Bên ngoài đường lớn không có một bóng người, cả ba chạy ra khỏi phòng giam, thuận tay hạ gục thêm hai tên cướp khác đang đuổi theo vì nghe tiếng động khi nãy, bên ngoài là một khu đất trống thật rộng, đột ngột tiếp xúc với ánh sáng khiến ba người phải giảm lại tốc độ, nhìn đến một đám người hỗn chiến kịch liệt cách đó không xa, Vũ Văn Tú vui vẻ nói: “Cứu binh tới rồi a, thật nhanh … A, là anh hai!”
Kì thật Vũ Văn Tuần và Kiều Diễm đã tới được một lúc rồi, chính là đối phương hoàn toàn không có ý định thương lượng cùng bọn họ, ngay sau khi nhận được thẻ nhớ thì lập tức động thủ, may là bọn họ có chuẩn bị trước, đúng lúc ngăn trở đòn tấn công của đối thủ
Vũ Văn Tuần quật ngã một người xuống, nghe được tiếng của Vũ Văn Tú, lại nhìn đến cả ba đang chạy về hướng này, lập tức kêu lên: “Không cần lại đây!”
Vũ Văn Tú nghe vậy liền kéo Lâm Tiêu tới bên cạnh mình, thế nhưng Thanh Ti lại giãy ra, chạy về hướng kia.
Không ngờ Vũ Văn Tuần cũng tới cứu viện, Thanh Ti vô cùng vui mừng nhưng cũng không khỏi lo lắng, bởi vì tình thế bên Vũ Văn Tuần rất là bất lợi, bên ta nhiều lắm cũng chỉ có bốn năm người, vậy mà bị vây bên trong một đám đại hán to khỏe, tuy rằng mỗi người thân thủ đều mạnh mẽ linh hoạt, nhưng lại đang ở thế hạ phong, cho nên Thanh Ti lập tức nhập chiến.
Cậu tự nghĩ khả năng của bản thân cũng không tệ, đối phó với mấy tên này xem ra vẫn còn dư dả, đối phương thế mạnh người đông, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng.
Nhìn thấy Thanh Ti chạy lại đây, con ngươi Vũ Văn Tuần co rút mạnh, quá lớn: “Chạy đi!”
“Tôi … tôi có thể giúp anh …”
Thanh Ti vung chân đá bay một tên đang vây quanh Vũ Văn Tuần, lắp bắp nói.
Công phu Vũ Văn Tuần ngoan độc tàn nhẫn, còn Thanh Ti tuy chỉ học được vài ba món cơ bản nhưng cũng khi đánh ra cũng giống được mấy phần, những tên cao to gần đó vừa chạy đến chỉ trong nháy mắt đã bị cậu bẻ gãy cổ tay đạp ngã dưới đất không cách nào gượng dậy, khiến cho khí thế hùng hổ ban đầu của bọn bắt cóc hoàn toàn bay mất.
Bên kia Vũ Văn Tú thấy người phe mình đoạt được thế thượng phong, liền không thèm quan tâm đến lời cảnh cáo của Vũ Văn Tuần, cũng chạy đến hỗ trợ.
Thấy bọn bắt cóc kéo nhau tháo chạy đi, một người đàn ông trung niên nãy giờ vẫn tại vị ở phía sau bèn tách khỏi cuộc chiến, hừ một tiếng, thấp giọng nói với thủ hạ: “Thứ cần lấy đã lấy được rồi, những người còn lại cứ xử lí sạch sẽ, một tên cũng không chừa!”
Gã nói xong liền lách mình ngồi vào trong một chiếc xe đỗ ở bên cạnh.
Thanh Ti tai thính, toàn bộ những lời kia cậu đều nghe được rõ ràng, cậu biết từ thẻ nhớ kia quan trọng với công ty mình như thế nào, sau khi đá văng một tên cản đường liền phi thân lao về phía trước.
Chút khinh công ít ỏi của cậu lúc này lại phát huy công dụng, tên tài xế thấy bỗng dương có người hạ xuống ngay trước xe thì sợ đến mức lập tức đạp phanh, Thanh Ti nhân cơ hội này đáp xuống đất, đem cửa xe mà đối phương chưa kịp đóng chặt giật ngược lại, nắm lấy người đàn ông kia, vung tay đấm gã bay ra ngoài.
Người này nhất định là tên cầm đầu, bắt cóc bọn họ thì thôi, còn muốn đuổi cùng giết tận, không đánh gã một cái thật khó nuốt nổi cục hận trong lòng.
Người đàn ông này dường như cũng biết chút công phu, sau khi bị đánh ra ngoài, lảo đảo vài cái liền lấy lại thăng bằng, Thanh Ti còn chưa kịp tiến lên đã thấy trong tay đối phương đột nhiên xuất hiên một vật màu đen lóe lên hướng về chính mình.
“Thanh Ti, mau tránh ra!”
Nghe được tiếng kêu hoảng hốt của Vũ văn Tuần, Thanh Ti sửng sốt, ngay tức thì thân hình cường tráng của người kia đã đứng chắn ngay phía trước cậu.
“Phách … “
Một âm thanh trầm mà ngắn ngủi vang lên, cơ thể Vũ Văn Tuần lại theo đó chấn động mạnh, nhìn đến một mảng đỏ không ngừng loang ra trên nền áo sơ mi trắng trước ngực của hắn, Thanh Ti cả kinh kêu lên: “Anh …”
Thân mình Vũ Văn Tuần lảo đảo vài cái liền ngã xuống ngay trước Thanh Ti, mùi máu tanh nồng đánh vào não cậu khiến bên trong một mảnh hỗn loạn, không gian bốn phía như thể bỗng nhiên chết lặng mà trở nên vô cùng yên tĩnh, Thanh Ti theo bản năng ôm lấy thân thể đang quặn đau phía dưới, mặc cho máu tươi không ngừng túa ra dính qua người mình.
“Vũ Văn Tuần … Vũ Văn Tuần! …”
“Anh hai sao rồi?”
Lúc Vũ Văn Tranh nghe tin vội chạy đến bệnh viện của Tang Viên thì tất cả mọi người đang ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ kết quả, nhìn đến vẻ mặt cùng bộ dáng lo lắng của mọi người, anh không khỏi tức giận nói: “Mấy người muốn làm cái gì vậy hả? Chuyện quan trọng như thế sao lại không cho tôi hay? Vì sao biết đối phương người đông thế mạnh mà còn nhất quyết xông vào?”
Không ai trả lời câu hỏi của anh, Thanh Ti lại cúi đầu không nói tiếng nào, tuy rằng bảo nguyên nhân mọi chuyện là do thẻ nhớ kia của Kiều Diễm gây ra, nhưng xét cho cùng thì vẫn là bởi cậu gây họa.
Nếu không phải cậu tự cho mình tài giỏi chạy ra hỗ trợ, Vũ văn Tuần căn bản sẽ không bị thương, cậu bây giờ mới hiểu nguyên nhân Vũ Văn Tuần luôn không cho cậu đi ra ngoài, thứ thoạt nhìn thật đơn giản và tầm thường kia thế nhưng lại là ám khí có thể đoạt đi mạng người chỉ trong chớp mắt, thế nên Vũ Văn Tuần mới phải liều mình xông lên bảo vệ cậu như vậy.
Chính là, bọn họ trước đó không phải đã giải quyết xong xuôi cả rồi sao? Vì cái gì ngay cả mạng cũng không quan tâm mà phải chạy tới cứu cậu?
Người viện trợ ở phía sau rất nhanh đã đuổi tới, đối phương thấy tình thế không ổn liền bỏ chạy, cũng không ai còn rảnh đi đuổi bắt chúng, Kiều Diễm bọn họ ngay lập tức đưa Vũ Văn Tuần đến chỗ của Tang Viên, chính là người đã vào được mấy tiếng rồi mà vẫn chưa thấy đi ra, nhớ tới hình ảnh Vũ Văn Tuần một thân đẫm máu Thanh Ti lại nhịn không được bắt đầu run rẩy.
“Xin … xin đừng … rời … “
Không dám đối diện với khuôn mặt âm trầm như nước của Vũ Văn Tranh, Thanh Ti cúi đầu nói: “Đều là lỗi của tôi, nếu được, tôi nguyện lấy mạng của mình để đổi lấy mạng của Vũ Văn Tuần.”
Mạng của cậu căn bản chẳng là gì cả, căn bản không đáng để Vũ Văn Tuần vì cậu mà làm như vậy …
Từ chỗ Kiều Diễm nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, Vũ Văn Tranh bước lên nắm lấy hai bàn tay lạnh lẽo của Thanh Ti, an ủi nói: “Đừng như vậy, chuyện này không liên quan đến cậu”.
Khuôn mặt Thanh Ti hiện lên tia cười khổ, sao lại không liên quan đến cậu? Cậu vừa rồi cũng có nghe Kiều Diễm nói, hắn nói Vũ Văn Tuần là do lo lắng cho bọn cậu xảy ra chuyện, vì vậy mới vội vàng đi chạm trán với người ta.
Đèn trước cửa phòng cấp cứu tắt đi, những người đang chờ gần như đồng loạt chạy đến trước cửa, nhìn thấy Tang Viên đi tới, Thanh Ti vội tiến lên trước, hỏi: “Sao rồi, sao rồi?…”
Nhìn lướt qua mọi người một cái, Tang Viên khí định thần nhàn mà khụ một tiếng.
“Vẻ mặt này của mấy người là sao đây, không tin tưởng y thuật của lão già này hả? Chuyện không phải chỉ bằng một cái vỏ đậu phộng thôi sao, nhớ năm xưa A Tiển trên người trúng sáu bảy viên đạn, khi đó còn không có lo lắng bằng mấy người bây giờ …”
“Rốt cuộc là sao rồi?!”
“Thanh Ti, cậu níu tôi đau quá a, không có việc gì không có việc gì, viên đạn cách tim còn xa lắm, chính là bị thương phổi bên phải nên chảy máu hơi nhiều thôi, thanh niên trai trẻ, tĩnh dưỡng một thời gian thì rất nhanh sẽ hồi phục a.”
Ai …
Khí lực trên người giống như trong nháy mắt bị rút cạn, Thanh Ti chỉ thấy hai chân nhũn ra, có chút không thể đứng thẳng, Lâm Tiêu muốn bước đến dìu cậu lại bị Vũ Văn Tú đẩy ra, cô nàng tiến lên đỡ lấy Thanh Ti, cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, tôi đã nói anh hai mạng lớn mà, làm sao có chuyện được? Thanh Ti, để tôi đưa cậu về nha.”
“Không, tôi phải ở đây chờ anh ấy tỉnh lại.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT