Ngày lên vị trí công chúa, thị nữ chuyên đi theo hầu hạ ta, đã gọi ta là nàng công chúa may mắn nhất bằng ngữ âm vô cùng ái mộ.
Đúng vậy, ta quả thực là người rất may mắn.
Tuy ta chỉ là công chúa do vương phi sinh ra, lớn hơn còn có Vương huynh, cùng Nhị công chúa. Nhị công chúa rất xinh đẹp, cũng rất mạnh mẽ, nàng ấy so với ta cái gì cũng mạnh mẽ hơn. Lúc mới sinh, Phụ vương liền vui mừng ôm lấy nàng ấy, tuyên bố rằng cho phép nàng ấy được chọn ra thiếu niên anh tuấn nhất Tây Uyển quốc làm Phò mã.
Còn ta, luôn luôn yên lặng mà khéo léo, trầm mặc mà ngốc nghếch, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời Vương huynh mà nhận lời gả cho một quý tộc của một tiểu quốc để kết giao, đó là tất cả số mệnh của ta trong tương lai.
Ta lúc nào cũng chỉ đứng sau bức rèm thêu hoa văn tinh xảo, lén nhìn trộm ra bên ngoài. Số ta đúng là may, có thể thấy người kia một thân hắc bào, giữa hai hàng người đứng cung kính mà tiến vào đại điện. Thời điểm đó nếu hắn có liếc nhìn ta một cái, có lẽ suốt ngày hôm đó ta sẽ chìm đắm trong hạnh phúc.
Người kia, là người mà Vương huynh hận vô cùng và cũng e sợ vô cùng, Trác quốc sư.
Trác Ngọc.
Nhiều cung nhân to nhỏ với ta rằng, hắn là người đang thao túng triều đình, là người khống chế binh quyền, là người thông qua thiên tử mà ra lệnh cho chư hầu, là người thập phần xấu xa. Thế nhưng cũng có người lại không nghĩ vậy. Tỷ tỷ của ta, Nhị công chúa Tây Uyển quốc tôn quý mà kiêu ngạo đứng trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống ta, cười lạnh hỏi:
– Ngươi trốn ở đây trộm nhìn hắn một nghìn một vạn lần thì có ích gì? Nếu thích một người thì phải hành động! Nói cho hắn biết!
Ta lúc đó chỉ biết lẳng lặng cúi đầu. Ta không có vẻ xinh đẹp như tỷ tỷ, cũng không có bản lĩnh cứng rắn như tỷ tỷ. Nàng ấy có làn da màu mật ong đẹp nhất thế gian này, có ánh mắt sáng ngời cùng đôi môi đỏ tươi, vẻ đẹp của một trái dâu chín mọng.
Có lẽ nàng như vậy mới có thể dũng cảm mà biểu lộ trực tiếp tình yêu của nàng với Trác quốc sư.
Rồi mọi chuyện bỗng có chuyển biến trong một ngày nắng ấm. Cửa phòng ta bị mở tung, lúc ấy ta đang ngồi trên ghế nằm đọc sách, tiếng động lớn suýt nữa làm ta nhảy dựng lên. Có hai thiếu nữ mặc hồng y xông vào phòng, ta nhận ra đó là hai trong số mười ba thiết vệ của Trác Ngọc. Hai cô gái bình thường đều cúi đầu, giấu mặt, lần này cũng quỳ phục xuống đất, nói lớn:
– Thỉnh tiểu công chúa đến chính điện ngay!
Bọn thị nữ sợ hãi đến khóc thét, còn ta thì ngỡ ngàng:
– Đến chính điện…… nhưng mà…… Tại sao?……
– Quốc vương điện hạ lúc ở Thiên triều gặp chuyện, đã bỏ mạng, cả Nhị công chúa cũng bị giết. – Thanh âm hai người vô cùng rõ ràng, đáng tin. – Hiện tại, dòng dõi hoàng thất của Tây Uyển quốc chỉ còn một mình ngài! Thỉnh ngài nhanh đến đó!
Vương huynh cùng Nhị công chúa đều…… đã chết?
Vương huynh tại sao lại đến Thiên triều? Chẳng phải chỉ có tỷ tỷ cùng Trác Ngọc đi yết kiến Hoàng đế Thiên triều thôi sao? Nàng ta trước khi đi còn đến đây để cười nhạo ta nữa cơ mà?
Ta giờ vẫn nhớ từng lời nàng ta nói. Nàng ta cười ha hả, chỉ tay vào ta mà nói:
– Ngươi như con thỏ trắng bé bỏng sinh ra trong vương thất vậy, thật là nỗi ô nhục của hoàng thất! Ngay cả nói một câu cũng đỏ hết cả mặt lên!
Kỳ thật ta không phải cứ nói một câu là mặt lại đỏ, chỉ là do lúc đó Trác Ngọc tình cờ đi ngang qua, đột nhiên dừng chân, lần đầu tiên nói chuyện với ta:
– Công chúa ở đây làm gì vậy?
Lúc đó ta nhất thời đỏ mặt, không biết phải nói sao. May mắn thay, hắn không nói thêm về chuyện đó nữa, mà thản nhiên gật đầu, sai người:
– Đêm dài nguy hiểm, thỉnh công chúa hồi cung.
Chỉ duy nhất một câu mà khiến tiểu công chúa nhớ mãi suốt nhiều năm về sau. Trác Ngọc rất ít khi chủ động cùng nàng nói chuyện, hắn thậm chí còn rất ít khi nói chuyện với nữ nhân.
Vương huynh của ta, tỷ tỷ của ta, bọn họ tại sao lại chết? Bọn họ vĩnh viễn sẽ lưu hồn tại Thiên triều sao?
Trác Ngọc đâu? Trác Ngọc, hắn…… hắn còn sống không?
Ta nhảy dựng lên, chạy ra khỏi cửa. Ta không nhớ được mình đã đi hài chưa, lúc đến chính điện, chỉ thấy Trác Ngọc đang ngồi trên tiểu tháp lớn, quý giá ở trên cao kia, hắc y bao bọc quanh thân thể hắn. Sắc mặt hắn tái nhợt, một tay đưa lên che miệng, nhưng máu đen vẫn từng ngụm từng ngụm phun ra ngoài.
– Lộ Cửu Thần…… – Hắn hình như đang phân phó gì đó với người khác, đột nhiên nhìn thấy ta, lập tức ngừng nói.
Ta lúng túng đứng ngoài cửa điện. Đại điện giờ đây chật ních trọng thần cùng tướng quân, mười ba thiết vệ thì đứng xung quanh Trác Ngọc, tất cả như đang nín thở, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào ta, như thể ta vô phép xông vào một buổi hội nghị tối quan trọng vậy.
Ta lảo đảo muốn chạy đi, đột nhiên Trác Ngọc nói:
– Người đâu!
– Có!
– Dắt công chúa đến ghế trên.
Một thiết vệ có vị trí khá cao đi tới, cung kính “dắt” ta đến ghế ngồi cao nhất trong đại điện, chiếc ghế mà chỉ có Vương huynh mới có thể tọa lên. Ta ngỡ ngàng nhìn đám đại thần trước mặt, bọn họ cũng ngỡ ngàng nhìn ta. Trác Ngọc miễn cưỡng đứng lên, đi đến trước mặt ta, nhẹ nhàng hỏi:
– Quốc vương cùng Nhị công chúa bị ám sát, ngươi có biết không?
Đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc với hắn gần như vậy.
Ta gật gật đầu.
– Ngươi có nguyện ý trở thành tân vương không?
Ta muốn nói ‘Ta nguyện ý’, cho dù ngươi làm gì thì cũng đều nguyện ý làm theo. Nhưng vì ta kích động, có lẽ tỷ tỷ nói đúng, ta căn bản không nên sinh ra trong vương thất, cũng không nên trở thành công chúa của một nước.
Trác Ngọc nhìn ta một hồi lâu. Dường như một thế kỷ trôi qua, hắn rốt cuộc cũng không kiên nhẫn mà đợi câu trả lời của ta được nữa.
Hắn xoay người, chỉ vào đám thiết vệ của mình:
– Năm người các ngươi, hầu hạ nàng cho tốt! – Hắn phân phó xong cho năm thiếu nữ kia xong, rồi quay sang tám thanh niên còn lại. – Các ngươi phụ trách việc bảo hộ nàng, cho đến lễ đăng cơ.
Ta vốn phải gả cho quốc vương đã quá ngũ tuần bên một nước láng giềng xa xôi nào đó, nhưng bỗng dưng có một ngày, đột nhiên ta bị đưa lên giữa vũ đài, đối mặt với không biết bao nhiêu khán giả ở dưới, sắm vai một vị vua của cả một quốc gia.
Đúng là một vở hài kịch nực cười, ta như con rối gỗ, để mặc cho dây tuyến điều khiển, ta trở thành vật tiêu khiển của duy nhất một khán giả ngồi tít tận cuối phòng kia, Trác quốc sư, xem mà thôi. Chỉ cần hắn xem, ta đều có thể chịu đựng.
Thời gian sau đó là khoảng thời gian hỗn độn nhất trong đời ta. Tất cả mọi người đều tất bật, trọng thần hết ra rồi lại vào, quân đội không ngừng điều động, giống như đang lâm chiến với đại địch vậy. Chỉ có ta là chẳng có việc gì làm, chỉ cần xuất hiện đúng giờ tại lễ đăng cơ, đội vương miện lên đầu là xong.
Cho đến một ngày, mọi việc đang suôn sẻ, bỗng có một tin báo xen ngang.
Bọn họ báo cho ta rằng, Lộ Cửu Thần đã trở lại.
Lúc nghe thấy tin này, Trác Ngọc cùng ta đang ở ngự hoa viên ngồi bàn luận chuyện lễ đăng cơ. Kỳ thật cũng chẳng phải bàn luận, hắn nói gì, ta làm theo mà thôi.
Vẻ mặt của Trác Ngọc trong phút chốc bỗng hiện ra vẻ khiếp sợ, nhưng trong chớp mắt đã khôi phục lại bộ mặt thản nhiên, bình tĩnh:
– Hắn trở về làm gì?
Thiết vệ lắc đầu:
– Không biết, thủ vệ ở cổng thành báo lại, hắn chỉ nói: Mở cửa!
Vẻ mặt Trác Ngọc một chút cũng không đổi. Chỉ cần đối mặt hay nhắc tới tên Lộ Cửu Thần, hắn luôn mang vẻ mặt đó, thản nhiên, có chút chán ghét, mỉa mai.
Ngày trước hắn đã nhốt Lộ Cửu Thần trong một nơi bí mật trong thâm cung, giam giữ trong bao lâu không ai biết. Nghe nói từ ngày hắn bắt đầu đưa binh phản loạn đánh vào hoàng cung, thao túng triều đình thì chính là ngày hắn giam lỏng Lộ Cửu Thần. Lộ Cửu Thần, đối với hắn mà nói, chính là nỗi uy hiếp đáng sợ nhất. Lộ tổng quản danh chấn thiên hạ kia là người duy nhất Trác quốc sư tối kiêng kị, điều này cả hoàng cung đều biết.
Nghe nói ngày hắn dẫn Nhị công chúa đi sứ Thiên triều, Lộ Cửu Thần cũng trốn đi, không ai tìm thấy. Kỳ thật cũng không thể gọi đó là trốn được, với võ công của Lộ tổng quản, chẳng nhà giam nào có thể giam được hắn, chỉ là hắn chưa muốn rời đi mà thôi. Chẳng hiểu tại sao, ngày đó, hắn đột nhiên nói muốn ra ngoài đi dạo một chút, sau đó đã không thấy tăm hơi.
Thế nhưng tại sao lại còn trở lại?
Trác Ngọc suy nghĩ hồi lâu, rồi nói:
– …… Mở cửa cho hắn.
Sau đó, một thiết vệ hộc tốc chạy tới, quỳ phục xuống đất:
– Đại nhân, không cần nữa…… Lộ tổng quản đã vào đến trong thành rồi.
Vẻ mặt Trác Ngọc trong phút chốc trở nên kỳ quái:
– …… Phái người theo dõi hắn, xem hắn định đi đâu.
Khoảng một tuần trà sau, thiết vệ lúc trước quay lại bẩm báo, không hiểu tại sao thanh âm lại trở nên nơm nớp lo sợ:
– Đại nhân…… Lộ tổng quản, hắn…… hắn quay về Mộc điện, nơi ngài giam giữ hắn, rồi ngồi xuống bất động……
Mãi về sau, ta vẫn không quên được vẻ mặt Trác Ngọc lúc đó. Ngay cả lúc đó, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt đó của Trác Ngọc. Giống như nghe được một chuyện vô cùng khó tin, giống như Lộ Cửu Thần không phải là người bình thường.
…… Đầu óc Lộ tổng quản… có lẽ không được bình thường……
Ai cũng biết Trác Ngọc muốn giam giữ hắn đến khi hắn chết già, mỗi ngày ba bữa đạm bạc, cấp cho một nơi nho nhỏ sống qua ngày…… Dù là bất cứ ai, đã chạy trốn, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc quay trở về……
Hắn rời đi gấp gáp như vậy, ngay cả lời tạm biệt cũng không nói với ta.
Còn về Lộ tổng quản, kỳ thật lúc ta còn rất nhỏ, cũng đã gặp mặt hắn một lần.
Hắn là kẻ đứng giữa ‘dao giấu tay áo’, phụ vương đã từng kêu tên hắn một cách kinh sợ. Nam nhân Lộ Cửu Thần này, cho dù trời sập thì vẻ mặt hắn vẫn không chút thay đổi, giống như băng trên đỉnh Thái sơn mãi mãi không tan vậy.
Hắn là một kẻ oai phong, luôn trầm mặc, nhưng đến khi hắn động thủ, lại mạnh mẽ như mũi đao sắc bén. Hắn là một kẻ mộc mạc mà tầm thường, cho dù người ta có nói hắn hô phonh hoán vũ, thì cũng là lời đồn đại vô thức lớn dần trong tâm trí mọi người mà thôi.
Trác Ngọc tiến cung sau hắn. Một năm trước, lúc Trác Ngọc dẫn binh tiến cung, uy hiếp Vương huynh giao ra đại ấn (con dấu của nhà vua), vẫn có những triều thần nghiêng về bên vương thất mà chống lại hắn, nhưng từ trước tới nay, hắn đối với những người đó thường từ từ lôi kéo, nếu lôi kéo không được mới trừ khử. Thế nhưng, đối với Lộ tổng quản thế lực to lớn lúc ấy, ngay cả hành vi lôi kéo cũng không có, hắn cứ thế hạ một lệnh bắt Lộ Cửu Thần giam trong thâm cung.
Quả thực là rất kỳ quái. Bật luận là lôi kéo Lộ Cửu Thần hay là giết chết Lộ Cửu Thần, Trác Ngọc giờ đây cũng sẽ không khó xử như mắc xương cá như vậy. Chính là Trác Ngọc không có dũng khí đi lôi kéo hắn, cũng không có quyết tâm đi giết chết hắn. Hắn giam giữ Lộ Cửu Thần, giống như bắt buộc chính mình quên đi sự tồn tại của con người này vậy.
Đã từng có một người, thanh âm khinh miệt, nói: Trác Ngọc sao xứng với danh hiệu Thiên hạ đệ nhất cao thủ? Võ công của Lộ Cửu Thần so với hắn còn cao hơn gấp bội.
Nghe nói bọn họ giao đấu tổng cộng ba lần. Lần đầu tiên Trác Ngọc chiến thắng trong gang tấc, lần thứ hai hòa, lần thứ ba Trác Ngọc đại bại.
Lại nghe nói Trác Ngọc không dám so tài một lần nữa, chỉ hạ một lệnh giam giữ, đường đường chính chính, bất động thanh sắc (tỉnh bơ)
Đại yến sau lễ đăng cơ, rượu ngon cùng ca nữ đông đúc tựa như nước sông, phủ kín cả hoàng cung. Trác Ngọc uống rượu xong, lảo đảo đứng lên nói:
– Điện hạ, thần sợ là…… thần xin phép cáo lui……
Một đôi nam nữ trong đội thiết vệ lập tức tiến đến đỡ lấy hắn. Bọn họ đều là những người anh tuấn, xinh đẹp, cho dù không phải là đệ nhất cao thủ, nhưng nếu đặt bọn họ giữa những kẻ bình thường khác, vẫn tựa như có thể phát sáng. Bọn họ đối với Trác Ngọc đều rất trung thành và tận tâm, bọn họ là những kẻ tâm phúc nhất trong những kẻ tâm phúc, là những thủ hạ quý giá nhất, yêu dấu nhất của Trác Ngọc.
Có lẽ do không khí cuồng nhiệt cùng hơi rượu nồng đã cho ta dũng khí, ta đứng lên, cao ngạo ra lệnh:
– Các ngươi mau lui ra, bản cung sẽ tự mình đưa quốc sư về nghỉ ngơi.
Đôi nam nữ kia liếc nhìn ta một cái, không nói gì. Ta căm tức, gay gắt hỏi:
– Sao? Định không nghe lời tân vương ta sao?
Bọn họ dừng một chút, rồi hạ thấp người, lui xuống. Ta tiến lại, muốn đỡ lấy Trác Ngọc, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với một nam nhân như vậy, nên ta cũng không biết phải làm thế nào. Ta suy nghĩ một chút, rồi bắt chước thiếu nữ hồng y kia, dùng sức đỡ hắn dậy, nhưng kết quả là vừa nâng được hắn dậy, cả người lại sụp xuống bởi sức nặng quá lớn.
Trác Ngọc cúi đầu, bộ dáng say khướt, chỉ có ta có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn lúc cúi đầu, mái tóc đen mượt xõa xuống mặt, nhưng ánh mắt sáng ngời vẫn nhìn ta.
– Đi tẩm cung.
Ta đột nhiên phát hiện ra rằng hắn thực ra không say, chỉ là không muốn uống nữa mà thôi.
Hai tên thiết vệ kia cũng biết điều này, cho nên bọn họ lui ra kỳ thật không phải do mệnh lệnh của ta, mà là do Trác Ngọc…… ngầm đồng ý.
Sự ngầm đồng ý của hắn, kỳ thật so với mệnh lệnh của ta còn có uy gấp vạn lần.
Ta nở nụ cười, cảm giác chếnh choáng do men rượu lại càng làm nụ cười ta nở rộng:
– Quốc sư, ngươi đã từng kinh sợ ai chưa?
Hai người bọn ta đã rời xa khỏi bữa tiệc nhộn nhịp kia. Trác Ngọc ‘nga’ một tiếng, cười cười:
– Công chúa sao lại hỏi vấn đề này?
Chính ta cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi, nhưng nỗi tò mò của một thiếu nữ vẫn thúc giục ta cần được biết:
– Ta chỉ muốn biết mà thôi!
Trác Ngọc nhìn ta, rồi quay đầu đi. Bọn ta cứ đi như vậy một lúc lâu, lâu đến mức màn đêm đen kịt đã buông kín cung điện, hắn mới thản nhiên nói:
– …… Có.
– …… Từ hướng này, ngươi có thể nhìn thấy Mộc điện quanh năm vắng lặng…… Nam nhân ở trong Mộc điện, ta đã từng e ngại hắn……
Thời điểm đó, ta nghĩ hắn trả lời ta bởi vì ta kiên trì chờ đợi câu nói của hắn, nhưng sau này mới biết thực ra hắn nói với ta bởi vì hắn thích bộ dáng vô tư lự, nhưng lại giả bộ mạnh mẽ của ta.
Bộ dáng này… giống như hắn nhiều năm về trước.
Lúc bọn ta đi đến chín bậc thềm ngọc trong cung, ta không nhịn được mà hỏi:
– Nhưng quốc sư, ngươi lợi hại như vậy, vì sao không giết chết Lộ…… giết chết hắn?
Trác Ngọc lắc đầu:
– Giết không được.
– Vậy sao không lôi kéo hắn về phía mình?
– Lôi kéo không được……
Thanh âm Trác Ngọc mang một hàm ý đặc biệt. Ta đặt hắn lên giường, hắc y bao quanh người cũng rũ xuống. Dưới ánh trăng mờ ảo, bọn ta dường như đều quên đi không gian xung quanh, chìm đắm trong cơn mờ mịt. Hắn dường như cũng không thèm để ý đến sự tồn tại của ta, nằm dài trên giường, nhíu nhíu mày vẻ phi thường mệt mỏi, tựa như đang chìm dần vào giấc ngủ.
Ta nhịn không được lại nhỏ giọng hỏi:
– …… Có phải ngươi vẫn muốn lôi kéo hắn, dù phải trả giá thế nào cũng nguyện ý?
Trác Ngọc trở mình, nở nụ cười:
– Công chúa, tại sao người lại hứng thú với chuyện này như vậy? Nếu người muốn biết thái độ của ta với Lộ Cửu Thần, để ta nói cho người, hắn chính là một anh hùng. Nếu người suy đoán rằng đó cũng là thái độ của ta với bè lũ bảo vương (ủng hộ vương thất, chống lại Trác Ngọc), thì để ta nói người hay, Lộ Cửu Thần là anh hùng không có nghĩa tất cả bọn chúng cũng đều là anh hùng. Được rồi, người còn muốn hỏi gì nữa không?
Mặt ta lại đỏ lên, nhưng lần này không phải do thẹn thùng nữa. Ta ngây ngốc ra một lúc lâu, lúc này ta không biết mình bỏ ra ngoài có đúng hay không, chỉ là ta muốn trò chuyện cùng nam nhân này mà thôi. Nỗi ưu tư khôn cùng khiến ta nói năng thiếu suy nghĩ, một ý niệm điên cuồng xoẹt ngang qua trí óc, thế là ta mạo muội hỏi:
– Lộ Cửu Thần quan trọng như vậy sao? Không có hắn, ngươi không thể hoàn thành được nghiệp lớn sao? Dù phải trả giá thế nào, ngươi cũng phải nhờ hắn giúp đỡ hay sao?
Trác Ngọc trả lời dứt khoát:
– Không sai.
– Dù hắn muốn gì cũng đều có thể cho hắn sao? Chẳng lẽ chính thân thể ngươi cũng có thể?
Trác Ngọc ngẩn người, rồi cười lớn:
– …… Chỉ thế thôi sao? Tất nhiên là có thể!
Từ trước tới giờ ta chưa từng thấy Trác Ngọc qua lại với mỹ nữ hay mỹ nam, cuộc sống của hắn thực sự tĩnh lặng, không ai tiếp cận hắn, và hắn cũng không chủ động tiếp cận với ai. Hắn cũng không tham tiền, không hám sắc, không biết tự tiêu khiển. Nếu hắn không phải là kẻ thao túng vương quyền, có lẽ hắn chính là một thánh nhân.
Ta bị câu nói của hắn làm cho kinh ngạc, ngây người tại chỗ, thật lâu thật lâu cũng không động đậy. Trác Ngọc hé mi mắt nhìn ta, hỏi:
– Công chúa, người còn ở lại đây làm gì?
Ta mở mịt nhìn hắn.
Hắn nhìn ta chằm chằm, bình thản nói:
– Trước kia ta đã kết hôn rồi.
Ta hoang mang, rối loạn nhảy dựng lên, chạy như điên ra ngoài điện. Ta không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ nghe thấy tiếng gió bên tai gào thét. Tiếng chiêng trống ồn ào từ xa vọng tới, tất cả tựa như một giấc mộng xa xăm. Tất cả mọi người đều đang chìm trong bữa tiệc náo nhiệt, không ai nhìn đến ta, tân vương của bọn họ. Ta trốn trong một bụi hoa mà nhìn ra khung cảnh bên ngoài, hai mắt mở to, khô khốc, một chút nước mắt cũng không có.
Nửa tháng sau, Tây Uyển quốc điều động quân khẩn cấp, tập kết ba mươi vạn, thẳng hướng biên giới Thiên triều mà tiến.
Theo ánh rạng đông đầu tiên của ngày mới, tiếng kèn khai hỏa vang rền. Chiến tranh rốt cuộc cũng đã bắt đầu.
Tây Uyển quốc sư Trác Ngọc thân chinh dẫn binh, nắm giữ chức Thống soái. Chỉ trong một đêm, đại quân nhằm đánh vào những nơi hiểm yếu, tiến vào được ba trăm lý, chiếm được vài tòa thành. Biên giới Thiên triều lâm vào nguy hiểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT