Khoảnh khắc hấp hối ấy, Phong Duyên nghĩ mình nên khẽ lẩm nhẩm tên ai. Hài tử cô độc kiêu ngạo đã được định trước phải bị tình yêu tổn thương kia; hay nam tử không ai bì nổi thủ tại biên quan gió thảm mưa sầu nọ.

Phong Duyên nhịn không được thầm thở dài dưới đáy lòng. Y biết, hết thảy đều là lỗi của y. Nhưng Phong Duyên vừa không có dũng khí giết chết chính mình, cũng không có dũng khí giết chết một người khác, cho nên sự tránh né của y trở nên gian nan dị thường. May mắn, Văn Tụ là người có thể giúp đỡ y làm được hết thảy.

Phong Duyên lần đầu tiên uống trà kia, ngọt lành khiến y cảm thấy không chân thật, y ngẩng đầu nhìn Văn Tụ, trong mắt nàng có tuyệt vọng. Vì thế Phong Duyên liền sáng tỏ. Thứ mình không chiếm được, vậy thì hủy đi! Con người đều là một dạng. Ích kỷ mà lãnh khốc, nào yêu nào hận, đều là vì thỏa mãn phần linh hồn hư vinh kia của mình. Vốn đã chẳng thuần khiết, hà tất lại ngụy trang thuần khiết?

Nỗi đau nhục thể, là có thể giảm đi nỗi đau trên thân thể.

Phong Duyên biết, mình nhất định phải chết, không phải bởi vì áy náy, y đã thương tổn người khác, thế nhưng bản thân cũng gánh lấy, cho nên hết thảy hòa nhau. Y thậm chí không minh bạch, đối với Mạt An và Thiên Dương, y rốt cuộc đã ôm tâm tư ra sao mà đi trêu chọc họ? Là đột nhiên cảm thấy hết thảy đều vô vị, làm thế nào cũng không thể toàn tâm toàn ý đi yêu một người.

Người sống rốt cuộc là vì cái gì? Đây đã thành vấn đề Phong Duyên mỗi ngày đều đang hỏi chính mình.

Tích Nhan hạ quân cờ, ngẩng đầu nhìn phụ thân mình: Phụ thân, ván này con thắng.

Phong Duyên cười, đưa tay vuốt tóc Tích Nhan: Muốn tưởng thưởng gì không?

Phụ thân, bất kể người đi bao xa, đi bao lâu, đều sẽ trở về chứ? Tích Nhan nghiêm túc hỏi.

Lòng Phong Duyên liền đau đớn một trận. Tích Nhan, nữ hài nhi thông minh lanh lợi này, trên đời này, nữ hài nhi này là giống y nhất, tương lai, nó có thể sống tốt chứ? Liệu có giống mình, ngay cả một chút tuyệt vọng cũng không biết? Vì thế, y cười trả lời: Ta sẽ trở về, nhất định sẽ trở về, vĩnh viễn ở bên cạnh con…

Cuối cùng, Phong Duyên thực sự trở về, hoặc giả trước nay chưa bao giờ rời khỏi. Những u hồn trong hoa lan, một giọt thuần hương trong lan hoa nhưỡng…

Sống là rất đau nhỉ? Ánh mắt Văn Tụ lạnh thấu xương. Mạt An cúi tầm mắt, đúng vậy, sống đúng là rất đau, cho nên Phong Duyên nhẹ nhàng rời đi, y đem đau đớn lưu cho người khác nhấm nháp. Thế nhưng, chết rồi thì thật sự không biết đau sao? Mạt An không chắc chắn, y đột nhiên mê mang, dự tính ban đầu khi mình đến phủ Phong Ly này là gì? Y là vì đến tìm Phong Duyên, dù chỉ từng chút vụn vặt của Phong Duyên cũng tốt, nhưng y lại đột nhiên minh bạch, y vốn chẳng cần đi tìm Phong Duyên. Nơi nào cũng chẳng có sự tồn tại của nam tử y yêu, nam tử y yêu trong mắt mỗi một người đều không giống nhau, cho nên, y chỉ có thể yêu người trong lòng kia.

Y nhớ lại lần đầu tiên trông thấy Phong Duyên, là một buổi chiều u ám, Phong Duyên đang cúi người nói chuyện với học trò. Y khom lưng quay đầu, cười nhẹ nhàng với mình, Mạt An từ đấy lâm vào mê hoặc, không cách nào quay đầu lại nữa.

Phong Duyên, Phong Duyên… Y gọi tên người kia, nhưng người kia càng lúc càng chạy xa, cuối cùng ngay cả bóng dáng cũng không thấy nữa.

Chàng không hỏi ta vì sao phải giết chàng sao? Văn Tụ nắm chặt tay Phong Duyên, trượng phu của nàng quá chói mắt, cho dù là lúc hấp hối cũng không thể che giấu hào quang của y.

Vẻ tươi cười của Phong Duyên có chút bóp méo, có lẽ lại đau rồi. Một năm qua, họ hiểu trong lòng, không mời đại phu, có lẽ họ đều biết đối phương muốn gì, cứ thế nhẹ nhàng mà cho, cũng coi như là phu thê một hồi. Thế nhưng thời điểm cuối cùng này, vì sao lại không nỡ? Trên linh hồn họ chưa từng phù hợp, nhưng họ cũng chưa từng phản bội cuộc hôn nhân của mình từ trên thân thể, vì sao còn cảm thấy hết thảy lại hoang đường như thế? Dường như mơ một giấc mơ không thực tế. Có lẽ tỉnh dậy là được rồi chăng?

Trong mộng, đau đớn cũng là chân thật.

Văn Tụ, Văn Tụ, nàng đừng hận ta, cũng đừng hận bản thân. Chúng ta đi lên con đường này, là chúng ta tự nguyện. Gần đây ta luôn suy nghĩ, biết đâu, ta là người không nên tồn tại trên thế giới này, ta cách mọi người quá xa, dễ dàng bay đi mất… May mà ta đã gặp được, nàng lại ban cho ta Tích Nhan và Ly Ương… Chỉ là, ta đã đi đến cuối, không còn giả vờ lưu lại được nữa… Đến cuối cùng, ta cũng sẽ giết chết bản thân ta… Nàng đừng khóc, Văn Tụ, nàng đừng khóc…

Hết thảy đều là lỗi của ta… Nhưng mà, chết rồi là có thể mang đi tất cả tội lỗi sao?

Người sống nhờ trên hoa lan, nhìn những thăng trầm của Tích Nhan và Ly Ương, liệu có còn rất đau đớn?

Văn Tụ và Tích Nhan đưa mắt tiễn Mạt An rời đi, Tích Nhan nhìn mẫu thân tiều tụy, lộ ra chút tươi cười an ủi, sau đó đi đến biệt viện của mình.

Phụ thân con, ông ấy là bị độc chết… Văn Tụ ở phía sau nhẹ nhàng cười nói. Một loại độc dược mạn tính tên “tương tư miểu”… là ta tự tay bỏ vào nước trà của phụ thân con…

Tích Nhan dừng bước, quay đầu cười thê thảm.

Phụ thân, trà của người có ngon không? Tích Nhan hỏi.

Đây là trà chỉ có một mình ta uống được, con và Ly Ương đều không thể uống… Trà này tên là tương tư… Phong Duyên cười, vén chăn cho Tích Nhan, sờ mặt nàng nói: Tích Nhan, ngủ sớm một chút, mơ một mộng đẹp!

Tích Nhan ngoan ngoãn nhắm mắt, chìm vào giấc mộng.

Nàng mộng thấy Phong Duyên chết, mình vào cung, Ly Ương làm quan đương triều, Chân Lam chết… sau đó, nàng cũng chết…

Đây là mơ. Tích Nhan nói với mình như vậy. Chờ ngày mai ta tỉnh, Phong Duyên sẽ mỉm cười đứng trước mặt. Nàng phải nói với người, nàng mơ một giấc mơ kỳ quái…

Vào đêm, chìm vào giấc ngủ sâu, mơ một hồi mộng đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play