Người vốn dĩ đang ở cách đây ngàn dặm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt quả thực khiến cho tiểu Cái sững sờ.

Nhưng khắp người đau nhức làm  anh điên tiết. Đây không phải là cảnh tương phùng mà anh tưởng tượng.

Đáng ra anh phải ngẩng đầu ưỡn ngực vứt bỏ Phó Suất. Phó Suất phải xoắn xuýt lấy anh. Nhưng có đánh chết, anh cũng không nhận mình thích được Phó Suất dỗ dành.

Sao giờ mọi chuyện lại thành ra như vầy nè. Phó Suất giống hệt một người vợ bắt gặp chồng mình theo gái. Anh trở thành kẻ đuối lý, trong lòng anh thực sự rất khó chịu, đúng là trèo cao ngã đau.

Phó Suất nhìn Cái Chí Huy xiêu vẹo đứng dậy, trừng mắt nhìn Cái Chí Huy nửa ngày muốn nói lại nhịn. Hắn xoay người lôi Cao Hiểu Bảo lên, giơ tay đấm cậu ta, Hiểu Bảo không đỡ được bị đánh cho tan tác.

Cái Chí Huy nhớ nắm đấm của Phó Suất, không phải chỉ dùng từ “ đau” là hình dung hết. Về sau lúc hai người tán chuyện có nói tới chuyện Phó Suát ăn một đấm của Cái Chí Huy, hôm sau hắn liền đi bái sư học kungfu, thậm chí còn được đai đen karate.

Nhưng giờ nhìn hắn chẳng thấy chiêu thức gì, cứ đánh đấm bừa. Nếu anh còn chần chừ không chừng thằng nhóc Cao Hiểu Bảo kia mất mạng mất.

Cái Chí Huy vội vàng chạy lên ôm chặt Phó Suất, hét với Cao Hiểu Bảo “Cậu chạy mau”

Vừa dứt lời anh cảm thấy cơ thể đang ôm trong lòng căng cứng lại như tượng xi măng. Phó Suất quay đầu lườm Cái Chí Huy, dùng ánh mặt cực kỳ dịu dàng nói “Anh buông tay ra”

Cái Chí Huy nuốt nước bọt, tránh tầm mắt Phó Suất, hướng về phía Cao Hiểu Bảo máu mũi đang chảy ròng ròng nhắc lại “Mẹ mày sao còn không chạy đi”

Hiểu Bảo chắc cũng cảm thấy địch với ta chênh lệch lực lượng quá nhiều vì thế nhổ nước bọt vào mặt Phó Suất rồi cong đít chạy.

Phó Suất sao  nuốt trôi cục tức này, quát lên một tiếng rồi cố gắng bóc miếng cao da chó đang dán trên người mình ra. Cái Chí Huy bị lắc tới quay cuồng, trong lòng mắng nhiếc Hiểu Bảo thằng nhóc gây họa đó.

Anh biết một khi mình buông tay, dựa vào tính cách Phó Suất không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì. Nhìn Cao Hiểu Bảo chạy nhanh hơn thỏ, Phó Suất cũng bình tĩnh một chút, hắn nhắc anh buông tay mấy lần.

Hai tay Cái Chí Huy đã tê rần, nhưng vẫn cố chấp mặc cả với Phó Suất.

“Muốn tôi buông tay, cậu phải bình tĩnh nói chuyện nhá”

Phó Suất cười “Gần đây tôi lúc nào chả bình tĩnh nói chuyện với anh, anh định ôm tôi tới sáng hả?”

Cái Chí Huy chậm rãi buông tay, móc khăn trong túi, nịnh nọt lau nước bọt đọng trên mặt Phó Suất.

Phó Suất không nói gì, yên lặng nhìn anh chằm chằm, hai người cứ thế đứng ngắm nhau.

Tiều Cái bại trận trước, xoay người chuẩn bị đi về, chưa đi được mấy bước đã bị Phó Suất chặn lại.

“Làm gì? Không về thì không được điểm danh đâu”

“Đừng về, đi với tôi”

“Đi đâu? Đi sex hả? Bạn gái cậu không ở đây hả? Tôi muốn về, đi tìm bạn gái của cậu đi” Nói xong, mọi lo lắng của Cái Chí Huy cũng nhạt dần, đúng vậy, sao anh phải sợ chứ.

Phó Suất vươn tay ôm lấy khuôn mặt anh, vuốt nhẹ “Anh ghen đấy à?”

Cái Chí Huy định nói “Không thèm” nhưng nhếch môi lên lại không thốt ra nổi, vì thế đành nghiến răng im lặng.

Phó Suất giữ chặt mặt anh, chóp mũi chạm nhẹ vào chóp mũi đối điện, dịu dàng nói “Như vậymà anh đã không chịu nổi sao? Thế anh có nghĩ cho tôi không? Lúc tôi thấy anh với Vương Văn Trúc một chỗ sẽ có cảm giác gì? Cái Chí Huy, anh là gì của tôi? Anh lấy tư cách gì để ghen tuông?”

Cái Chí Huy không nhịn nổi nữa, anh không muốn nói chuyện với Phó Suất, bởi vì hắn nói sự thật. Sự thật ấy làm tổn thương anh. Anh muốn trở về doanh trại ngay lập tức, thay quân trang chờ điểm danh, lại cùng chiến hữu xem bóng rổ, đó mới là cuộc sống bình thường anh nên có.

Nhưng Phó Suất lại không buông tay “Anh đừng trốn tránh, Cái Chí Huy tôi cho anh biết, Phó Suất tôi từ nhỏ đến giờ chưa từng làm việc gì bất lợi cho bản thân, nhưng với anh, tôi thực sự không phân phải trái. Còn anh thì sao? Đầu tiền là nói chuyện lấy vợ sinh con với tôi, sau lại cùng họ Cao kia lén lút, anh cũng phải công bằng chứ, khắt khe với tôi thì cũng nên nghĩ lại về mình đi”

Cái Chí Huy kiên trì bước tiếp “Tôi không biết đạo lý đấy. Thì làm sao?. Cậu làm gì được tôi”

Phó Suất mỉm cười, khuôn miệng như vầng trăng khuyết treo trên trời kia.

Làm gì ư?

Khi Cái Chí Huy mồ hôi đầm đìa nằm sấp trên giường đã không còn to còi như vậy nữa.

Phó Suất xách anh lên biệt thự ngoại thành đã là chuyện của 4 tiếng trước.

Không cho Cái Chí Huy kịp hỏi đây là nhà ai, anh đã bị Phó Suất dùng dây thừng trói lên giường, kế tiếp chính là một màn bão tố, rút hết sức lực của Cái Chí Huy.

Lúc này trong phòng bật đèn, trong không khí tràn ngập mùi mồ hôi, sàn nhà dính đầy chất nhầy khả nghi.

Nói tới khả năng chịu đựng của đàn ông. Bị Phó Suất chơi tới bắn bốn lần, tuy vậy anh vẫn tìm thấy khoái cảm, phía trước mềm nhũn lại cứng lên.

Cái Chí Huy hổn hển nói “Không được, tôi không chịu được nữa rồi”

Phó Suất quỳ sau lưng Cái Chí Huy, tay giữ chặt eo anh, dùng hông đánh mạnh vào cặp mông phía trước.

Một lúc sau hắn mới rên một tiếng bắn ra.

“Phó… Anh Phó… Chúng ta nghỉ chút đi…. Tôi mệt quá…” Cái Chí Huy dè chừng hỏi, giờ không những bên dưới mềm mà miệng anh còn mềm hơn.

Phó Suất cầm khăn tay trên tủ đầu giường lau thân dưới ấm ướt, mắt nhìn vào lỗ nhỏ giữa hai khe mông Cái Chí Huy, không thấy máu nhưng đã sưng đỏ, thỉnh thoảng bọt trắng tràn ra ngoài.

Phó Suất không nhịn được nhét ngón tay vào đó, khiến cho Cái Chí Huy nức nở nghẹn ngào.

Sau một lúc thú tính, tâm trạng Phó  công tử tốt hẳn lên, rút ngón tay, xuống giường, lúc về cầm theo giấy bút, đặt ở đầu giường, sau đó lay Cái Chí Huy đang buồn ngủ rũ rượi dậy, cởi trói cho anh.

“Đây, ký vào đây, ký xong lại ngủ tiếp”

Cái Chí Huy cố nâng mí mắt nặng trĩu, cầm tờ giấy kia, thấy hàng chữ “Đơn xin thuyên chuyển” to lù lù đập vào mắt.

Chuyển nghề ư? Chuyển nghề gì? Vào bộ đội là phải phấn đầu nhiều năm mới mong có tương lai sau này, bằng không với quân hàm hiện tại của anh, chuyển nghề làm cán bộ nhà nước, lương tháng được 800 là khá lắm rồi, Phó Suất nghĩ cái gì không biết.

“Cậu có ý gì?” Không phải Phó Suất âm thầm sắp xếp giúp anh chứ, mắt tiểu Cái sáng lên, bắt đầu tưởng bở.

Phó Suất còn không biết anh nghĩ gì sao. Hắn âu yếm vuốt ve khuôn mặt anh, nói nhỏ nhẹ “Tôi biết năng lực của anh mà, vì thế không đi cửa sau đâu, cứ theo trình tự thông thường mà làm.”

Cái Chí Huy rống lên “Cái gì? Cậu… rốt cuộc ý cậu có ý gì?”

Phó Suất không cười nữa, lạnh lùng nói “Chặt đường lui của anh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play