Quí Luân vốn định đánh thức y, nhưng nhìn thấy lão nam nhân mệt như thế, “chậc” một tiếng, cũng không còn nhiệt tình, tiện tay lấy áo che giúp y, xuống xe gọi Trương Siêu đến.
Trương Siêu đang hút thuốc, nhìn thất Quí Luân gọi, lập tức dụi tàn.
“Mọi chuyện cứ dựa theo kế hoạch mà làm.”
Trương Siêu gật đầu.
“Nếu như không có cái gì ngoài ý muốn.” Khóe mắt gã nhẹ liếc người trong xe một cái, do dự hỏi: “Tình huống có chút nguy hiểm, có thể đem người kia đi trước?”
Quí Luân nhìn mặt Tô Dịch mê man, thật lâu sau mới dời ánh mắt đi nói:
“Cứ để cho anh ta tiếp tục ngốc ở đây đi, lát nữa… lát nữa đi, đừng để cho đám người Thanh bang phát hiện là được rồi.”
Quí Luân không nghĩ đến bản thân cũng có loại cảm giác — do dự, lo lắng, sợ hãi.
Phân phó xong, hắn đã biết bản thân mình đã hoàng toàn bị vây hãm.
Sắc trời tối dần, tất cả người bên Quí Luân kiểm tra ở bến tàu, hắn ngồi ở trong xe nghịch tóc Tô Dịch, không ngờ tóc lão nam nhân này lại thích thế, làm cho hắn chẳng thể buông tay, có điểm… không nỡ đi ra ngoài.
“Quí thiếu gia, đội thuyền đến rồi, đã gởi ám hiệu.” Một gã vệ sĩ thấp giọng nói, không dám ngẩng đầu.
Quí Luân “ừ” một tiếng, đột nhiên dùng sức giật một ít tóc Tô Dịch! Người kia nhăn tít mặt, trong lòng thật không cam tâm muốn mở mắt ra, ánh mắt còn đang mờ mịt, nhìn thấy mặt Quí Luân lập tức tỉnh táo, lúc muốn hỏi “anh làm gì vậy’, Quí Luân hôn lên môi y một chút, thật nhẹ nhàng ôn nhu.
“Nụ hôn chúc phúc.” Sau đó hắn đột nhiên đổi giọng, uy hiếp nói:
“Em tốt nhất là nên khẩn cầu tôi đừng có chuyện gì, nếu không tôi chết rồi, sẽ đem em chôn cùng.”
Tô Dịch nghe xong cả người run run, kì thật y cái gì cũng nghe không rõ, cuối cùng chỉ nghe được hai chữ “chôn cùng”, khẩn trương nắm lấy tay Quí Luân, chỉ có thể nói: “Tôi… Anh…” nhưng mà cũng chẳng thể nói được rõ ràng.
Trương Siêu ở bên cạnh nhìn thấy chỉ có thể than một tiếng, giựt tay Tô Dịch ra, Tô Dịch bị thần sắc nghiêm túc của hai người hù dọa rồi, đáng tiếc chờ y ý thức được lúc nãy Quí Luân nói cái gì, thì người đã đi ra rồi.
Một gã ngồi trên ghế tài xế, thúc giục Tô Dịch đang bất động lên xe.
xxxxx
Quí Luân đứng đối mặt với đối phương trên boong tàu, đối phương vì an toàn, chỉ để cho Trương Siêu cùng năm gã vệ sĩ lên thuyền, mặt khác còn chuẩn bị thêm một thông dịch viên để nói chuyện với mấy người phía Việt Nam.
Đối phương là một gã trung niên khoảng một mét bảy, biệt danh là “Sói hoang”, rất có tiếng trong giới mua bán ma túy ở Việt Nam, chỉ cần đối phương đưa ra một cái giá, gã thậm chí không cần biết mặt chỉ việc buôn bán.
Lúc này “Sói hoang” nhìn thấy Quí Luân, cũng không bởi vì nhìn thấy Quí Luân còn trẻ mà để trong lòng thả lỏng, khách khí đứng lên, chỉ là trong mắt lộ ra ánh sáng, vừa nhìn liền biết là một kẻ lăn lộn giang hồ nhiều năm.
Thông dịch viên cũng không dám đắc tội hai bên, mạnh mẽ giả bộ bình tĩnh trước tiên khen ngợi đối phương mỗi người một câu, sau đó nói ra điều kiện của đối phương, nhưng lúc nói tới giá cả, “Sói hoang” ban đầu sắc mặt bất động đột nhiên cười một chút, nói vài câu với thông dịch viên, người kia sắc mặt trắng bệch phiên dịch cho Quí Luân nghe:
“Hắn nói… Ngài làm cho hắn phải thay đổi thời gian đã hẹn, giá tiền phải tăng thêm 50%”
“Sói Hoang” đối với chuyện tranh đấu trong giới xã hội đen bọn họ sớm đã nghe thấy, trên thực tế cũng có nhiều người chủ động liên lạc với gã tỏ ý muốn giao dịch, đáng tiếc cũng không có được cái giá cao như người trước mặt.
Quí Luân, thiếu gia Hồng bang, tuổi còn trẻ, tác phong tàn nhẫn huyết lệ nhưng cũng rất có tiếng, ngay cả dù đang ở Việt Nam gã cũng có nghe qua.
Mọi người đều biết mua bán ma túy mức độ nguy hiểm rất cao, bởi vậy vì trọng yếu như vậy, tầng lớp cao trong bang phái cũng không ra mặt trực tiếp.
Ban đầu người liên hệ với gã là Trương Siêu, nhưng mà khi gã vừa mới nhìn thấy “Thiếu tử gia Hồng bang” — Quí Luân bên cạnh Trương Siêu, gã chỉ biết, chuyến hàng này đối với Hồng bang, tối thiểu là đối với đại thiếu gia Hồng bang tuyệt đối cực kì quan trọng.
Gã đánh cuộc, trả giá cao tới đâu, Quí Luân đều đồng ý.
Hai bên đều mỉm cười nhìn theo đối phương, bề ngoài rất thân thiện, tất cả mọi người đều biết, giây tiếp theo rất có thể sẽ rút súng tiễn đối phương đi vào cõi chết.
Trong lúc khẩn trương ấy, vẻ mặt Quí Luân lại rất bình tĩnh, hình như là đang ở nhà mình, “Sói hoang” trước mặt hắn bất quá chỉ là một thứ đồ trang trí rẻ tiền không quan trọng. Một lúc sau, hắn nhẹ hừ một tiếng, nhưng vẫn như cũ không tỏ thái độ gì.
Trong lòng Sói hoang lại âm thầm than thở định lực của thiếu chủ Hồng bang này, chính mình cũng không nhịn được, dù sao điều kiện ban đầu cũng đã thỏa thuận rất tốt, thời gian càng lâu nguy hiểm càng cao, cùng lắm nếu không đạt thỏa thuận thì chỉ cần để tiền hàng tăng lên 25% làm cho cả hai bên đều giữ được mặt mũi.
Ai ngờ còn chưa nói ra khỏi miệng, chỉ thấy Quí Luân nâng tay nói:
“Nếu vậy thì tăng thêm 50% đi.” Hắn nói, ngữ khí không đậm không nhạt.
“Sói hoang” lặng đi một chút, tiếp theo cười to dùng tiếng Trung nói: “Được, được! Rất có khí phách! Buôn bán với ông Quí đây thật rất khoái trá!”
Tay Quí Luân buông xuống, vệ sĩ bên người cầm theo một cái vali màu đen lập tức đặt lên bàn, dùng mật mã mở ra, bên trong chật ních những tờ đô la xanh biếc.
“Đây là 50% tiền hàng, nhưng mà tôi muốn nhìn thấy hàng trước.” Quí Luân nói ra từng chữ.
Sói hoang bởi vì Quí Luân đáp ứng giá cao mà trên mặt sớm cười toe toét, cầm vài tờ tiền xác định không phải là đồ giả, vội vàng đồng ý, sai mấy người đi lấy hàng đến đưa Quí Luân xem.
Nhưng mà một lúc sau, dưới boong tày đột nhiên truyền đến tiếng súng rát mặt, người cả hai bên lập tức đề cao cảnh giác, Sói hoang lập tức đóng nắp vali xách trên tay, nhìn chăm chú vào Quí Luân. Tiếp theo một gã tôm cua bối rối chạy vào kêu to:
“Quí Thiếu gia! Lâm Tường của Thanh bang tới.”
Lập tức tiếng nổ mạnh làm cho kẻ khác phải run như cầy sấy vang lên, từ kho hàng chứa ma túy truyền đến!
“Bà mẹ nó!” Sói hoang biết có chuyện, hét lớn một tiếng, định mang theo vali tiền chạy trốn, vệ sĩ bên người Quí Luân đã sớm rút súng nhắm vào Sói hoang, Sói hoang cũng rút súng ra, cũng không ngờ người Quí Luân bên này đã nhanh chóng ra tay trước.
Lập tức “pằng” một tiếng, Sói hoang ôm theo cái vali đen còn chưa kịp bước đi, cách chân gã chưa đến nửa cm dưới boong tàu có một cái lỗ bán kính 2cm do đạn bắn, tất cả mọi người liền đứng yên bất động.
“Giao dịch còn chưa có xong.” Quí Luân dĩ nhiên hoàn toàn tỉnh táo, giơ nòng súng còng vươn khói nói.
Sói Hoang nhìn một đám người bên dưới, hừ lạnh dùng tiếng Trung nói:
“Quí thiếu gia, chuyện trong bang phái của các người thì các người tự mình xử lí đi, chuyện giao dịch có thể để lần sau bàn lại.” Sau đó chậm rãi di chuyển.
Lần sau? Đương nhiên sẽ không có lần sau! Gã mặc dù biết Hồng bang cùng Thanh bang tranh đấu, nhưng dưới lợi ích thật lớn, gã rất khó không thể nghi ngờ lần này hai người là liều chết đối đầu.
Ai ngờ Quí Luân lại nã một phát súng, lần này đạn xẹt qua mũi giày gã — Sói hoang lập tức cứng đờ.
Quí Luân thong thả nói:
“Lưu lại, giá tiền sẽ tăng thêm 50%” súng trong tay chậm rãi nhắm thẳng vào đầu Sói hoang “người tôi mang theo cũng đủ chống lại, bằng không — súng đạn chính là không có mắt.”
Bị uy hiếp, thần sắc dã lang rất là khó coi, nhưng hai phát súng của Quí Luân đích thật là đã rất nương tay, Sói hoang nhìn xuống dưới boong tàu bên ngoài có mấy chiếc xe, phỏng chừng quân số đối phương thật là không có nhiều hơn Quí Luân, đợi lát nữa hỗn loạn cũng có thể dễ dàng chạy hơn một chút, hoặc là… Mình giả bộ làm như là hỗ trợ, đợi lát nữa bọn đó lưỡng bại câu thương, mình chả phải trở thành ngư ông đắc lợi?
Trong lòng Sói hoang đã có quyết định, trên mặt lập tức cười hì hì nói:
“Đương nhiên, Hồng bang thiếu chủ sao có thể thể tiểu bang phái như Thanh bang hạ gục được, tôi phải ở lại chờ xem thắng lợi của Quí thiếu gia chứ.” Nhưng vali tiền vẫn ôm chặt trong ngực không lỏng ra lấy một giây.
Quí Luân đương nhiên biết gã đang nghĩ cái gì, cũng không vạch trần gã, thậm chí thu hồi súng trong tay.
Sói hoang thở một hơi, một kẻ thủ hạ của gã kéo theo một người bị siết chặt cỗ, giãy dụa không ngừng đi về phía gã áo đen.
“Lão đại, mới vừa rồi khiến cho kho hàng bị nổ mạnh chính là nó.”
Sói hoang đi lên nhìn mặt người kia, chính là một khuôn mặt của người Trung Quốc.
Người kia nhìn thấy Sói hoang, chẳng những không có lộ ra thần sắc e ngại, lại còn phun nguyên bụm máu vào mặt.
Sói hoang lập tức giáng một cái tát lên mặt gã, lớn tiếng hỏi:
“Ai phái mày tới đây!?”
Trả lời lại cho gã chính là những tiếng nổ mạnh liên tiếp trên thuyền.
“Ha ha! Nếu mày không chịu hợp tác với Thanh bang! Tao cho bọn mày cũng không thể nuốt trôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT