Mới qua tiết thứ hai Quan Viễn đã thấy nhớ Triệu Thanh Cốc. Lúc còn học chung, mỗi khi ra chơi không phải cậu đi tìm anh thì là anh tới tìm cậu, giờ thì phải đợi đến khi tan học mới được gặp mặt nhau.

Không có Triệu Thanh Cốc, Quan Viễn như chẳng còn sức sống, rũ rượi nằm úp mặt lên bàn.

Bé Mập vừa lay vừa gọi Quan Viễn, “Tiểu Viễn đi chơi không?”

Quan Viễn mệt mỏi phất tay, “Không.”

Quan Viễn khổ sở chờ tới trưa, vừa nghe thầy nói tan học, cậu lập tức xông ra khỏi phòng học, chạy đi như bay. diênlk"na/nfl",nbe/qytd,dôưmbn Bé Mập vốn định rủ Quan Viễn ăn cơm chung, nhưng chưa kịp thốt ra lời đã chỉ còn thấy bóng lưng của cậu, lầm bầm một câu, “Sao giờ lại có sức sống dữ?!”

Quan Viễn vừa chạy ra khỏi cổng trường đã thấy Triệu Thanh Cốc đứng chờ. 

“Anh!” Quan Viễn vui mừng nhào vào lòng Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc vội vàng đỡ lấy Quan Viễn, “Chậm một chút. Sao phải gấp dữ vậy?”

“Nhớ anh.” Quan Viễn vùi mặt vào ngực Triệu Thanh Cốc đáp.

Triệu Thanh Cốc nói nhỏ bên tai cậu, “Anh cũng rất nhớ Tiểu Viễn.”

Quan Viễn cười hì hì ra tiếng.

Đúng lúc Bé Mập đi tới, thấy bộ dáng Quan Viễn như vậy, cảm giác lạ vô cùng, hoàn toàn khác hẳn cái vẻ thiếu sức sống lúc sáng.

“Đi ăn cơm thôi.”

“Ăn ở đâu ạ? Di Nhiên Cư?” Quan Viễn hỏi.

“Anh đã nấu cơm ở công ty, cho vào hộp giữ ấm mang tới đây, giờ đến nhà ăn của trường ăn.”

Lúc này Quan Viễn mới phát hiện tài xế đứng sau lưng Triệu Thanh Cốc đang xách một cái hộp giữ ấm thật lớn. Triệu Thanh Cốc nhận lấy hộp đồ ăn, nói với tài xế, “Anh đi ăn cơm đi, lát nữa tới đón tôi.”

“Vâng, ông chủ.”

Triệu Thanh Cốc ước chừng thời gian để nấu, nên cơm vẫn còn nóng hôi hổi, lúc mở hộp ra, mùi thơm lập tức lan tỏa khắp nhà ăn, át cả mùi mấy món khác.

Bé Mập lấy cơm về vốn không định qua ngồi chung với Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, bởi cảm giác giữa hai người có loại không khí bài xích tất cả mọi thứ ở ngoài. diễn.,đna/lq/nlqtd,đ"bcvon Nhưng sau khi nghe được mùi đồ ăn nồng nàn, hai chân không nghe đầu óc chỉ đạo, vội vàng bước qua.

“Tiểu Viễn, anh Thanh Cốc!” Bé Mập chào.

Triệu Thanh Cốc biết Bé Mập là bạn ngồi cùng bàn với Quan Viễn, thân thiện mỉm cười.

Bé Mập cảm giác như được cổ vũ, vui vẻ ngồi xuống nói, “Hai người ăn cái gì mà thơm dữ vậy?”

“Em muốn ăn thử không?” Triệu Thanh Cốc lịch sự hỏi.

Không ngờ Bé Mập gật đầu thật, “Có ạ, có ạ! Nước miếng của em sắp tràn ra rồi này!”

Quan Viễn trợn mắt, “Chẳng phải cậu đã có cơm rồi sao?” Quan Viễn khônng muốn cho người khác ăn đồ ăn anh cậu làm.

“Tại nghe thơm quá mà! Cho mình nếm thử một miếng thôi!” Dứt lời không đợi Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đồng ý đã với đũa qua gắp ngay.

“A…” vừa nhai một miếng, Bé Mập đã trợn to hai mắt hô, “Ngon quá!”

Quan Viễn thấy vậy vội tăng nhanh tốc độ ăn cơm, sợ rằng chậm chạp sẽ bị ăn hết mất. 

Chỉ sau một bữa cơm, Bé Mập đã xem Triệu Thanh Cốc là thần tượng trọn đời.

“Tiểu Viễn, từ nay về sau thần tượng của tôi đã không còn là Mã Vinh Thành nữa!” Trên đường về lớp học, Bé Mập vịn vai Quan Viễn nói. 

Triệu Thanh Cốc vừa đi, Quan Viễn đã bắt đầu thấy nhớ, nghe vậy qua loa hỏi, “Chứ ai?”

“Anh cậu đó! Vừa học giỏi, vừa đẹp trai, lại làm ra tiền, lại biết nấu cơm, trời ơi, hoàn mỹ hơn cả anh Mã luôn!”

Quan Viễn nghe Bé Mập khen Triệu Thanh Cốc, tự hào nói, “Anh tôi mà! Tất nhiên là giỏi nhất rồi!”

Quan Viễn vất vả đợi đến lúc chuông tan học vang lên, lập tức chạy như bay ra cổng trường, nhưng chỉ thấy một mình tài xế.

Tài xế giải thích, “Ông chủ bận, kêu tôi tới đón cậu.”

Mặc dù không thấy Triệu Thanh Cốc khiến Quan Viễn hơi thất vọng một tí, nhưng nghĩ tới chẳng mấy chốc có thể gặp anh là vui lại ngay. 

Tài xế lái xe chạy tới tòa nhà Viễn Cốc.

Quan Viễn vào phòng làm việc của Triệu Thanh Cốc, không thấy anh, tới bàn làm việc mới thấy tờ giấy ghi chú anh dán, ‘Anh đang họp. Cứ ăn cơm trước đi. Ngoan!’

Quan Viễn nhìn tờ giấy ghi chú nở nụ cười tươi rói.

Quan Viễn vào phòng bếp nhỏ bên cạnh xem thử, phát hiện Triệu Thanh Cốc đã nấu cơm xong, đang giữ ấm.

Quan Viễn muốn ăn cơm chung với Triệu Thanh Cốc, bèn ngồi xuống sofa đọc sách chờ anh.

Không ngờ lại ngủ thiếp đi từ lúc nào. 

Triệu Thanh Cốc họp xong, vào phòng làm việc, thấy Quan Viễn tựa đầu lên thành sofa ngủ, nhẹ nhàng sờ tay cậu thử, thấy không lạnh nhưng vẫn sợ cậu bị cảm bèn lấy một tấm thảm chuẩn bị đắp cho cậu.

Quan Viễn nghe động tỉnh lại, mơ màng hỏi, “Anh, em ngủ bao lâu rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play