Vũ Văn Tuần đỡ lấy Thanh Ti đang xiên xiên vẹo vẹo, trong lòng đã có chút uất giận.

Vốn tưởng rằng trong tiệc rượu không có con gái, hơn nữa Vũ Văn Tú cũng ở đây thì mọi người sẽ không dám quá phận, nhưng hóa ra Vũ Văn Tuần đã quá xem nhẹ mị lực của Thanh Ti, bất quá mới hơn nửa tiếng đầu thôi mà những người vốn nho nhã lễ độ kia bây giờ đã cùng Thanh Ti quậy phá loạn thành một đoàn, thậm chí còn điếc không sợ súng mà động tay động chân, việc này hỏi sao hắn không tức cho được?

“Buông ra!”

Không biết là ai đỡ mình, Thanh Ti vung tay đẩy ra, hành động này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, Vũ Văn Tuần túm được cậu rồi liền hướng thẳng vào bên trong.

Kiều Diễm đi ra chung với Vũ Văn Tuần, vừa nhìn thấy tình trạng ngoài này liền biết không xong rồi, hắn vội giữ tay Vũ Văn Tuần lại.

“Có chuyện gì thì từ từ nói …”

Vũ Văn Tuần đẩy Kiều Diễm ra, nắm chặt cổ tay Thanh Ti lôi cậu vào thư phòng mà vừa rồi hắn cùng Kiều Diễm vừa nói chuyện, thấy sắc mặt hắn không tốt, Kiều Diễm vội khuyên nhủ: “Mọi người chỉ là hơi quá chén nói chuyện lung tung một chút, không có ý tứ gì khác đâu …”

“Giám đốc, ai nói chúng tôi quá chén, tôi quả thật là đang nghiêm túc ngỏ lời với Thanh Ti mà!”

Phùng Diệp còn không chịu để yên, giống như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, Kiều Diễm tức đến mức thoáng cái đem hắn quẳng sang một bên.

Lần trước bởi vì chuyện hắn trộm hôn Thanh Ti mà Vũ Văn Tuần đã cơ hồ muốn tuyệt giao với hắn, khi đó hắn bắt đầu hiểu tình cảm thằng bạn này của mình đối với Thanh Ti đã cố chấp đến mức nào, tuy nói thứ mà mọi người dành cho Thanh Ti chỉ là ái mộ, nhưng trong mắt Vũ Văn Tuần, tất cả đều phải giết không tha.

Cửa phòng làm việc bị Vũ Văn Tuần khóa trái từ bên trong, Kiều Diễm biết tính của thằng bạn thân này, lúc này có gõ cửa cũng vô dụng, đành phải một bên đuổi người một bên lắng nghe động tĩnh.

Bởi vì Vũ Văn Tuần nắm quá chặt, hoa văn nổi trên vòng ngọc đeo ở cổ tay Thanh Ti hằn sâu vào da thịt cậu, đau đớn làm cậu muốn giãy ra khỏi sự kềm chế của người kia, lại bị hắn đẩy một phát về phía trước.

Men say lại trồi lên, Thanh Ti dưới chân hẫng một nhịp, cậu đứng thằng không nổi lảo đảo té ngã trên mặt đất, may là trong thư phòng có trải thảm, tuy nhiên vòng ngọc cứng rắn cạ vào cổ tay vẫn khiến cậu một trận đau nhức.

Đau đớn làm thần trí mông lung của cậu dần dần hồi phục, nhìn đến khuôn mặt tức giận của Vũ Văn Tuần, cậu lúc này mới nhớ lại chuyện vừa phát sinh khi nãy.

Căn bản không liên quan đến cậu, là mấy người đó chọc ghẹo cậu trước, nếu luôn không tin cậu, vậy rời khỏi nhau đi, dù sao cậu cũng chịu đủ rồi!

Không ngờ mình lại quá mạnh tay, nhìn Thanh Ti ngã sấp xuống khiến tức giận của Vũ Văn Tuần lắng xuống một nửa.

Cánh tay vươn ra muốn nâng cậu dậy trong một khắc bị đẩy mạnh ra, Vũ Văn Tuần nhìn Thanh Ti lung lay đứng lên, ngược lại từng bước từng bước lùi về phía sau, căm tức nhìn hắn.

“Thanh Ti …”

Tiếng kêu mang theo thất thố cùng lo lắng, bởi vì Vũ Văn Tuần nhận ra được ánh mắt kia dường như hắn đã từng thấy qua, ngày đó khi mà lần đầu bọn họ bất hòa, Thanh Ti cũng dùng loại ánh mắt đầy oán hận phẫn nộ như vậy nhìn hắn, mà giờ phút này, phẫn nộ khi xưa tựa hồ lại nhiều thêm một tầng, điều này làm hắn kinh giác bản thân vừa rồi đã quá đáng thế nào.

Có thể là do oán hận tích lũy từ rất lâu trước đây đến lúc cần bộc phát, cũng có thể là do rượu vào lớn mật, điều này làm Thanh Ti cả gan đẩy ra bàn tay đang vươn tới.

Cậu chịu đủ rồi, cậu chịu đủ cái loại ngờ vực vô căn cứ cùng trói buộc gò ép của Vũ Văn Tuần đối với cậu rồi, thứ mà hắn gọi là sủng hạnh yêu thương đều chỉ có hạn, thậm chí là có mục đích riêng!

Vì cái gì phải ngoan ngoãn mặc hắn bài bố? Nơi này đã không còn là Lăng Tiêu cung, trong thế giới này người nào cũng được có tự do, vì cái gì chỉ mình cậu là không có? Cậu trước kia rất yếu đuối, nghĩ rằng chỉ cần nhẫn nại thuận theo thì có thể có được sự hài lòng của đối phương, chính là mọi cố gắng đều lần lượt thất bại, người này căn bản không thương cậu, cũng không cần cậu, hắn chỉ xem cậu như một vật tư hữu mà thôi, kì thật nếu cậu muốn rời đi, Vũ Văn Tuần có lẽ sẽ chẳng níu giữ được, một khi đã vậy, cậu còn vì cái gì mà phải tiếp tục nhẫn nại như thế?

Kích động cùng phẫn nộ khiến cho Thanh Ti không ngừng thở dốc, cậu đứng lên lùi từng bước về phía sau, lưng dựa vào vách tường lạnh lẽo, cậu hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lạnh lùng nhìn Vũ Văn Tuần vẫn còn theo sát cậu.

“Tôi … hận … anh!”

Phẫn nộ dưới kích thích của chất cồn đã hoàn toàn bùng phát, trong lồng ngực dường như có một cỗ nhiệt khí cuồn cuộn mãnh liệt muốn theo trong miệng tràn ra, nghe được thanh âm đứt quãng trầm khàn, Vũ Văn Tuần kinh ngạc nhướng mi.

“Thanh Ti, cậu có thể nói …?”

Cậu có thể nói sao?

Thanh Ti liều mạng lắc đầu, cắn chặt đôi môi vì kích động mà hơi hơi phát run, cậu không biết thanh âm khàn khàn khi nãy có phải là do bản thân phát ra hay không, bởi vì cậu đã lâu lắm chưa hề nói chuyện, cậu lại thử hé miệng, sau đó mới nương theo cổ họng đau rát, lời nói mang theo phẫn uất chịu đựng đã lâu liền lắp bắp đi ra.

“Hận … anh …. chết! …”

Những lời này cậu đã nhịn lâu lắm, lâu lắm rồi, cậu hận người này, hận đến mức dù có chết cũng muốn rời khỏi hắn, cậu rất muốn đem những lời này nói rõ ràng hơn chút nữa, chính là mất tiếng quá lâu khiến cậu trong nhất thời không thể tùy ý mà diễn đạt tư tưởng của bản thân.

“Cậu nói cái gì?!”

Bàn tay của Vũ Văn Tuần rất nhanh nắm chặt lấy đôi vai gầy yếu của Thanh Ti, hắn cảm giác được bờ vai kia không ngừng run rẩy, không phải là vì sợ, mà là vì phẫn nộ.

“Thanh Ti, cậu có biết cậu đang nói gì không? Cậu lập lại lần nữa cho tôi!”

Đôi tay nắm lấy đầu vai Thanh Ti bị cậu dùng sức đẩy ra, cậu phì phò thở gấp chống sang một bên.

Không thể biểu đạt tâm ý của mình so với việc hoàn toàn không thể nói lại càng khổ sở hơn, bàn tay của Thanh Ti không ngừng mở ra nắm lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay mang theo đau đớn khiến cậu nhíu mày.

“ Tôi nói … tôi hận anh … tôi rời khỏi anh … chết …”

Chỉ vài từ ngắn ngủi đã muốn hao phí hết toàn bộ thể lực của Thanh Ti, cậu nhìn khuôn mặt Vũ Văn Tuấn cơ hồ đã tiến đến ngay trước mặt mình, đôi con người đen láy kia sau khi nghe câu nói của mình thì mãnh liệt co rút, lập tức một ngọn lửa xanh lạnh lẽo như băng phừng phực dấy lên, phải, là lạnh như băng, là nụ cười không mang theo chút cảm xúc mà chỉ lạnh như băng.

Thanh Ti cảm giác được trái tim cậu đột nhiên nhảy dựng lên, cậu chưa bao giờ thấy Vũ Văn Tuần dùng loại ánh mắt như vậy nhìn cậu, ẩn giấu đằng sau mâu quang lạnh lùng sắc bén đó còn có một tầng nhàn nhạt đau thương cùng tuyệt vọng, tựa như một vực sâu không đáy gắt gao đem cậu vây hãm bên trong.

Cậu không muốn khiến Vũ Văn Tuần thương tâm, kì thật người mà cậu hận không phải Vũ Văn Tuần, mà là… cung chủ …

Chính là, cung chủ không phải Vũ Văn Tuần sao?

Thanh Ti liều mạng lắc đầu, cậu muốn nhận ra chỗ bất đồng trong đó, chính là đại não lại một mảnh hỗn loạn.

“Còn … trả lại anh …”

Không nghĩ, không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.

Thanh Ti mặc kệ những phỏng đoán đó, cậu gỡ xuống vòng ngọc hình rồng đưa lại cho Vũ Văn Tuần, nghĩ muốn chứng minh lập trường của mình.

Bàn tay mang theo đại lực cường thế dừng trên cổ Thanh Ti, nhưng lập tức lại li khai, ngón tay Vũ Văn Tuần nâng lên, phớt qua tóc mai mềm mại của Thanh Ti, hắn phát hiện tay mình thế nhưng lại run rẩy đến lợi hại, hắn muốn dừng lại, nhưng hắn nhận ra đó chỉ là hành động vô ích.

Người trước nay luôn rụt rè nhu thuận giờ phút này khuôn mặt căng thẳng, hờ hững mà chăm chú nhìn chính hắn, điều này làm Vũ Văn Tuần đột nhiên phát hiện, nguyên lai thứ hòa hợp gắn bó giữa hắn và Thanh Ti trong khoảng thời gian đó kì thật đều là biểu hiện giả dối, đứa nhỏ này cho đến bây giờ cũng chưa từng thuộc về hắn, cho đến bây giờ cũng chưa từng để hắn bước vào trong tâm cậu.

“Thanh Ti, tôi không nghĩ cậu sẽ hận tôi, thậm chí hận đến mức không thể khiến tôi chết đi…”

Lời nói của Vũ Văn Tuần tựa như là đang nói cho Thanh Ti nghe, cũng tựa như chỉ đơn thuần thì thầm cho bản thân nghe.

“Nói cho tôi biết, tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì? Cậu nói ra đi, xem như cho tôi tâm phục khẩu phục… “

Cậu không phải có ý đó, cậu vừa rồi chính là nhất thời sinh khí khẩu bất trạch ngôn* mà thôi, cậu chưa từng nghĩ muốn khiến Vũ Văn Tuần phải chết, thậm chí, dường như chỉ cần nhìn đến bộ dáng thương tâm tột độ này của hắn cũng đủ khiến Thanh Ti hối hận khi nãy đã nói lời cự tuyệt như vậy.

*khẩu bất trạch ngôn: lỡ miệng không biết lựa lời

Chính là, đã đến nước này thì dù giải thích gì cũng chỉ khiến người ta cảm thấy nực cười đi.

Hơn nữa, cậu cũng không biết bản thân nên giải thích như thế nào nữa.

Thế là đáp lại Vũ Văn Tuần chỉ có một chiếc vòng ngọc lạnh lẽo hờ hững chìa ra trước mặt.

“Thanh Ti, cậu có biết tôi hi vọng được nghe thanh âm của cậu đến thế nào không, khát vọng được nghe thấy hơn bất kì kẻ nào khác, tôi thậm chí còn nghĩ, nếu có thể cho tôi nói chuyện với cậu, tôi nhất định không tiếc trả bất cứ cái giá nào!”

Vũ Văn Tuần bắt đầu cười khổ.

“Hiện tại tôi rốt cuộc cũng nghe được rồi, chính là không ngờ câu đầu tiên nghe đến lại là câu cậu nói hận tôi … Tôi vẫn nghĩ việc cậu xa cách tôi là do tôi quá mẫn cảm, nguyên lai không phải, cậu vẫn luôn hận tôi, hận tôi đối với cậu giam cầm cùng trói buộc, chính là tôi không biết mình sai a, tôi chỉ muốn đem cậu giữ ở bên mình mà thôi, có lẽ tôi thật sự cho cậu quá ít tự do, chính là cậu cũng không thể phủ nhận tình yêu tôi dành cho cậu, nếu nói tôi có chỗ nào sai, vậy chính là sai ở việc tôi yêu cậu, mà cậu lại chẳng hề đáp lại tình yêu đó, tôi sợ mất đi cậu nên gắt gao đem cậu khóa chặt bên mình, cái loại cảm giác bất an khi muốn níu giữ nhưng lại sợ níu giữ không được đó cậu căn bản sẽ không hiểu!”

Ngay khi Thanh Ti do dự muốn rút vòng ngọc về, Vũ Văn Tuần đã vươn tay ra đón lấy, cái lạnh lẽo của vòng ngọc trong chớp mắt hung hăng đâm thẳng vào tim hắn, làm cho hắn đột nhiên cảm thấy thực bất lực cùng mỏi mệt.

Vũ Văn Tuần chuyển ánh mắt qua một bên, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu.

“Từ đầu đến cuối đều là một mình tôi đơn phương phải không? Chính là Thanh Ti, nếu cậu không yêu tôi, vì cái gì lại làm tình cùng tôi? Cậu cho tôi hi vọng, khiến tôi yêu cậu, đến khi tôi nghĩ rằng đã chân chính có được cậu, cậu lại một phát đá tôi ra xa… Tôi đối với cậu còn chưa đủ tốt sao? Vì cái gì trong mắt cậu luôn là người khác, lại chẳng chứa nổi mình tôi? Vì cái gì mà tươi cười cùng ôn nhu cậu dành cho người khác lại chẳng thể phân cho tôi một ít?”

Lời nói lạnh lùng có đôi khi so với vũ khí sắc nhọn càng khiến người khác thương tổn nhiều hơn, Vũ Văn Tuần biết hắn đã bị mấy câu từ đứt quãng khi nãy của Thanh Ti làm cho toàn thân đau đớn, hắn biết bất mãn Thanh Ti đối với hắn tồn tại đã lâu, có lẽ kết quả này hôm nay hắn nên sớm tính đến, chính là không muốn suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

Cảm thấy ngón tay của Vũ Văn Tuần lướt qua hai má mình dần trở nên lạnh lẽo, trong lòng Thanh Ti nhảy lên một cái, ngay cả hô hấp cũng trở nên khẩn trương, cậu dựa sát vào trường, bình tĩnh nhìn đôi ngươi đen láy sáng ngời kia, không thể tưởng tượng bản thân sau khi nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy thì Vũ Văn Tuần sẽ làm gì cậu.

Ngón tay sau khi mơn trớn hai gò má của Thanh Ti thì chậm rãi rời đi, Vũ Văn Tuần hướng phía sau từng bước lùi lại, nhìn Thanh Ti vì khẩn trương mà trên trán toát ra mồ hôi, không khỏi ảm đạm cười.

“Đối với cậu mà nói, tôi thật sự khủng bố đến vậy sao? Thế thì mỗi ngày cậu nhất định đều cảm thấy không vui vẻ đi? Bất quá sau này sẽ không như vậy nữa đâu, Thanh Ti, sau này cậu sẽ sống rất khoái hoạt hạnh phúc …”

Vũ Văn Tuần nói xong liền xoay người, không hề ngoảnh đầu lại mà cứ thế đi ra ngoài, chiếc vòng ngọc kia nắm chặt trong tay hắn, làm Thanh Ti có thể nhìn rõ những đốt ngón tay vì dùng sức quá nhiều mà trở nên trắng bệch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play