Ánh mắt Quí Luân buồn bã, trầm mặc vài giây hắn quay đầu đi về đại sảnh, cũng không thấy thân ảnh uống trà của Quí Tam gia. Hắn tiện tay chụp lấy một người hỏi:
“Quí Tam gia đâu?”
Người kia vừa mới trải qua trận bắn nhau kinh thiên động địa, chịu áp lực lớn cực kì, huống hồ Quí Tam gia kia bỏ đi lúc nào mọi người thật là không biết, nhìn người bị chộp lại cũng run run, cũng không ai dám đứng ra trả lời câu hỏi của Quí Luân.
Quí Luân thả người kia ra, sắc bén nhìn một vòng, mãi cho đến khi có người từ dưới bàn chui ra, thì ra đó là kẻ hầu tùy thân của Quí Tam gia, gã chà chà tay cẩn cẩn thận thận trả lời:
“Lão, lão gia rời đi trước, còn nhắn lại thiếu gia nhớ chuyện gì là quan trọng, đừng để bị phân tâm…”
Trương Siêu cười khổ, nhìn về khuôn mặt không chút thay đổi của Quí Luân, trong lòng nói thầm: Gừng, đúng là càng già càng cay.
Quí Luân nhìn chăm chú vào mặt kẻ hầu kia, ra lệnh nói:
“Trương Siêu, để cho nó gọi điện thoại cho Quí Tam gia.”
Người hầu kia khi gọi điện thoại cho Quí Tam gia, tay đang run rẩy, trong lòng không ngừng kêu gào: con mẹ nó! Hai người đều là ông chủ khó hầu hạ, vì cái gì mình lại ở đây?
Mà Quí Tam gia trong xe nhìn thấy số điện thoại nhà Quí Luân, nhìn thoáng qua một cái ra lệnh người bên cạnh tắt máy.
“Mấy ngày này Quí Luân có gọi điện thoại đến cũng không được nghe, ta muốn làm cho hắn tỉnh táo lại, vô pháp vô thiên lắm rồi!?”
Quí Tam gia rút ra điếu thuốc, đột nhiên cười với người bên cạnh nói:
“Đem mi đến chỗ đó cuối cùng cũng có ích, cũng xem như cấp cho tên tiểu tử Trương Siêu kia một bài học, miễn cho ảo tưởng rằng theo Quí Luân thì cái gì cũng không làm khó được, mi nói sao, Tiểu Mạnh?”
“Lão gia sáng suốt.” Tiểu Mạnh cúi đầu thay Quí Tam gia châm lửa.
Người hầu đem điện thoại trả lại cho Trương Siêu, lắp bắp nói với Quí Luân: “Lão gia không nghe điện thoại.”
Quí Luân cầm điện thoại của mình gọi lại một lần nữa, quả nhiên lại bị cúp, hắn phẫn nộ trực tiếp đem điện thoại vứt lên mặt đất.
Trương Siêu chạy theo nói:
“Nếu không… Chúng ta có thể cầu cứu bà cô chủ nhà bên kia, lão gia có thể sẽ nghe lời của bà ta.”
Quí Luân không có trả lời, cất bước đi ra khỏi đại sảnh. Mọi người ta nhìn mi, mi nhìn ta, trừ Trương Siêu ra không ai dám đi theo.
Quí Luân trở lại phòng ngủ, lập tức tại góc tường nhìn thấy hai điểm đỏ lóng lánh — viên hồng ngọc hai cara, hắn đem khảm lên trên nhũ hoàn, ngồi trên mép giường, sờ lên trên đó, một câu cũng không nói.
Theo hắn lâu như thế, Trương Siêu biết Quí Luân đang lo lắng mới nói những lời kia với hắn, nghĩ nếu để Tô Dịch ở trong tay Quí Tam gia vài ngày, không chết không toàn thây thì cũng chỉ còn lại vài khớp xương, nhưng mà Quí Luân kể từ khi mẹ ruột chết đi sau này liền có khúc mắc với Quí Tam gia, đối với mẹ kế lại càng hận thù. Từ nhỏ không có cha mẹ chiếu cố, muốn cái gì thì chính mình liền cướp lấy, không chiếm được thì hủy diệt, biến thành tính cách cực đoan như bây giờ.
Nói hắn phải cúi đầu, Trương Siêu cũng không đành lòng.
Đột nhiên Quí Luân đứng lên, hù Trương Siêu giật hết cả mình, chỉ thấy hắn mở cửa sổ ra, dùng sức ném hai cái nhũ hoàn ra ngoài.
Sau đó Quí Luân cứ ngẩn người như vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhúc nhích, qua vài phút mới nói với Trương Siêu:
“Đem phòng ngủ dọn dẹp, tôi không muốn nhìn thấy bất kì cái gì không nên có.”
Đây là muốn buông tha cho Tô Dịch sao?
Quí Luân từ nhỏ đến lớn, trừ mẹ của hắn ra, không có bất kì người nào hay sự tình gì vừa ý, hết thảy cũng như là món đồ chơi của hắn, nhiều năm qua thật vất vả mới để ý đến Tô Dịch, cứ như vậy mà bỏ đi sao?
Sau này còn có thể có một lão nam nhân Tô Dịch nào nữa sao?
Trương Siêu nói không được mất mát trong lòng, bất quá, Quí Luân muốn trở thành kẻ mạnh, sao có thể lưu lại thứ đã nhiều lần uy hiếp đến hắn bên cạnh được, nhanh chóng loại bỏ là tốt nhất, nhưng mà gã thật sự không muốn trơ mắt nhìn Quí Luân trở lại bộ dáng như lúc trước.
Trương Siêu vô lực, hơn nữa sau khi nghe nói Tiểu Mạnh phản bội – đó là đứa nhỏ một tay gã đề bạt, ánh mắt đối với gã lúc nào cũng ngập tràn ngưỡng mộ — lần đầu tiên cảm giác được cố gắng của mình cũng đã thất bại.
xxxxx
Vết thương của Tô Dịch nhiễm trùng, đầu óc hôn mê mờ mịt, cuối cùng bị nước lạnh làm cho tỉnh lại, bất quá khi y mở to mắt nhìn thấy mặt Tiểu Mạnh, lại muốn bất tỉnh tiếp.
Tiểu Mạnh giáng cho y mấy tát, kèm theo là tiếng mắng chửi:
“Tiện nhân tỉnh lại cho tao! Không cho phép giả bộ ngủ!”
Mặt Tô Dịch bị đánh đến đỏ ửng, sưng lên giống như quả đào, toàn thân trần truồng bị trói chặt. Y chật vật lăn trên mặt đất, né tránh đi, còn phải vội vài co lại thành một cuộn che đi bộ vị trọng yếu, òa khóc:
“Oa! Buông tha cho tôi đi! Tôi đoạt vợ hay là mẹ của cậu, cậu tại sao lại đối xử với tôi như vậy!?”
Tiểu Mạnh nghe xong càng thêm tức giận, gã dùng lực đạp vào bụng Tô Dịch một cái, người phía dưới oằn người nôn khan, nhưng mà đã lâu không có ăn cơm, muốn nôn cũng chẳng thể nào nôn được.
Tô Dịch đáng thương nằm cuộn trên mặt đất chờ đòn thù tiếp theo của Tiểu Mạnh, chỉ nghe thấy tiếng nói run rẩy của người kia:
“Đều tại mày… Đều tại mày xuất hiện tao mới phải rời bỏ hắn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT