Cái Chí Huy nơm nớp đi mở cửa, từ khe cửa lộ ra cái bản mặt tròn vo của Hiểu Bảo.
Giây phút nhìn thấy nụ cười toe toét của cậu ta, trong lòng Cái Chí Huy thở ra một hơi. Chờ tới khi bình tĩnh lại, chợt nhớ nguyên nhân dẫn tới kết cục phải sung quân ra biên cương của anh.
Không hiểu tại sao thằng nhãi Hiểu Bảo này điên điên khùng khùng đi gặm anh một cái, dẫn tới phiền phức như vậy.
Vì thế anh liền câng mặt lên, cứng rắn hỏi “Sao cậu lại ở đây?”
Hiểu Bảo nhìn chằm chằm mũi chân nói “Em bị chọn tới Xích Phong”
Cái Chí Huy bừng tỉnh, đắc tội với Phó Suất, ai có kết cục tốt? Anh bị bắt làm nghệ thuật, tân binh Hiểu Bảo bị đày ra biên cương là điều tất nhiên.
Hiện tại Cái Chí Huy nào còn tâm trạng đi đồng cảm với Cao Hiểu Bảo. dùng giọng điệu dửng dưng nói “Trách nhiệm của quân nhân là bảo vệ biên cương, cậu bị phân tới Xích Phong, phải hết lòng vì công việc, đền đáp quốc gia….”
Không đợi Cái Chí Huy lầm bầm xong, Cao Hiểu Bảo đã thò đầu vào trong.
“Anh, có gì ăn không?”
Phần lớn thức ăn trên tàu đều không ngon, có khi khẩu phần còn bị cắt xén. Nhưng dựa vào cái gì mà thằng nhóc này được ăn ngon? Trừng mắt nhìn Hiểu Bảo đang nhồm nhoàm như chết đói, Cái Chí Huy càng nghĩ càng giận.
Uống cạn húp canh cuối cùng, Hiểu Bảo lau miệng “Anh, còn gì ăn không”
“Trong túi còn đôi giầy rách với cái quần sịp, chú có ăn không?” Cái Chí Huy lạnh lùng nói tiếp “Cậu có tiền trợ cấp, trả tiền bát mỳ này cho tôi”
Hiểu Bảo không nghĩ tới, người anh trai tốt trong ấn tượng của cậu ta có thể tính toán chi li nhỏ nhặt đến vậy, nhất thời nghẹn họng không nói được câu nào.
Cái Chí Huy nhịn một bụng tức, không thể trêu vào họ Phó, sao có thể dễ dàng tha thứ cho cái tên đứng trước mặt này.
“Tôi hỏi cậu, vì sao ngày đó cậu nổi điên? Vì sao lại hôn tôi?”
Hiểu Bảo không lên tiếng, song ánh mắt không ngừng nhìn Cái Chí Huy, trên mặt như treo một rặng mây đỏ.
Cái Chí Huy thầm kêu: Không xong.
Nhờ ơn Phó Suất ban tặng, hiện tại tiểu Cái rốt cuộc cũng biết, khi một người đàn ông nhìn bạn chăm chăm, nếu không phải bạn nợ hắn nhiều tiền, giết cha hắn, cướp vợ hắn, thì chính là hắn muốn đè bạn.
“Cao Hiểu Bảo, cậu…. Không phải cậu cũng thích đàn ông đấy chứ”
Lúc này Hiểu Bảo mới chớp chớp đôi mắt to đáp lại “Chẳng lẽ anh không thích đàn ông sao?”
Cái này thực sự chọc giận Cái Chí Huy, anh nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Hiểu Bảo hỏi “ Con mắt nào của cậu thấy tôi thích đàn ông? Ông đây yêu phụ nữ, phụ nữ có bộ ngực to!”
Cao Hiểu Bảo lập lức mềm nhũn, lúng ta lúng túng ngồi đó, tay xoa xoa cái đũa.
Cái Chí Huy hít sâu hỏi tiếp “Nếu cậu thích đàn ông, không phải vừa hợp với em trai Phó Suất sao? Tuy thằng nhóc kia không tốt đẹp lắm nhưng dù sao nhà cũng có money, bày đặt phản kháng làm cái gì!”
Hiểu Bảo không phục cãi “Thích đàn ông mà chọn bừa thế à. Tôi không giống anh, không thích đàn ông mà có thể cúi người ngửi cái chân thối của người ta, liếm mông đàn ông!”
Lời này dẫm đúng chỗ đau của Cái Chí Huy, anh bẻ lại cổ áo, quần áo trên người nhắc nhở anh vẫn là thượng cấp, đối mặt với tân binh, động tay động chân đánh người là vi phạm kỉ luật.
Vì thế môi run rấy nửa ngày anh mới nhổ ra ba chữ “Cút ra ngoài”
Cái Chí Huy hừ lạnh một tiếng, mấy lời hùng hồn này ai chưa từng nói qua! Chỉ mới vào đời, nhóc con miệng còn hôi sữa, không biết trời cao đất rộng là gì khi không phục nói nhảm như vậy thôi.
Đi cùng một đám người, cũng không chỉ đơn giản như ôm bó củi, ăn cái kẹo đắng. Cái Chí Huy nghĩ tới năm đó, thời gian khi còn phải lội qua khe suối chẳng phải anh cũng cảm thấy tiền đồ của mình tốt đẹp sáng sủa như vậy sao.
Bây giờ nhìn lại, anh có cái gì? Chỉ là một cán bộ kỹ thuật nho nhỏ, trôi nổi nơi thành thị, mài mòn góc cạnh, học người ta đưa đẩy dối trá, lại không biết nhẫn nhịn tự khiến mình bị đá tới nơi biên cương này.
Mắt nhìn cảnh sắc càng ngày càng hoang vu ngoài cửa sổ, Cái Chí Huy uể oải chưa từng có.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Cái Chí Huy nhìn thấy dãy số lạ thì lập tức ngắt máy, dạo này cước phí rất cao, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.
Số điện thoại kia lại không biết mệt mỏi, tiếp tục gọi. Cái Chí Huy quyết định tốc chiến tốc thắng, mở máy hỏi nhanh “Ai đấy?”
Thế nhưng đầu dây bên kia lại một mảnh tĩnh lặng. Cái Chí Huy không khỏi nâng giọng “ Ai? Nói đi, tôi không có thời gian chơi đùa đâu, không nói gì là tôi ngắt máy.”
Trong điện thoại rốt cuộc truyền tới thanh âm như từ hầm băng truyền tới “Cái Chí Huy, giỏi lắm, anh chờ đấy…”
Nói xong liền dập máy, không tói 30 giây, thế mà tóc gáy Cái Chí Huy đã dựng hết lên.
Thanh âm kia, đến chết anh vẫn nhớ rõ, là Phó Suất.
“Anh chờ đấy” đây là giọng điệu uy hiếp của lũ trẻ con, từ trong miệng Phó Suất lại có hiệu quả khác hẳn.
Cái Chí Huy thầm mắng, Phó Suất cái đồ âm hồn bất tán, đồng thời cũng tự kiểm điểm xem có làm gì quá đáng quá không.
Nếu anh không hủy đi tác phẩm nghệ thuật của người ta, nếu anh chỉ mặc quần áo rồi rời đi…. Sau đó lại rũ áo, không không thèm so đo, liệu Phó công tử có giận tới vậy không.
Hành trình kế tiếp, mỗi ngày Cái Chí Huy đều cố gắng vượt qua cơn ác mộng này.
Sau khí tới Xích Phong, Cái Chí Huy mới thấm thía bổ sung thêm một câu: Mơ thấy ác mộng không đáng sợ, đáng sợ là sống trong ác mộng.
Chỗ này, mẹ nó mà cho người sống à? Xuống xe đã mờ cả mắt, cát táp thẳng vào mặt bịt chặt hết lỗ chân lông.
Do không hợp khí hậu, bụng Cái Chí Huy biểu tình. Cuối cùng phải chạy vào WC, anh có ảo giác lòng mề cũng sắp bị ị ra.
Nơi này không thể so với doanh trại lúc trước, đất ít người thưa, loanh quanh luẩn quẩn, Cái Chí Huy cũng đụng mặt Hiểu Bảo.
Cao Hiểu Bảo thù dai, ngoại trừ tháng đầu tiên đưa cho Cái Chí Huy một phong thư, thời gian còn lại trông thấy Cái Chí Huy đều ra vẻ khinh miệt, coi anh bát mắm thối.
Lúc nhận được phong thư, đồng chí Cái còn sững sờ, cho rằng thằng nhỏ thay đổi theo hướng văn nghệ, gửi lá thư tình cho mình. Kết quả khi bóc ra xem, bên trong là một tệ ba xu, còn kèm theo tờ giấy viết: Tiền bát mỳ, thanh toán xong.
Đồng chí Cái còn đáng ghét hơn, hướng về phía người ta hô: “Chén mỳ kia là tôi mua trong nhà ga, giá tận 6 tệ liền”
Cao Hiểu Bảo như vừa nuốt phải con ếch, thở gấp, không biết lấy đâu ra ba đồng tiền hung hăng vỗ vào tay Cái Chí Huy, sau đó dậm chân rời đi.
Trời cao hoàng đế ở xa, đừng chê nơi hẻo lánh, hẻo lánh cũng có chỗ tốt của hẻo lánh, tối thiểu ở đây Cái Chí Huy được coi là cán bộ đặc biệt, thậm chí còn có vài thuộc hạ tay chân.
Lúc dạ dày đã thích nghi với môi trường mới, Cái Chí Huy cũng coi như an nhàn.
Song ngày lành chẳng lâu.
Hôm nay vừa ăn xong cơm trưa, Cái Chí Huy cùng vài thiếu úy chơi bài, cá cược ai thua thì phải đi mua lạc rang, đồ ăn vặt, tiểu Lưu vứa tráo bài vừa nói “ Nghe nói hai ngày nữa có một Thài tử gia tời chỗ chúng ta”
“Lai lịch thế nào? Lại còn Thái tử ga nữa chứ? Có ô dù sao lại bị thải tời chỗ chúng ta?”
“Nghe đồn là có cha trong quân ủy, cháu đời thứ ba nhà cán bộ đó, nếu không phải có người gửi đơn tố cáo anh ta lúc tuyển binh ăn hối lộ, sao có thể ác liệt tới chỗ này đón lễ cát vàng rửa tội.”
Cái Chí Huy vốn đang chuyên tâm xếp bài, nghe vậy không khỏi giật mình, tình huống này sao lại quen thế chứ? Anh đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ.
“Ha ha, tiểu Cái, choáng à? Sao lại lấy Đại vương diệt tiểu Tứ thế? Dùng chiêu gì vậy?”
Nhất thời cả phòng oang oang, Cái Chí Huy lại dại mặt ra.
Anh sững sờ, ngẩn người nhìn con bài đã đánh. Đột nhiên nghĩ người tiểu Lưu nói tới không phải là Diêm vương Phó Suất chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT