Dư Duệ một buổi tối trằn trọc trở mình, mãi đến tận 5h rạng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, thím của hắn gõ cửa gọi hắn ra ăn điểm tâm thì hắn đang buồn ngủ díp mắt, uể oải lên tiếng nói không ăn, trở mình vùi đầu ngủ tiếp.

Buổi trưa, lại nghe thím gõ cửa, Dư Duệ đẩy hai vành mắt đen bò lên, mê mê man man ngồi dậy, xuống giường đi mở cửa, hắn nói: “Thím, bữa trưa cũng không… Đệt! Sao lại là em?”

“Ôi, âm thanh cũng không giống nhau nha, làm sao, thấy em thì có tinh thần hơn đúng không?” Yến Cẩm Thư vừa nói vừa cố tình nhìn vào hạ bộ của Dư Duệ.

Dư Duệ ló đầu nhìn ra phía ngoài, trên mặt mang theo căng thẳng, hắn nói: “Sao em lại tới đây, Thím của anh đâu rồi?”

“Mua thức ăn.” Yến Cẩm Thư cười cười, rồi tiếp tục nói: “Em nói em vẫn chưa ăn cơm trưa.”

“Đệt! Em có cần phải vậy không?” Dư Duệ vươn tay kéo người vào trong phòng, đóng cửa khóa trái, ôm Yến Cẩm Thư cắn cắn gặm gặm một trận, gặm mặt gặm cổ, rồi gặm đến xương quai xanh, gặm xong hắn bóp chặt eo của Yến Cẩm Thư, hung tợn hỏi: “Tối hôm qua đi đâu?”

Yến Cẩm Thư giơ tay vòng lấy ôm cổ của hắn, cậu nói: “Một người bạn gặp phải chút chuyện, nhờ em giúp đỡ, khi trở lại thì anh cũng đi rồi, hai bát mì anh cũng ăn sạch, chỉ chừa cho em có nước mì thôi, anh cũng thật giỏi a Dư Duệ.”

“Xin lỗi, tối hôm qua không để em ăn no, vậy lúc này anh bù lại.” Nói xong, động thủ cởi quần của Yến Cẩm Thư xuống.

Yến Cẩm Thư phối hợp nhấc chân, vừa cười vừa nói: “Không sợ thím của anh phát hiện a?”

“Tốc chiến tốc thắng!” Dư Duệ lột sạch nửa người dưới của Yến Cẩm Thư, ôm lấy người thả trên giường, đặt cậu ta quỳ nằm nhoài bên giường, hắn cấp tốc khom lưng kéo quần lót. Dư Duệ vừa vỗ vỗ cái mông của Yến Cẩm Thư vừa nói: “Em vểnh mông lên một chút.”

Yến Cẩm Thư nghe lời vểnh mông lên, còn chưa bắt đầu làm mà cậu ta đã thở hổn hển nói: “Rất kích thích, cảm giác như vụng trộm, nghĩ thôi là em muốn bắn, ah! Nhanh chơi em!”

Dư Duệ giữ chặt mông thịt, hắn nói: “Sáng sớm đã phóng túng dâm đãng như vậy rồi!” Hắn cúi đầu vừa nhìn đã thấy miệng huyệt hơi sưng đỏ, ngón tay nhẹ nhàng đè lên, hắn hỏi: “Đau không?”

Yến Cẩm Thư cũng không phải nói giỡn, cậu là thật sự muốn bắn, một tay nắm chặt dương vật giữa hai chân đang đứng thẳng của mình trên dưới tuốt động, động tác vừa nhanh vừa gấp gáp, nheo lại hai mắt nói: “Không đau, nhanh, nhanh thao em, dùng sức chen vào!”

“Đệt! Con mẹ nó em chính là không bao giờ biết đủ!” Dư Duệ cũng không khách khí, thủ thế đặt côn thịt đang căng cứng trước miệng cúc huyệt hơi ướt át sưng đỏ, quy đầu ma sát ở xung quanh một vòng, sau đó đột nhiên cắm vào nửa đoạn.

“Ah!” Yến Cẩm Thư kêu một tiếng, không biết là đau hay là thoải mái.

Dư Duệ nghĩ có thể là đau. Hoa thịt chưa được làm công tác mở rộng lại không thoa dầu bôi trơn, vách tường thịt bên trong quá mức khô khốc, dương vật mạnh mẽ xen vào không chỉ có Yến Cẩm Thư sẽ bị thương, hắn cũng chưa chắc có thể thoải mái. Dư Duệ lui ra, từ trong ngăn kéo lấy ra lọ dầu ôliu nhỏ, hắn đổ một chút dầu ra trên tay, dùng đầu ngón tay xen vào thoa dầu khắp bên trong lẫn bên ngoài cho cúc huyệt, lúc này mới lần thứ hai động thân tiến vào.

A, quả nhiên thuận lợi trơn trượt rất nhiều, thoải mái!

“A, to quá, em cũng bị anh chơi sắp chết rồi, con nhím nhỏ… Ah! Aha ——!”

Dư Duệ vỗ mạnh vào cái mông của cậu ta rồi nói: “Con mẹ nó em nhỏ giọng dùm một chút.”

Yến Cẩm Thư vừa thở hổn hển vừa tuốt chim nhỏ oán giận nói: “Không nhân tính, Ưh… Anh chơi người ta mà không cho người ta rên.”

Dư Duệ vui vẻ bắt nạt, mạnh mẽ đỉnh cậu ta mấy lần, rồi nói: “Em muốn rên muốn la gì thì làm ở nhà em, ở đó ông cho em thoải mái, hiện tại kìm nén lại cho ông!”

Yến Cẩm Thư chỉ có thể kìm nén. Dư Duệ nhanh chóng hung mãnh thao làm cậu ta chỉ che miệng lại liên tục ‘ô ô a a’.

Dư Duệ không ngừng thẳng lưng đánh xuyên. Hắn vừa cúi người hôn lên phía sau cổ của Yến Cẩm Thư, đồng thời một tay vòng tới phía trước, bao lại bàn tay của cậu ta đẩy nhanh tốc độ vuốt ve lên chim nhỏ.

“A… Không xong rồi, Ưh! Muốn bắn, ah ah ——!”

Dư Duệ đột nhiên nghiêng đầu, đưa tay che miệng của Yến Cẩm Thư lại.

Bên ngoài tiếng bước chân từ từ tới gần, sau đó tiếng gõ cửa vang lên, thím của hắn ở ngoài cửa nói: “Tiểu Duệ, ăn cơm, gọi đồng nghiệp của con xuống ăn chung.”

“Ah ——” Yến Cẩm Thư dùng sức đè lại mu bàn tay của Dư Duệ, mắt ứa lệ, cả người ở trong dư vị cao trào dư vị run rẩy.

Dư Duệ lấy hơi, túm mông của Yến Cẩm Thư, hít một hơi, hướng ra ngoài trước cửa nói: “Biết rồi, lập tức xuống liền.”

Bên ngoài tiếng bước chân đi xa.

Dư Duệ nắm chặt eo của Yến Cẩm Thư thở hổn hển mạnh mẽ chuyển động ra vào, sau đó xuất tinh trong cơ thể của cậu ta.

“Ah…” Yến Cẩm Thư túm chặt ga trải giường, đuôi lông mày khóe mắt một mảnh ửng đỏ, cậu ta nói: “Còn bắn vào bên trong a đồ vô lại!”

“Anh thích như vậy.” Dư Duệ thở hổn hển một chút, rút dương vật ra, lấy khăn tay đưa cho Yến Cẩm Thư, xoay người thu thập bản thân.

Yến Cẩm Thư trở mình nằm thẳng lại, khăn tay lót dưới mông, giơ lên một chân, mũi chân theo lên xuống cọ cọ cột sống của Dư Duệ, rồi lại giẫm nhẹ vài cái vào cái mông của Dư Duệ, cậu ta nói”Co dãn rất tốt a.”

“Em còn chọc ghẹo tiếp, anh liền thao em!” Dư Duệ trở tay bỏ chân cậu ta xuống, khom lưng mặc vào quần lót, đi tới trước tủ quần áo, lấy quần áo mặc vào, quay người lại, thấy Yến Cẩm Thư nằm bò đưa mông trần, mặt chôn ở bên trong gối, giả chết.

Dư Duệ đi tới, vỗ vỗ cái mông của hắn, rồi nói: “Đứng lên mặc quần, còn đi xuống dưới nhà ăn cơm.”

Yến Cẩm Thư trở mình xoay người lại, hai chân dài vòng qua eo của Dư Duệ, nũng nịu nói: “Anh mặc quần cho em.”

Dư Duệ gập đầu ngón tay búng búng chim nhỏ của cậu ta, cầm quần lên mặc vào cho Yến Cẩm Thư.

Dư Duệ mặc xong quần cho Yến Cẩm Thư, cậu ta vươn người hôn hắn một cái rồi đi tới trước tấm gương lớn vừa sửa lại cổ áo, vừa nói: “Việc giải phẫu của thím không thể kéo dài nữa, phải làm kịp lúc, em đều an bài xong, anh tìm một cơ hội nói với thím.”

Dư Duệ sửng sốt hỏi: “Làm sao em biết?”

“Anh nằm mơ nói lộ ra hết, cho nên biết hết rồi.” Yến Cẩm Thư xoay người cười nói: “Đi ăn cơm, vợ của anh sắp chết đói rồi.”

Trên bàn ăn, ánh mắt Dư Duệ vẫn chăm chú nhìn vào tay trái của Yến Cẩm Thư, lo lắng sợ cúc áo của ống tay áo sơmi bị bung ra, chiếc vòng gia truyền sẽ bị lộ ra.

Mà Yến Cẩm Thư từ đầu tới cuối không nhìn hắn một cái, không phải cúi đầu ăn cơm, thì gắp rau cho thím của Dư Duệ, hai người nói chuyện với nhau từ thiết kế thời trang cho tới công thức nấu ăn, lại từ dầu thơm Chanel No.5 cho tới túi xách Prada, mãi đến tận bữa cơm ăn xong, Dư Duệ cũng không có thể chen vào một câu nói nào.

Hai người cùng nhau ra khỏi nhà, sau khi ngồi vào trong xe, Dư Duệ không thể chờ đợi được nữa hỏi: “Em lúc nào thì quen biết thím của anh?”

Yến Cẩm Thư dặn dò tài xế lái xe vài câu, rồi dựa vào trên ghế, thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng, rồi nói: “Ai nha, thím làm thịt kho tàu ăn ngon thật.”

“Anh đang hỏi em đó!”

“Không quen a, hôm nay mới vừa gặp mặt.” Yến Cẩm Thư nằm trên đùi của Dư Duệ, lông mày nhăn lại nói tiếp: “Ăn no quá, thật khó chịu.”

“Anh xem hai người trò chuyện như quen biết đã lâu như chị em tốt với nhau a, mới quen không có thể như vậy?” Dư Duệ duỗi ra một tay, nhẹ nhàng xoa xoa bụng cho cậu ta, rồi nói: “Con mẹ nó em là chưa từng thấy thịt kho tàu sao? Ăn cho lắm vào, mập chết em!”

“Đương nhiên có thể a, không biết em là ai à.” Yến Cẩm Thư toét miệng cười, con mắt nheo lại, lông mi dầy đen như chiếc quạt nhỏ ở trước mắt cậu lay động, cậu ta nói tiếp: “Làm sao, anh ôm không nổi sao?”

“Em mập thêm 20 cân cũng không có vấn đề gì!”

“20 cân quá béo đi, 10 cân có thể cân nhắc.”

Dư Duệ căng thẳng sốt sắng nói: “Con mẹ nó em không phải nói thật chứ? Mập nhìn rất khó coi!”

Yến Cẩm Thư ôm bụng cười đến thở không ra hơi.

Đến công ty, hai người cùng nhau tiến vào thang máy, lên tầng cao nhất, vào văn phòng. Yến Cẩm Thư không nhịn được, lại bắt đầu cười.

Dư Duệ nghiêm mặt, khóa trái cửa, hắn nói: “Anh nhìn trúng cái ghế sa lông này của em rất lâu rồi, hôm nay tâm tình không tệ, đến thử xem đi.”

Yến Cẩm Thư nín cười, ngồi nghiêm chỉnh lại, nâng cổ tay lên xem thời gian, cậu ta nói:”Nữa giờ sau em có cuộc hợp.”

Dư Duệ bỏ qua áo khoác, nhanh chân tiến lên, chân sau quỳ trên ghế salông, cúi đầu cởi thắt lưng của Yến Cẩm Thư ra, hắn nói: “Cũng đủ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play