Không gọi tài xế, Yến Cẩm Thư tự mình lái xe.

Dư Duệ ngồi ghế cạnh tài xế, trả lời điện thoại, “Ừm, được, tôi biết rồi, cảm tạ a, được, buổi tối gặp.” Cúp điện thoại, vừa nhấc mắt, hắn lớn tiếng kêu ngừng xe.

Yến Cẩm Thư nhanh chóng phanh xe, hai tay nắm chặt tay lái, eo lưng căng ra đến mức thẳng tắp.

“Đèn đỏ kìa, em không thấy sao?” Dư Duệ nhìn Yến Cẩm Thư khuôn mặt trắng bệch, nhíu mày lại, mở cửa xe xuống, vòng qua bên kia lôi kéo chỗ mở cửa xe, nói: “Em đi xuống xe.”

Hai người thay đổi vị trí.

Dư Duệ lái xe, Yến Cẩm Thư chỉ đường, nửa giờ sau, đến nơi cần đến.

Là một viện dưỡng lão tư nhân.

“Nơi này?”

“Ừm.” Yến Cẩm Thư gật đầu, trước tiên đi về phía trước.

Dư Duệ yên lặng đuổi tới.

Yến Cẩm Thư dường như thường tới nơi này, trên đường đi gặp phải mấy người cùng cậu chào hỏi.

Dư Duệ không nhịn được hỏi: “Em muốn dẫn anh đi gặp người, ở nơi này?”

Yến Cẩm Thư gật đầu.

Dư Duệ do dự nhưng không muốn hỏi lại, đi đến nấc thang cuối cùng, giương mắt nhìn thấy một người.

Miễn cưỡng có thể tính là người quen.

Dư Duệ hừ lạnh: “Sao anh lại ở này?”

Cố Trình ngữ khí cũng không tốt lắm: “Lời này tôi nên hỏi anh mới đúng.”

“Tôi dẫn anh ấy đến.” Yến Cẩm Thư ở trước một cánh cửa đứng lại, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi Cố Trình: “Hắn tỉnh sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play