Tích Nhan mang thai tháng thứ tư, thời tiết dần dần chuyển lạnh, Tích Nhan bị phong hàn, nằm trên giường liên tục năm sáu ngày không dậy nổi, cuối cùng rời giường nhưng cũng hạ chứng ho dai dẳng, người lập tức suy yếu.
Vĩnh Duyên đế thủy chung không xuất hiện tại Phong Hà cung, bất quá Ngự y mỗi ngày đều sẽ qua bắt mạch, chăm sóc cũng coi như hết lòng, Thúy Bình lại ở bên không rời, chỉ là, bệnh của Tích Nhan lại không làm sao trị tận gốc được.
Ly Ương ở trong cung đình càng ngày càng được Hoàng đế trọng dụng, không lâu liền thăng chức thành Hộ bộ Thị lang, kiêm đi lại cung đình, đồng thời giúp đỡ Thẩm Trạc Ý chuẩn bị lễ tế thiên. Tuổi còn nhỏ, lại là tiền đồ tốt không ai bì nổi.
Chị, thân thể chị có khá hơn không? Ly Ương cơ hồ cách mỗi một ngày đều sẽ vấn an Tích Nhan, thông minh như y, tự nhiên cũng nhìn ra được Hoàng thượng không hề sủng ái Tích Nhan. Tỷ tỷ thông minh lanh lợi, tuy không để ý, Ly Ương lại có chút bất bình cho nàng. Trong mắt Ly Ương, trên đời này nữ tử nào cũng kém tỷ tỷ thông tuệ thanh thấu như vậy!
Ly Ương, ta rất tốt, về sau không cần động chút là đến thăm như vậy, sẽ khiến người ong ve… Tích Nhan một câu chưa nói dứt đã ho sù sụ. Ly Ương đau lòng không thôi, liên tục nói: Tỷ tỷ thế này, làm sao nói là rất tốt? Chị, chị phải bảo trọng! Có thời gian thì ra ngoài đi lại một chút! Nhìn chị ở trong cung, cô cô quạnh quạnh, đừng nói người, ngay cả chậu hoa cũng không có… Chị, chị rốt cuộc làm sao vậy? Hoàng thượng cũng không quản chị sao?
Hoàng thượng đối xử với ta rất tốt! Tích Nhan cười cười, tân khoa Trạng nguyên nghe nói trên điện nghị chính ngôn từ sắc bén, lòng dạ thao lược, kỳ thật vẫn là tiểu hài tử!
Chị, thế chị chấn tác tinh thần, phụ thân nhất định đang ở trên trời nhìn chúng ta đấy! Cho nên, chúng ta phải sống tốt! Như vậy phụ thân mới cao hứng, đúng không? Ly Ương như là đang hống hài tử, Tích Nhan lại nhịn không được cao hứng. Hài tử trước mặt này, là thân nhân của mình, người duy nhất mình có thể dựa vào trên thế giới này, thế nhưng, y cũng giống như những người khác, vĩnh viễn đều không thể minh bạch trong lòng mình đang nghĩ gì, bởi vì mình là người không cùng một kiểu với người khác!
Chị, Hoàng thượng còn cùng em nói đến phụ thân đấy! Ly Ương một câu, lại làm Tích Nhan kinh hãi… nói… nói đến phụ thân…
Đúng vậy, chị, Hoàng thượng chưa bao giờ cùng chị nói đến phụ thân sao? Hoàng thượng nói phụ thân mặc dù chỉ dạy ngài một năm, lại dạy ngài không ít thứ, cầm kỳ thư họa, còn có ngâm thơ làm phú… Em oán trách với ngài, phụ thân chỉ thích tỷ tỷ thôi, chơi cờ chỉ chơi với tỷ tỷ, đàm thơ cũng chỉ thảo luận với tỷ tỷ, lại mặc em làm việc, nhưng làm sai cũng sẽ phạt lợi hại, hồi nhỏ em thật là đố kỵ tỷ tỷ! Hoàng thượng nghe xong còn cười ha ha! Chị, kỳ thật Hoàng thượng là Hoàng thượng tốt, chị đối đãi người cũng đừng quá lạnh lùng! Mỗi lần em thăm tỷ tỷ, Hoàng thượng đều sẽ hỏi chị đấy!
Ly Ương tiếp tục nói những gì, Tích Nhan đã không nghe rõ. Chỉ là bản thân dường như đã chứng thực, phụ thân mình đích xác từng tồn tại trong hoàng cung này, chỉ là Vĩnh Duyên đế không muốn nói với mình mà thôi. Có lẽ có một số điều, y không có biện pháp nói với người khác… Chỉ là, Ly Ương không giống, hai người thoải mái nói đến phụ thân mình, tuy rằng y sẽ không cho biết điều bí ẩn nhất, nhưng y tất nhiên sẽ rất cao hứng cho biết một số chi tiết trong một năm ấy, tỷ như họ cũng cùng nhau uống rượu hoa lan, cùng nhau uống say, nằm dài trong đình…
Tích Nhan có cảm giác bị đâm đau nhói.
Cũng là thời điểm ấy, Linh phi được Hoàng đế sủng ái nhất có thai, người trong cung đều phỏng đoán, nếu sinh là tiểu hoàng tử, tam hoàng tử nói không chừng sẽ thất sủng. Dựa vào thân thế của Linh phi, hài tử của nàng tuy rằng xuất thân không cao, nhưng bằng sự tin sủng của Vĩnh Duyên đế, hết thảy đều vẫn chưa nói chắc được, nhất thời trong cung đình một lần nữa sóng ngầm tuôn ra.
Tế thiên định vào mùng mười tháng mười.
Thẩm Trạc Ý đến hậu cung dạy chúng tần phi cùng hoàng tử hoàng nữ lễ nghi khi tế thiên, Tích Nhan ngồi ngay sau bình phong, nghe thấy Thẩm Trạc Ý thanh âm ôn nhu, dường như không khác biệt gì 6 năm trước. Khi đó, Thẩm Trạc Ý là đệ tử phụ thân vừa ý nhất, thông tuệ hiếu học, Tích Nhan trốn ngay sau cửa sổ lén lút nhìn. Tiểu nữ hài 12 tuổi, khắp trong lòng là thiếu niên anh tuấn nho nhã này, chỉ tiếc, cũng chính là một năm ấy, Thẩm gia cả nhà chuyển đi, sau đấy, Mục gia cũng dọn đến kinh thành, từ đó, không còn gặp mặt nữa. Cho dù hiện tại đứng trước mặt nhau, sợ cũng chẳng nhận được đâu!
Sau khi Thẩm Trạc Ý rời khỏi, chúng tần phi cũng lũ lượt về cung của mình, Linh phi luôn lạnh nhạt với người khác kia đột nhiên đi đến bên cạnh Tích Nhan: Uyển phi, cùng đi một chút đi?
Tích Nhan thoáng gật đầu, làm tần phi khác không khỏi giật mình. Chuyện Linh phi nói tiếng đàn của Uyển phi nhiễu người, hoa lan ngạt người, lại một mình chiếm lấy hậu hoa viên, cả hậu cung đều biết. Chẳng ai hiểu được, vì sao Linh phi nhận muôn vàn sủng ái vào một thân lại đối phó một tần phi không hề được sủng rõ ràng như vậy. Mà hiện tại, lại nói muốn cùng nàng đi một chút…
Uyển phi là người Giang Nam nhỉ? Nghe nói, Lễ bộ Thượng thư Thẩm Trạc Ý vừa rồi còn là học trò của lệnh tôn! Uyển phi cùng Thẩm đại nhân cũng xem như thanh mai trúc mã… Thanh âm của Ngọc Linh Lung cũng du dương như tiếng ca của nàng.
Ta cùng Thẩm đại nhân quả thật từng cùng nhau đọc chút thi thư, nhưng đó đã là chuyện cũ sáu bảy năm trước rồi… Tích Nhan cười nhàn nhạt, ngẩng đầu nhìn thiên không, Linh phi cũng là người Giang Nam nhỉ?
Ta không phải, ta chỉ là ca cơ bị bán đến Giang Nam… Thanh âm Linh phi lập tức lạnh xuống, ta không giống ngươi, ngươi là nữ tử thanh cao được mưa phùn lất phất Giang Nam xông, có tài có mạo, hiện tại lại có một đệ đệ tương lai có thể trở thành Tể tướng, mà ta chỉ là một ca cơ, xuất thân thấp hèn…
Linh phi xin đừng nói như vậy, trong cung này còn ai có thể được Hoàng thượng sủng ái như nàng? Tích Nhan tránh mũi nhọn của Linh phi, cười nhẹ như mây gió.
Được sủng? Linh phi đột nhiên cười, Hoàng thượng sủng ta, chỉ là vì muốn quên ai đó thôi… Bất quá, ta không quan tâm, cho dù là như vậy, ta cũng sẽ làm cho Hoàng thượng quên mất người kia…
Nói rồi Linh phi rảo bước đi mất, lưu lại Tích Nhan một người ngẩn ra. Vì quên ai đó? Vì quên ai đó? Nữ tử mỹ lệ tên Ngọc Linh Lung này, làm sao có một đôi mắt tàn nhẫn kia chứ?
Còn hơn nửa tháng sẽ là ngày tốt tế thiên.
Ly Ương vào trong cung bồi nàng, y nói, chị, ngày hôm qua em cùng Hoàng thượng đi săn, em săn được một con bạch hồ, đang bảo người ta làm áo choàng gấp, cho người chống lạnh. Y nói, hôm qua, Hoàng thượng thảo luận với em vấn đề làm sao cứu tế nạn dân ven bờ Hoàng Hà, em nói phải mở quốc khố, cũng để chúng hoàng thân đại thần quyên góp. Y nói, hôm qua, Hoàng thượng cùng em uống rượu đến nửa đêm, còn ngâm không ít thơ đấy, hôm nào bảo người đưa đến cho tỷ tỷ xem. Y nói…
Tích Nhan nghe mà hơi kinh hãi, rồi lại không biết mình có thể làm những gì, Ly Ương vẫn là hài tử, sùng bái một người là việc rất dễ dàng, nhưng bởi vì sùng bái, sẽ vứt bỏ bản thân. Y tất nhiên không biết y sẽ gặp phải bao nhiêu ghen ghét, bởi vì tuổi trẻ, chỉ cho rằng mình làm đều là đúng, nhưng trên đời này, lòng người đều là hiểm ác.
Tích Nhan bi ai nhìn đệ đệ cơ hồ giống hệt phụ thân, nhưng nàng biết, Ly Ương không phải Phong Duyên, Ly Ương sẽ bị dung mạo này hại cũng không chừng. Tích Nhan thở dài, sau đó đột nhiên nắm tay đệ đệ, Ly Ương, Ly Ương, đệ rời khỏi cung đình đi! Đệ về Giang Nam đi! Đệ đi cầu Hoàng thượng thả ra ngoài đi! Đệ…
Đang nói, Tích Nhan lại ho sù sụ, dời chiếc khăn tay màu trắng, chính giữa lại lốm đốm vết máu. Ly Ương cũng kinh hãi, thất thố kêu Thúy Bình đi tìm Ngự y. Tích Nhan chậm rãi lắc đầu, Ly Ương, đệ rời khỏi nơi này đi… rời khỏi…
Lúc Tích Nhan lại mở mắt ra, Vĩnh Duyên đế đang ngồi ngay đầu giường mình, y thấy nàng tỉnh lại, liền lộ ra chút tươi cười. Sau đó quay đầu, cười với Ly Ương vẻ mặt lo lắng, ngươi cũng nghe thấy Ngự y nói rồi đấy, chỉ cần điều dưỡng tốt là được… Ngươi xem ngươi vội vã đến tìm trẫm như vậy… chạy toát một thân mồ hôi… qua đây…
Hoàng thượng… Ly Ương ngập ngừng, tiến lên vài bước, Vĩnh Duyên đế liền vươn tay, giúp y lau mồ hôi trên thái dương, biểu tình ôn ôn nhu nhu.
Y xưng hô “ngươi”, không phải kêu ái khanh này kia; người kia gặp sự tình gì, lập tức nghĩ đến đi tìm y.
Tích Nhan biết chuyện mình lo lắng không thể tránh. Cho dù là một chút kỳ tích, trời cao cũng không nguyện ý ban cho.
Mùng mười tháng mười, ngày tế thiên đại điển.
Vốn nói là ngày hoàng đạo, cư nhiên sấm sét cùng đến, mưa to như trút, lễ tế thiên không thể không hoãn lại.
Tích Nhan ở trong Phong Hà cung, nghe từng tiếng sấm, tâm kinh đảm hàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT