhìn từ đằng sau Kiền Vạn Đế, chỉ thấy trong hộp đều là đủ loại tranh vẽ, đồ chơi nhiều màu sắc, số khác là nhân sâm nhung hươu và một số loại trân dược. Hồ Chí Thành tinh mắt, ngửi qua đám dược liệu này rồi thấp giọng nói với Kiền Vạn Đế:

– Hoàng thượng, đây đều là trân phẩm, không phải đồ giả!

– Nga? Đinh Chiêu Dung có ý gì đây?

Một cung nữ thân cận của Đinh Chiêu Dung liền quỳ xuống, thanh âm véo von:

– Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Nương nương nói, đồ này không phải cho Hoàng thượng, đây là cho tiểu công tử ở Thanh Trinh điện. Tiểu công tử thân thể hư nhược, tinh thần bất ổn, không thể làm bạn với ngài được, khiến ngài thương tâm. Dược liệu thuốc bổ này đều là đồ của nương nương khi chưa tiến cung góp được, vốn định dành dụm để an dưỡng trong cung, ai ngờ trong cung lại được ăn sung mặc sướng, đồ này để đấy cũng lãng phí. Dược liệu nên được sử dụng để cứu người, cứu một người cũng là cứu, chỉ mong rằng tiểu công tử mau chóng khỏe mạnh, như vậy sẽ không làm uổng phí bảo bối ngàn năm này!

Mấy câu đầu nàng ta nói khiến Kiền Vạn Đế có chút lo lắng, mấy câu sau lại rất bùi tai, tuy Kiền Vạn Đế không gặp trực tiếp người kia, vẫn cười nói:

– Đời này khó tìm được người có lòng như nàng. Hài tử kia không dùng hết chỗ thuốc này đâu, để đây lại phí. Mau mang về cho Đinh Chiêu Dung một ít, chúng ta chỉ cần một ít thôi.

Cung nữ kia lập tức mở miệng tạ ơn:

– Một câu này của Hoàng thượng, nương nương của chúng thần cũng đã hạnh phúc rồi! Dược liệu thuốc bổ này cũng không thể sánh bằng!

Hồ Chí Thành:

– Cô nương này quả thực biết ăn nói.

Kiền Vạn Đế gật đầu:

– Ân. Thưởng cho nàng ta, mau trở về báo với Đinh Chiêu Dung đi.

Cung nữ tâm phúc kia sau khi trở về gặp Đinh Chiêu Dung, chọn những chi tiết tốt đẹp mà bẩm báo lại, thấy Đinh Chiêu Dung im lặng một hồi không nói gì, liền sai người xung quanh lùi ra, còn bản thân thì quỳ bên cạnh ả.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng vỡ giòn vang, nàng ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy cây lược ngà trong tay Đinh Chiêu Dung đã gãy đôi.

– Hay cho chữ ‘chúng ta’! Hay cho một đấng thiên tử!

Cung nữ kia vội vàng nói ngọt:

– Nương nương, ngài không muốn sống nữa sao! Cẩn thận lời nói chứ!

– Ngươi xem Hoàng thượng nói cái gì kia! Mấy năm nay không triệu phi tần đến thị tẩm, lúc nào cũng lạnh lùng tàn khốc. Thế mà ta mới chỉ mang đến tặng mấy thứ, thì lập tức ra vẻ quan tâm thân thiết!

Cung nữ biết rằng xung quanh chẳng có ai, nhưng vẫn thấy lo sợ, rơi lệ nói:

– Nương nương tức giận với Hoàng thượng làm gì? Trước kia còn là Minh Đức tướng quân, y có Hoàng hậu làm chỗ dựa mà tác oai tác quái! Giờ y hóa điên lại có Hoàng thượng làm chỗ dựa, nhưng nhỡ nương nương có gặp bất trắc, ai dám đứng ra bảo vệ ngài đây!

Đinh Chiêu Dung giận dữ nói:

– Ta không cam lòng, chẳng lẽ cứ phải nhún nhướng cái tên ở Thanh Trinh điện ấy mãi sao, chẳng lẽ làm thế mới ngẩng đầu lên được sao!

– Nương nương xem! Hồ Chí Thành chẳng phải cũng vì thế mà phất lên sao? Ngày đó cháu của hắn ở bên ngoài gây sự đánh người, dây dưa đến cả ngự tiền, chẳng phải do Hoàng thượng nhớ công của hắn mà giơ cao đánh khẽ sao? Ngày trước đại cung nữ Uyển Nhi vì sao bị đánh chết, Đức Thuần trong cung Hiền phi vì cái gì mà phát rồ, nương nương chẳng lẽ đã quên!

Đinh Chiêu Dung giống như bị giội một gáo nước lạnh, nhất thời ngây ngẩn, một hồi lâu sau mới cười khổ:

– Đừng nói nữa! Đừng!

Chủ tớ hai người nhìn nhau mà khóc. Lúc sau, tiếng người ở bên ngoài truyền vào:

– Nương nương, nương nương phân phó nô tài đi gặp Nguyệt Thị vương tử gì đó, hiện tại đã có hồi âm, cho phép nô tài được vào bẩm báo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play