Kiền Vạn Đế đang ở ngự thư phòng đọc sách, đột nhiên thấy Trương Khoát đứng ở cửa, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn về phía sau bức bình phong. Kiền Vạn Đế nhìn về phía đó chợt thấy một mảnh áo trắng phất qua ở đằng sau tấm bình phong, bút cầm trong tay liền rơi xuống.
Trương Khoát thấp giọng nói:
– Hoàng thượng, Minh Đức công tử cầu kiến.
Kiền Vạn Đế trong lòng thấy vô cùng kinh ngạc. Minh Đức từ trước tới nay thấy hắn trốn được liền trốn, không gặp liền không gặp, cho dù có là công vụ không tránh khỏi đối mặt, thì cũng nhất định phải giả bộ kính cẩn khiêm tốn, ra vẻ đạo mạo, thông qua tầng tầng thông báo mới từ tốn bước vào. Mặc dù về sau Hoàng đế cho phép y cứ thoải mái tiến vào, nhưng mấy thứ phép tắc kia vẫn là không thể lược bỏ.
Cứ như vậy muốn nói thẳng để khỏi vòng vo, nhưng đối với hài tử này mà nói, thật sự không sao nói được.
Kiền Vạn Đế chỉnh chỉnh lại tay áo, nghĩ nghĩ một chút lại cúi đầu kiểm tra lại, sau đó mới ho một tiếng nói:
– Vào đi!
Minh Đức bên ngoài hơi do dự một chút, sau đó cúi đầu, thong thả bước vào. Y chỉ mặc một trường bào gấm trắng, không thắt đai lưng, chỉ có một chiếc kim băng vàng cài tùy tiện, rũ xuống một mảnh tua dài màu xanh phất đi phất lại trong gió. Kiền Vạn Đế nhìn thấy y chậm rãi từng bước tiêu sái tiến lại, lòng hắn giống như bị mảnh tua kia khều khều đến nhột, một thoáng đau từ trong lòng cũng trào lên.
Minh Đức đi đến trước bàn, cúi đầu không nói lời nào. Kiền Vạn Đế vươn tay ra dò xét, đầu ngón tay chạm vào gương mặt kia, thấp giọng hỏi:
– Sao ngươi lại ra đây? Tỉnh dậy không thấy lạnh à?
Minh Đức né tránh như một phản xạ có điều kiện, nhưng thập phần không phải do chán ghét. Kiền Vạn Đế liền ngưng tay, rồi kéo y vào lòng ôm chặt.
– Tại sao lại chạy đến đây? Ai lại cho ngươi ra đây?
Thiếu niên thân thể gầy gò nhưng mềm mại bị ôm chặt trong ***g ngực, đúng lúc một bàn tay vừa quàng lấy thế là cả người ngã trọn vào lòng. Mùi hương của hơi thở y như những gì hắn ngày đêm nhớ đến, giờ còn thoang thoảng dược vị, trêu tức ý chí của nam nhân.
Kiền Vạn Đế nhìn y không nói lời nào, liền hít sâu một hơi, cười hỏi:
– Ngươi không nói thì sao ta làm ngươi bớt giận được đây?
Hắn nhìn thấy sắc mặt Minh Đức đột nhiên thay đổi, giống như đang cố giấu đi dáng vẻ sợ hãi thương tâm. Vì thế lập tức liền nín bặt, giả vờ như mình chưa nói gì, tiếp tục giở sách. Tay thì giở sách nhưng lòng thì lại cảm thấy kỳ quái, hài tử này hôm nay làm sao vậy. Lúc sát hại quý phi với đứa trẻ còn chưa sinh ra kia đều không sợ trời không sợ đất, cớ sao hôm nay lại mang dáng vẻ đầy ủy khuất thế này? Rốt cuộc là ai khiến y như thế này?
Trương Khoát tiến lên thấp giọng hỏi ý:
– Hoàng thượng, có truyền lệnh không?
Kiền Vạn Đế ngó Minh Đức, sau đó gật gật đầu:
– Truyền đi.
Kiền Vạn Đế không phải là kẻ phung phí. Ngày trước khi ở trong quân đội, thói quen ăn uống không có gì đặc biệt. Hắn bình thường thích ăn rau, cùng lắm cũng chỉ bát thái nhất thang, chỉ cần một món chính, nhưng tất cả cung nhân hầu hạ phải ăn hết được chỗ còn lại, không được để thừa mứa. Nếu cùng hôm đó có dâng lên món gì, Kiền Vạn Đế cũng không thích ăn nữa. Hôm nay đầu bếp nghe nói có sủng phi đến ngự thư phòng, lập tức nấu thêm những ba mươi tám món canh tinh xảo ngon lành, xếp đầy một bàn bưng lên.
[2: 8 món ăn, 1 bát canh, bữa ăn chuẩn của người Hoa,]
Trương Khoát vừa thấy, thấp giọng hỏi:
– Lão ca, ngươi nấu gì mà nhiều thế, định vỗ mông ngựa rồi vỗ đùi ngựa à?
Đầu bếp vội vàng dúi vào tay Trương Khoát một chút bạc vụn:
– Tất cả đều nhờ cậy công công.
Trương Khoát cất ngân lượng trong tay đi, quay người bước vào ngự thư phòng. Ai ngờ Kiền Vạn Đế nhìn bàn ăn, nhíu mày hỏi:
– Tại sao lại không có thức ăn mặn?
Trương Khoát cười cười nói:
– Là đầu bếp nghe nói tiểu quý nhân vừa khỏi bệnh, không thể ăn được đồ mặn.
Kiền Vạn Đế cười mắng:
– Thế không để cho trẫm ăn sao?
Trương Khoát định đi truyền lệnh thì Kiền Vạn Đế nói:
– Quên đi, coi như là hắn có lòng, biết hầu hạ người khác. Ngươi xem xét rồi thưởng cho hắn chút gì đi.
Trương Khoát cười nói:
– Nô tài thay hắn cảm ơn Hoàng thượng.
Kiền Vạn Đế một tay ôm Minh Đức, một tay cẩn thận chọn món cá sạo, cúi đầu dỗ dành y:
– Muốn ăn không?
Minh Đức co rúm lại một chút rồi ăn, mặt nhăn nhó nói:
– Tanh quá!
Thanh âm của y hơi khàn khàn, Kiền Vạn Đế muốn hỏi nguyên do, nhưng nghĩ lại, tối hôm đó y hét rất to tựa như xé rách yết hầu vậy.
Nam hài tử độ tuổi này đang thời kỳ vỡ giọng, giọng nói nên được bảo vệ cẩn thận. Một khi đã vỡ giọng, thì cả quãng đời còn lại thanh âm sẽ mang điểm khàn khàn.
Kiền Vạn Đế im lặng không nói gì, lại gắp cho y ít rau, từ đuôi mắt nhìn thấy y nuốt vào, rồi lại uống thêm một bát cháo nữa. Minh Đức thích ăn đồ chua ngọt gì đó, cứ đưa mắt nhìn chằm chằm bát canh chanh tử tận cuối bàn, Kiền Vạn Đế liền vỗ về y, nói:
[3: canh chanh tử: hay còn gọi là súp camNguyên liệu: 3 lạng thịt gà băm 1 quả cam: vỏ nghiền nhỏ, ruột tách múi 2 thanh quế 5 nhánh đinh hương 250ml nước cam 1 muỗng cà phê nước mùi tây, muốiCách làm:- Luộc thịt gà với vỏ cam, quế, đinh hương và muối. Đun lửa nhỏ khoảng 15’ để dậy mùi.- Đổ nước cam vào rồi bật lửa to cho đến khi nước sôi. Sau khi nước sôi thì vặn nhỏ lửa, đun hỗn hợp trong 5’.- Bắc nồi ra, để nguội. Lấy hỗn hợp đem lọc qua rồi cho vào tủ lạnh cho đông lại. Đổ nước mùi tây lên trước khi ăn, có thể ăn kèm với cam.]
– Món đó là phát sinh thêm, không ăn được.
Nếu là trước đây, hài tử này nhất định sẽ khóc nháo mượn cớ trả thù một phen, nói không chừng còn muốn mượn cớ để nói sang chuyện của mình, vẫn cãi nhau đến khi Hoàng hậu hoặc Thái tử đến đây đưa y đi mới xong. Nhưng hôm nay y lại rũ mắt xuống, cái gì cũng không chịu nói, nhu thuận đến đáng thương.
Kiền Vạn Đế không chịu được, vội vàng dỗ dành:
– Vậy ăn một chút đi!
Minh Đức lắc đầu nói:
– Ta không ăn.
– Mới ăn được một chút mà?
– Ta đã ăn rồi.
Kiền Vạn Đế thầm nghĩ nếu đã ăn rồi sao vừa nãy gắp cho cái gì cũng ăn? Kỳ thật ngươi có từ chối, ta cũng không có bắt buộc ngươi a.
Hắn hôn lên khóe môi Minh Đức, thở dài nói:
– Biết vâng lời là tốt rồi.
Minh Đức hơi chút né tránh, nhưng động tác không mạnh, liền quay sang quan sát sắc mặt của Kiền Vạn Đế, thấy hắn có vẻ không tức giận, vì thế mới cẩn thận cười với hắn.
Kiền Vạn Đế ngẩn người, đột nhiên nắm lấy tay Minh Đức, dùng sức mạnh đến nỗi mu bàn tay run rẩy. Minh Đức mặt thì cau lại, nhưng một tiếng cũng không nói, chỉ cúi đầu nhìn xuống mặt bàn.
Kiền Vạn Đế cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, lại có chút đau đớn, loại cảm giác kỳ quái này theo mạch đập mà lan ra khắp thân mình, làm cho ***g ngực hắn cũng có cảm giác như muốn nhảy dựng lên.
– Minh Đức, – Thanh âm của hắn có điểm không ổn – Kỳ thật ngươi từ trước đến nay thực ra không hận ta đến mức đó, có phải hay không?
Minh Đức im lặng không lên tiếng.
– Ngươi chỉ là trong lòng thấy ấm ức, bộc phát xong là hết, có phải hay không?
Minh Đức quay đầu đi, sau đó bị Kiền Vạn Đế một tay bế lên. Nam nhân này cao to, ngày trước thời còn chinh chiến giương cung cực đại cũng không thành vấn đề, thế nên Minh Đức đối với hắn mà nói chỉ nhẹ như một con mèo nhỏ mà thôi.
Kiền Vạn Đế ôm y tiến vài bước đến ghế dựa trải vải bông vàng trong nội thất, đặt y ngồi lên ghế mềm mại, còn mình thì quỳ bên cạnh, nắm lấy cằm Minh Đức dò xét:
– Ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, dưỡng bệnh cho tốt, rồi vào đây ở cùng ta được không?
Ngươi cùng ta. Thiên hạ này mặc cho ngươi chọn, phong cảnh mỹ lệ nhất cùng cung điện phú quý nhất cũng mặc cho ngươi hưởng dụng, bao nhiêu thời gian cũng mặc cho ngươi tiêu xài, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, được không?
Từ khi sinh ra làm hoàng tử rồi đến thái tử, rồi đến lúc đăng cơ, khi chinh chiến khắp thiên hạ, đến khi thống trị giang sơn, rồi lúc tứ phương vạn quốc đều cúi đầu trước hắn…… Kiền Vạn Đế Lý Ký trong suốt cuộc đời mình đến giờ, chưa từng có cảm giác lẫn lộn giữa bất an, sợ hãi cùng mơ hồ, sung sướng như bây giờ.
Khoảnh khắc nào khiến hắn sung sướng nhất?
Có lẽ là một đêm khuya hai năm về trước, khi chiếm hữu được thiếu niên đang ngồi trước mặt hắn đây.
Cùng với niềm vui sướng lẫn say mê, ẩn sâu thật sâu bên trong vẫn giống như rơi vào mộng cảnh tuyệt đẹp nhất.
Minh Đức mím môi, thật lâu thật lâu cũng không nói. Lý Ký dù vậy vẫn kiên nhẫn chờ đợi y, mặc cho khói trầm hương lượn lờ như dòng thời gian trôi đi, mặc cho sắc trời dần dần nhuốm màu hoàng hôn, tựa như chỉ trong chớp mắt mà đã qua một thế kỷ.
Minh Đức giật giật, từ từ cúi đầu rồi cúi người xuống, mang theo suy nghĩ sợ hãi như một con thú nhỏ yếu ớt, hôn nhẹ lên trán Kiền Vạn Đế.
Cái hôn kia thực sự không mang chút dục ý mà chỉ là đơn thuần chạm nhẹ mà thôi, nhưng Kiền Vạn Đế lại cảm thấy thân mình đang bị thiêu cháy. Ham muốn cháy bỏng đang cố kìm nén này dường như đang thiếu đốt Hoàng đế tráng niên chính trực đây, giống như không thể suy nghĩ được gì nữa.
Kiền Vạn Đế liền đè Minh Đức ngã xuống ghế, điên cuồng hôn lên thái dương rồi lan sang những nơi khác, ngay cả vùng da đằng sau tai non mềm cũng không tha. Khoái cảm từ tận đáy lòng từ từ dâng lên, mang theo hương vị của bạo quyền lại càng ngọt ngào hơn.
– Minh Đức, Minh Đức, – Kiền Vạn Đế thở dài nói. – Vì sao cứ muốn tổn thương chính mình, vì sao ngươi luôn muốn bảo vệ những người khác…… Hai chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu sao……
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng nức nở nhỏ bé yếu ớt mà kìm nén, rồi theo tĩnh lặng mà dần dần phát ra to hơn.
– Ngươi khóc cái gì?
Kiền Vạn Đế lấy tay lau đi nước mắt trên khóe mắt Minh Đức, ngẫm lại cảm thấy tay mình hơi thô ráp, vì thế cẩn thận dùng mép đệm nhẹ nhàng lau mắt cho y.
– Ngươi khóc cái gì? Làm sao vậy?
– …… Ngươi…… Ngươi có thể không giết Thái tử……
Kiền Vạn Đế cứng người lại, Minh Đức muốn đè nén tiếng nức nở lại, nhưng không kìm lại được, cơ hồ ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.
– Ngươi nếu muốn giết bọn họ…… Ta cũng vô phương ngăn cản ngươi…… Nhưng nếu ta nghe lời ngươi…… Ngươi có thể đừng giết họ…… Đừng, đừng giết bọn họ……
Kiền Vạn Đế cứng người lại, một hồi lâu cũng không cử động.
…… Chẳng lẽ thời gian qua ta chịu đựng bọn họ như thế, không phải là vì ngươi sao?
Nếu không phải vì ngươi, còn có lý do nào khác khiến bọn họ còn sống đến tận bây giờ?……
Kiền Vạn Đế chậm rãi vòng tay ôm lấy Minh Đức, mạnh mẽ ôm khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt của y vùi vào lòng mình. Đứa nhỏ nấc lên một tiếng, mỗi tiếng khóc nấc của y giống như một mũi dao nhỏ, hung hăng đâm vào lòng hắn.
Trước kia Kiền Vạn Đế khi còn làm hoàng tử, đã từng nhìn thấy cố Phụ hoàng sủng ái Vương quý phi, mẫu thân của Đông Dương vương như thế nào. Trong chốn hậu cung nàng ta không thuộc hạng mỹ nhân, nhưng chỉ cần Vương quý phi ho một tiếng, thì có vô số người quỳ dưới chân ra sức hầu hạ, sợ nàng bị ủy khuất.
Từ trước tới nay hắn luôn có một suy nghĩ, nếu hắn tìm được một người mình thương yêu nhất, hắn nhất định phải lập nàng làm hoàng hậu, nhất định phải đem tất cả của cải cùng châu báu trong thiên hạ dâng lên cho nàng, mặc cho nàng chọn lựa, mặc cho nàng tiêu xài. Hắn muốn người mà hắn yêu thương nhất không phải chịu một chút ủy khuất nào, hắn muốn người đó phải đứng trên toàn thiên hạ, để không ai có thể làm trái ý nàng.
Nhưng giờ đây, hắn rất mực yêu thương người kia, nhưng người kia lại chịu ủy khuất, nhu thuận, muốn nói nhưng lại không dám nói, đến nỗi thân thể mang trọng bệnh, nhưng vẫn đem tất cả khả năng của mình, cưỡng lại sự sợ hãi mà cầu xin Hoàng đế đừng làm tổn thương y.
Người kia đã không còn có thể chịu thêm một thương tổn nào nữa, thậm chí một chút thống khổ thôi cũng có thể lấy mạng y.
Kiền Vạn Đế không ngừng hôn lên khóe mắt Minh Đức, lau đi từng giọt nước mắt, không ngừng thấp giọng an ủi:
– Không sao…… Không sao…… Ta sẽ không giết Thái tử, ta sao phải giết hắn, bất quá thì chỉ giáo huấn cho hắn một trận thôi……
Minh Đức khóc thút thít hỏi:
– Ngươi không muốn ta đi Giang Nam đúng không?
Kiền Vạn Đế sửng sốt, sau đó thấp giọng nói:
– Không, ngươi muốn đi đâu thì cứ đi.
– Thật không?
– Thật.
Thật giống như buổi tối hai năm về trước, y cũng hỏi: Ngươi muốn giết ta đúng không?
Lúc đó hắn trả lời thế nào?
…… Nga, lúc đó hắn nói: Không.
Hắn lại hỏi: Thật không?
Thật.
Kiền Vạn Đế Lý Ký nhắm mắt lại, lòng đau như cắt, giống như bị nhiều mũi dao hung hăng đâm vào tim.
Lúc ấy đáng lẽ phải nói rằng: Thật sự là không, ta sẽ thương ngươi, yêu ngươi, sẽ không để ngươi phải chịu ủy khuất, bất luận là kẻ nào cũng không được khi dễ ngươi……
Nhưng hắn đã không nói vậy.
Hắn chỉ nói: Ta sẽ không giết ngươi, thật sự sẽ không giết ngươi.
…… Sẽ không giết ngươi, cũng có thể là sẽ tra tấn ngươi muốn chết cũng không xong……
Lời nói kia theo miệng bậc đế vương mà nói ra thì chính là lời cam đoan với ái nhân, vốn dĩ như vậy thật tàn nhẫn, giống như một bóng ma đen kịt, ám ảnh Minh Đức suốt hai năm qua. Khiến y sống trong lo sợ, trong cảnh giác, sợ rằng chính mình sẽ vỡ nát, sẽ bị ăn tươi nuốt sống, ngay cả một mảnh xương cũng chẳng còn.
Minh Đức dần chìm vào giấc ngủ, Kiền Vạn Đế cẩn thận chỉnh lại chăn đắp cho y, sau đó xoay người tiêu sái đi nhanh ra ngoài.
Trương Khoát đứng chờ ở ngoài, vừa thấy Hoàng thượng đi ra, lập tức quỳ xuống.
Kiền Vạn Đế bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa lạnh lùng nói:
– Gỡ bỏ niêm phong ở Đông cung, mau chuẩn bị tổ chức đại hôn cho Thái tử.
Trương Khoát cúi đầu nói:
– Vâng.
– Còn nữa, đem tất cả người trong Thanh Trinh điện ra tra hỏi.
– Hoàng, Hoàng thượng?
– Trẫm muốn biết, – Sắc mặt Kiền Vạn Đế dường như bị bóp méo, – rốt cuộc là ai dám đứng trước mặt Minh Đức nói bậy!
Đông cung bị niêm phong một đêm, đêm hôm sau lại được mở ra. Thái tử bị đổ oan nên một lần nữa được tự do, Hoàng thượng hạ chỉ nói có người mưu hại Đông cung, sai người điều tra thêm. Đồng thời, bởi vì Thái tử mê muội mấy chuyện thần phật linh tinh, Hoàng thượng cũng nghiêm khắc giáo huấn Thái tử một phen, hạ lệnh thay mới toàn bộ cung nhân trong Đông cung.
– Nương nương! Nương nương! – Cung nữ tâm phúc bên người vội vàng chạy vào Xuân Mãn cung, vừa đi qua cửa lớn làm bằng ngọc lưu li hình vầng trăng liền cúi đầu xuống đất. – Nương nương! Không tốt rồi! Không tốt rồi!
Đinh Chiêu Dung tay run lẩy bẩy, cây lược ngà voi quý báu trong tay kêu răng rắc rồi gãy một răng. Khuôn mặt mỹ nhân tươi cười trong gương đồng bỗng trầm xuống, xoay tay ném mạnh cây lược quý xuống đất:
– Kêu la cái gì! Chờ ngươi về bẩm báo tin tức, chắc ta tổn thọ mất mấy năm!
Cung nữ khúm núm gật đầu, nói:
– Nương nương, Hoàng thượng ngài…… ngài lại không phế Thái tử nữa rồi!
Đinh Chiêu Dung sợ tới nỗi hít sâu một cái, rồi đưa tay lên che miệng:
– Cái gì, nói lại ta nghe, có phế hay không?
– Nương nương! Việc này không hay rồi, Hoàng thượng nói trong thời gian ngắn nhất sẽ tổ chức đại hôn cho Thái tử! Sẽ cưới nữ nhân của Hạ gia! Đinh đại nhân phụ thân của nương nương vừa nghe tin, tức giận quá liền đem tất cả người ra mắng cho một trận!
Đinh Chiêu Dung kinh ngạc ngồi ngây một lát, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Ta tưởng Hạ Chiêu Nghi chết, thì Hạ gia sẽ không còn mặt mũi nào mà ngóc đầu dậy nữa. Ai ngờ rằng bọn chúng âm mưu, tỷ tỷ làm tiểu thiếp, hóa ra là để nhường đường cho muội muội lên làm chính thê, Thái tử phi sau này đương nhiên sẽ trở thành Hoàng hậu…… Cái lão già Hạ Trưng đó đúng là mưu mô thật!
Cung nữ quỳ trên mặt đất tiến lại mấy bước, ôm chân nàng nói:
– Nương nương, Hoàng thượng nhất định là cố ý giúp Hạ gia đối đầu với Đinh gia, bằng không vì cớ gì hạ mật chỉ cho Đinh đại nhân, giờ lại thu về? Nghe nói giờ này Hoàng thượng đang rất không vui, nghe người ở bên ngự thư phòng nói mấy hôm nay Hoàng thượng cũng không gọi phi tần nào đến thị tẩm, nương nương……
Cung nữ vội vàng đỡ lấy nàng, nhưng dường như Đinh Chiêu Dung cũng không phản ứng lại, một ý niệm mơ hồ trong tâm tư nàng dần hiện lên, làm cho nàng toàn thân run rẩy, lạnh như băng.
…… Ngày đó ở trong Tĩnh An đường của Hoàng hậu, có điều lấy làm lạ, nam hài tử mà Hoàng hậu trút giận kỳ thật có vài phần chân dung giống nhau……
Chỗ lạ là người đó có can đảm để xuất hiện đúng lúc, đúng thời điểm, rõ ràng đó là bưng trà ra để đuổi khéo Hoàng đế……
Mà thái độ của Kiền Vạn Đế đối với nam hài tử kia mà nói, đen tối đến không ngờ, và cũng…… điên cuồng đến không ngờ!
Sự điên cuồng này chính là kiểu muốn là phải có cho bằng được, là thái độ của Hoàng đế đối với món đồ chơi nho nhỏ tầm thường sao? Kia chính là tuyên cáo với mọi người quyền sở hữu của mình! Không một tiểu thiếp hay tiểu sủng vật nào có thể khiến Hoàng đế lộ ra dáng vẻ này!
Đinh Chiêu Dung ngón tay run rẩy bám vào bàn trang điểm ngà voi nạm vàng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đúng rồi, nàng không phải là chưa từng gặp qua kiểu nam nhân như thế, Hoàng đế thời trước yêu Hoàng hậu đến nỗi chết đi sống lại, hận không thể cầm dao từng nhát từng nhát giết chết, yêu đến nỗi hận không thể đem toàn bộ trân bảo trong thiên hạ đặt dưới chân phượng để nàng tùy ý tiêu xài. Tối hôm đó với chuyện này chẳng phải rất giống nhau sao? Kiền Vạn Đế quả thực hung ác thượng một thiếu niên mới lớn bất mãn đến nỗi như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, nhưng sau đó thì sao? Chẳng phải giống như một bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, ngậm vào trong miệng, cẩn thận đem giấu trong lòng ngực để che chở hay sao?
– Nương nương? – Cung nữ sợ hãi đến nỗi cũng loạng choạng theo, – Nương nương?
Đinh Chiêu Dung cuống quít ho một tiếng, cố gắng bình tĩnh:
– Không sao. Trong lúc Thái tử bị giam cầm, chắc Hoàng hậu đã đến tìm Hoàng thượng cầu xin phải không?
Cung nữ cười xòa nói:
– Hoàng hậu làm sao dám đi vuốt râu hùm, đương nhiên chỉ biết hàng ngày ở Tĩnh An đường niệm kinh cầu phật mà thôi.
Đinh Chiêu Dung gật đầu, im lặng không nói.
Lúc nàng còn là một cô nương, có nghe thấy tỷ tỷ nàng là quý phi nói, Hoàng hậu bất quá chỉ là lão cung nữ bạc đầu trong thâm cung mà thôi, một chút thánh sủng cũng không có. Hoàng thượng nhiều ngày không gặp Hoàng hậu, cũng là lẽ thường.
Nhưng…… vì cớ gì mà một Hoàng hậu không được thánh sủng, nhà mẹ đẻ cũng không còn…… vẫn còn ngồi vững chắc trên ngôi vị hoàng hậu, ngay cả việc không có con là một tội danh lớn, thế mà cũng chưa thể giáng nàng ta xuống khỏi vị trí nữ tử tôn quý nhất thế gian?
Có thật là Hoàng thượng thực sự chán ghét Hoàng hậu không?
Chân dung của Hoàng hậu với thiếu niên kia, thái độ cổ quái và mập mờ của Kiền Vạn Đế, thái độ đó làm cho người khác tưởng nhầm là được thánh sủng, còn Hoàng hậu vô dụng thì vẫn yên trí trên ngôi vị cao ngất kia…… Hết thảy mọi chi tiết mơ hồ từ từ hiện lên trong đầu, Đinh Chiêu Dung nắm chặt lấy tóc mình mà giật mạnh.
Nàng chẳng thể tin rằng Kiền Vạn Đế lại vì sủng ái một nam hài tử mà buông tha cho Hoàng hậu cùng Thái tử vô năng kia, ngay cả những Hoàng đế tiền triều cũng không thể tưởng tượng nổi. Tất cả các manh mối chỉ mập mờ, nhưng sự thực là Kiền Vạn Đế không giống như lời đồn trong cung rằng ngài lạnh nhạt với Hoàng hậu, thực ra hắn thực sự yêu Hoàng hậu không thể sinh con kia, thậm chí hắn còn sủng ái cả thiếu niên có vài phần dung nhan giống Hoàng hậu nữa. Nhưng chẳng qua tình cảm vợ chồng giữa họ chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT