“Thanh Ti, hai ngày này tất cả mọi người sẽ bận bịu với một vụ lớn, dù sao em tan ca xong về nhà cũng không có việc gì làm, không bằng ở lại tăng ca phụ giúp một chút, cuối tháng thưởng cho em một phong lì xì đỏ.”
Có mĩ nhân tú lệ ngoan ngoãn như thế ở công ty, Kiều Diễm sao lại bỏ lỡ cơ hội sai bảo cậu được? Thanh Ti thật sự rất đáng yêu lại biết nghe lời, nếu có thể tìm được một người yêu như vậy kề cận, thực không uổng phí đời này, bất quá điều kiện tiên quyết là nếu hắn không sợ bị Vũ Văn Tuần ám sát chết.
Thanh Ti đương nhiên không biết được mấy suy tính này của Kiều Diễm, nếu giám đốc đã bảo như vậy, cậu đương nhiên lập tức đồng ý.
Trải qua hơn một tháng này, cậu dưới sự hướng dẫn giúp đỡ của mọi người đã gần như có thể xử lí thuần thục hết mọi sự vụ trong văn phòng, thời gian đi làm cũng từ nửa ngày kéo dài thành một ngày, về việc đi khám chữa bệnh bên bác sĩ Chu, không bằng nói cậu đã quen đi tìm người tán chuyện phiếm, bất quá đương nhiên công việc vẫn quan trọng hơn.
Tuy rằng không rõ thứ gọi là “một vụ lớn” cụ thể nói về cái gì, nhưng nhìn đến không khí khẩn trương trong công ty vào khoảng thời gian này, Thanh Ti liền biết chuyện mà bọn họ đang tập trung giải quyết nhất định không phải nhỏ, mấy việc xử lí văn kiện vốn thuộc nhiệm vụ của Phùng Diệp hiện giờ cũng đều giao hết cho cậu.
Buổi tối mọi người ở lại công ty ăn vài món thức ăn nhanh, Thanh Ti thấy bọn họ đang rất bận, liền lặng lẽ mở cửa, muốn ra bên ngoài mua mấy thứ đồ uống về khao mọi người, ai ngờ tiệm tạp hóa gần đó cư nhiên lại để bảng thông báo rằng vì đang sửa chữa mà tạm dừng buôn bán, Thanh Ti không còn cách nào khác đành phải đi thêm vài con phố, đi đến một tiệm tạp hóa khác mua hai túi đồ uống ướp lạnh thật to.
“A? Xin hỏi cậu có phải Phó Thanh Ti không”?
Thanh Ti vừa đi ra khỏi tiệm tạp hóa liền gặp một cô gái xinh đẹp cao gầy bước đến đến trước mặt, người đó tiến lại mở miệng bắt chuyện làm cậu sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy đối phương có chút quen mắt, lại không nhớ nổi đó là ai.
“Cô là …”
“À, tôi tên là Lâm Tuyết Huệ, là người mẫu chuyên nghiệp, cậu có phải là Phó Thanh Ti, người lần trước lên sân khấu diễn thay tôi không?”
Lâm Tuyết Huệ mang giày cao gót, đứng trước mặt Thanh Ti tựa hồ so với cậu còn muốn cao hơn một khúc, nhìn đến cô gái nhẹ nở nụ cười, Thanh Ti cũng lịch sự mỉm cười đáp lại.
Cậu từng được thấy màn biểu diễn tuyệt đẹp của Lâm Tuyết Huệ trên TV, khó trách lại cảm thấy quen quen, bất quá thoạt nhìn người thật so với trên TV còn muốn đẹp hơn.
“Là tôi, xin chào”
Thanh Ti vẫn còn chưa có thói quen bắt tay người khác, may là hiện tại hai tay cậu xách hai túi đồ uống thật to, có thể bỏ qua thứ lễ xã giao này.
Lâm Tuyết Huệ đánh giá Thanh Ti từ trên xuống dưới một lượt, lúc này mới nói: “Tôi từng được xem bước đi của cậu, thực phấn khích a, cậu trên sân khấu biểu hiện rất là xuất sắc, gặp loạn không hoảng, có thể ứng phó với những trường hợp xấu, Kình Phong ém nhẹm tin tức về cậu cũng thật nhanh mà, tôi đến giờ vẫn còn nghĩ cậu là con gái a, không ngờ tới …”
Cô gái ngượng ngùng cười cười, lại nói: “Vì sao sau đó cậu lại không ra mắt nữa? Cậu điều kiện tốt như thế, nếu phát triển trong giới người mẫu nhất định sẽ rất có tương lai.”
“A …”
Không quen đối phó với những cô gái quá nhiệt tình, Thanh Ti còn đang lo lắng không biết giải thích thế nào thì chợt thấy Lâm Tuyết Huệ hướng một chiếc xe đang trờ tới, vẫy vẫy tay.
“Vũ Văn tiên sinh, em ở đây.”
Chiếc xe dừng lại bên cạnh, một thân ảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn từ trên xe bước xuống, không ngờ sẽ gặp Vũ Văn Tuần ở đây, trong lòng Thanh Ti đột nhiên kinh hoảng không ngừng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Lâm Tuyết Huệ không hiểu lắm quan hệ của hai người trong khoảng thời gian đó, cô tiến tới ôm lấy cánh tay của Vũ Văn Tuần, cười nói: “Hôm nay thật là trùng hợp mà, cư nhiên ở đây gặp được Phó Thanh Ti.”
Bất ngờ gặp lại làm Thanh Ti có chút khẩn trương, cậu nhìn Vũ Văn Tuần một chút, tựa hồ chỉ mới mấy ngày không gặp mà thần tình người này lại lạnh thêm vài phần, sau khi nhìn thấy cậu trên mặt cũng không có biểu cảm đặc biệt gì, Thanh Ti không biết nên nói cái gì mới tốt, lắp ba lắp bắp: “Đã lâu … đã lâu … không gặp”
Tuy rằng Thanh Ti hiện tại đã có thể nói chuyện như người bình thường, thế nhưng nếu bị căng thẳng, cậu sẽ xuất hiện tật cà lăm.
Vũ Văn Tuần cũng không đáp lại lời hỏi thăm của Thanh Ti, hắn chính là chỉ thản nhiên nói chuyện với Lâm Tuyết Huệ đang đứng bên cạnh.
“Đi thôi, buổi diễn sắp bắt đầu rồi, nếu còn rề rà nữa chúng ta sẽ bị muộn mất.”
Tuy rằng phát hiện thái độ của Vũ Văn Tuần đối với Thanh Ti rất kì quái, nhưng người kinh nghiệm từng lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí đương nhiên phải có con mắt nhìn đời, Lâm Tuyết Huệ cười trừ nói tạm biệt với Thanh Ti xong liền đi theo Vũ Văn Tuần về xe của hắn, bất quá cô vẫn nhẹ giọng hỏi một câu.
“Phó tiên sinh rất có tiền đồ a, Vũ Văn tiên sinh, anh vốn thích cái mới như vậy, vì sao lại không thu Phó tiên sinh về dưới trướng của mình.”
“Thứ tốt nhất không hẳn là thứ thích hợp nhất, chẳng phải sao?”
Gió nhẹ mang một câu đạm nhạt này vương vấn bên tai của Thanh Ti, khiến tâm cậu mãnh liệt giật lên một cái.
Từ đầu đến cuối đôi tròng mắt lạnh lùng thâm thúy kia chưa từng hướng cậu liếc lấy một lần, như thể xem cậu hoàn toàn trong suốt, Thanh Ti còn nhớ rõ mâu quang thâm trầm mà nóng bỏng trước kia mỗi khi Vũ Văn Tuần nhìn về phía cậu, thế nhưng nay trong đôi mắt ấy đã chẳng hề còn chỗ cho cậu.
Đây vốn là kết quả mà từ đầu cậu luôn theo đuổi, vậy thì vì cái gì đến khi đạt được rồi, cậu ngay cả một chút cảm giác vui vẻ cũng không có? Nhịp đập hối hả khi nãy của con tim cậu là bởi vì sợ hãi nhìn thấy người đã từng trói buộc mình, hay vẫn là vì một phân kích động lúc ngẫu ngộ người tình cũ?
Vì cái gì? …
Lo sợ mơ hồ không yên làm Thanh Ti mặt nhăn mày nhíu, cậu nhìn chằm chặp chiếc xe kia, đến tận khi nó hoàn toàn biết mất khỏi tầm mắt mới hồi phục lại tinh thần.
Gió đêm thổi qua, làm rối tung mái tóc trên vầng trán cậu, cũng làm rối loạn những cảm xúc bình lặng trong cậu.
Từ trong kính chiếu hậu nhìn đến thân hình gầy yếu mảnh khảnh vẫn như trước sững sờ đứng bên vệ đường, trong tay còn cầm hai túi đồ uống lớn, Vũ Văn Tuần không biết vì sao lại vô cùng đau lòng.
Tên Kiều Diễm chết tiệt kia, còn nói là sẽ hảo hảo chăm sóc Thanh Ti, vậy mà lại sai bảo cậu như sai người hầu, hắn trước kia thế nhưng chưa bao giờ dám để Thanh Ti xách thứ gì nặng như vậy.
Trước kia …
Khóe môi Vũ Văn Tuần nhếch lên thành một tia cười khổ.
Đúng vậy, thứ còn lại giữa hắn và Thanh Ti chỉ là những hồi ức trước kia, nếu đã muốn buông tay, vậy còn cứ nhớ mãi không quên như thế để làm gì?
“Thanh Ti, đêm nay cậu làm sao vậy? Đã đánh sai hết mấy chỗ rồi …”
Buổi tối Lâm Tiêu chạy đến nhà Kiều Diễm cùng Thanh Ti trao đổi cầm nghệ, lại ngoài ý muốn nhận ra ba hồn bảy vía của cậu hoàn toàn bay đâu mất, ngay cả đàn sai cũng không chú ý tới.
Kiều Diễm gần đây bởi vì rất bận, gần như cả đêm không về nhà, nhà của hắn tự nhiên trở thành nơi lí tưởng cho mọi người chạy đến hỗn ăn hỗn uống, bất quá đêm nay Vũ Văn Tú không tới, nếu không toàn bộ lực chú ý của Lâm Tiêu đã dành ra để đấu võ mồm với cô rồi, làm gì còn sức mà chuyên tâm đánh đàn với Thanh Ti, hắn vốn đang mừng thầm vì con nhóc kia không xuất hiện, nào ngờ tâm tư của Thanh Ti lại chẳng hề đặt tại cổ cầm.
Lâm Tiêu mặt nhăn mày nhó.
Nếu một người hỉ cầm yêu cầm như thế mà khi đánh đàn lại không hề tập trung, vậy nhất định người đó đang có chuyện quan trọng làm bận lòng, chính là hắn nghĩ không ra giờ phút này Thanh Ti còn có chuyện gì để mà phiền não.
“Không có việc gì …”
Thanh Ti vô thức trả lời một câu.
Đương nhiên không có việc gì, chỉ là lúc chạng vạng chứng kiến một cảnh kia khiến cậu đến giờ vẫn không thể định thần, hình ảnh Lâm Tuyết Huệ ở cạnh Vũ Văn Tuần cứ không ngừng hiện lên trước mắt cậu, thân hình thon dài yểu điệu của Lâm Tuyết Huệ khi đứng bên Vũ Văn Tuần lại hài hòa đẹp đôi đến thế, Thanh Ti nghĩ cô có lẽ chính là bạn gái của Vũ Văn Tuần đi, hắn có bạn gái mới rồi, sau này tự nhiên sẽ không còn tìm cậu gây phiền phức, hôm nay không phải hắn ngay cả nhìn cậu cũng không thèm liếc lấy một cái sao?
Ngón tay mảnh khảnh của Thanh Ti khẽ run lên, dây đàn dưới đường gẩy của cậu liên tục vang lên tiếng boong boong, kéo cậu ra khỏi mạch suy nghĩ mông lung.
“Thanh Ti …”
Nhìn đôi mi thanh tú của Thanh Ti hơi nhíu lại, ẩn dưới đôi ngươi trong suốt là từng tầng sóng mắt lưu động, Lâm Tiêu rốt cuộc nhịn không được, hắn vươn người lên trên bàn, nắm lấy hai vai Thanh Ti đưa môi ấn xuống.
Tú nhan mơ màng hốt hoảng như vậy quả thật quá mức quyến rũ, làm cho Lâm Tiêu hoàn toàn mất đi tự chủ, bờ môi kia thật mềm cũng thật ngọt, thậm chí còn cảm giác có chút lành lạnh, Lâm Tiêu chỉ thấy hưng phấn tràn lên đại não, hắn vươn tay nâng hai má Thanh Ti lên, muốn nụ hôn nhẹ này càng thêm phần nồng nhiệt, vào ngay lúc đó hắn cảm thấy dưới bụng đau nhức, cổ tay vừa căng ra thì cả thân thể đã bị ném bay ra ngoài.
“Ôi …”
Trong phòng khách không có thảm, Lâm Tiêu rơi oạch một phát xuống nền gạch cứng rắn, đầu của hắn choáng váng hơn nửa ngày mới thanh tỉnh lại, lúc này mới nhìn đến Thanh Ti đang uất giận trừng trừng nhìn hắn.
Lâm Tiêu cười khổ đứng lên.
“Thật có lỗi … “
Hắn chỉ là nhất thời kìm lòng không đậu, sắc đẹp trước mắt, nào có ai lại không động tâm? Nhưng hắn cũng không phải có ý trêu đùa cợt nhả, Thanh Ti mỗi lần cùng hắn tấu cổ cầm bộ dáng đều thực vui vẻ, khiến hắn nghĩ cậu cũng có chút thích mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT