Khi đội ngũ xuất phát, cuối cùng Tô Dự cũng nhìn thoáng qua mẫu thân hắn đang khóc như hoa lê vũ đái, uể oải nói: “Ngươi không lưu luyến một chút nào sao?”
Tô Mạch cũng không thèm thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, nhàn nhạt mà liếc Tô Dự: “Ngươi cảm thấy, ta có gì mà cần lưu luyến?”. Ngươi đoạt vị trí thế tử của ta, sau đó mẹ ngươi đoạt vị trí vương phi của mẫu thân ta, kể từ lúc ấy ta cùng vương phủ đã không còn bất cứ quan hệ gì. Tô Dự nghẹn lại, nhưng cũng không nói thêm một câu. Bọn họ vốn dĩ là huynh đệ nhưng không có nhiều tình cảm. Sống trong cùng một gia đình mười sáu năm, ngoại trừ đi học, những mặt khác cũng không có liên hệ gì.
Tô Dự là kẻ cao ngạo quạnh quẽ, xưa nay vốn kiệm lời. Ở vương phủ Tô Mạch cũng không có tâm trạng mà phản ứng với vị đệ đệ này, huống chi bây giờ tình cảm dành cho vương phủ. Bên ngoài, bọn thị vệ giám thị không nghe thấy bọn họ nói lời nào nữa.
Tô Mạch ra khỏi cửa luôn có lụa trắng quấn ngực, những ngày mát vẻ thì không sao, nếu là ngày hè ngày nào cũng bó chặt ngực thì quả là muốn mạng nhỏ của nàng mà.
Nàng lại sợ nửa đường đi tiểu bị người ta nhìn ra manh mối, dọc theo đường đi cũng không dám uống nước, khát đến không chịu nổi mới đưa nước đến bên môi nhấp một chút. Tháng sáu mặt trời nóng rát, ngực và bụng bị bó chặt nóng nực muốn điên. Nửa ngày trôi đi, cả người Tô Mạch đều bải hoải, mặt mày tái nhợt, có vẻ như là bị cảm nắng.
Giữa trưa nghỉ ngơi, binh lính xây bếp nấu cơm, Tô Mạch nằm ở trên xe, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cả người cũng lười nhúc nhích. Xe ngựa đỗ xuống bóng cây, mành xe cũng được rém lên, gió lạnh sộc vào, thổi trúng Tô Mạch đang mơ màng sắp ngủ.
Nàng chỉ vừa mới chợp mắt, bỗng thấy có người lên xe ngựa, mắt nàng trợn lên bắt gặp khuôn mặt tuấn mĩ trắng trẻo của Tô Dự. “Uống nước đi.” Tô Dự đem một cái túi nước nhét vào trong tay nàng, ngồi xuống bên cạnh, cũng không có nhìn nàng, mà giương mắt ra ngoài, không nói lời nào cũng không thèm đi.
Tô Mạch biết cứ như vậy nàng nhất định bị cảm nắng, nàng không muốn chưa đến được kinh thành đã bị nắng thiêu chết.
Đành uống một ngụm, “Nước à?” Chẳng những là nước, còn có vị bạc hà, mát lạnh giải nhiệt.
Tô Dự cũng không tiếc mà “Ừ” một tiếng. Tô Mạch vừa uống nước vừa liếc nhìn hắn. Nàng là một tên phế tử, tên đệ này khoản đãi nàng là có ý đồ gì?
Tô Mạch suy nghĩ, Võ bình hầu giúp nàng đoạt lại thân phận thế tử, nếu nàng chết, Tô Dự liền giống mẫu phi hắn, thuận lý thành chương mà thay thế nàng.
“Ngươi không phải đối thủ của ta.”
Tô Dự lạnh lùng phát ra một câu. Ánh mắt này của huynh trưởng hắn cũng quá là rõ ràng đi, hắn không cần làm khó mình cũng đoán được ý nghĩ của tên này. “Hắn” lấy đâu ra tự tin rằng bản thân có thể có khả năng gây rối đây cơ chứ?. Tô Dự đứng dậy xuống ngựa, quẳng cho Tô Mạch cái gáy xinh đẹp của hắn. Tô Mạch uống nước bạc hà mát lạnh đến nghẹn cả rồi.
Từ Tương Nam đi đến kinh thành, lộ trình theo hướng bắc phải đi qua Lưỡng Giang, sau đó phải đi đường thủy vào kinh. Đây là con đường nhanh nhất và tiện nhất nhưng mà Cảnh đế lại chọn đi tuyến đường hướng đông nam, đi qua Lâm Xuyên. Hướng đông của Lâm Xuyên là địa bàn của Đông Sơn vương. Nhìn vào lộ tuyến này, có vẻ Cảnh đế rất muốn cùng Đông Sơn vương gây vài cuộc chiến.
Tô Mạch trong lòng lo sợ, “Sẽ đánh nhau sao?” Theo nàng, mấy vị phiên vương này nên học tập phụ vương nàng chắp tay đầu hàng nhanh chóng đi. Đây toàn là vì tư lợi bản thân gây chiến tranh khiến cho dân chúng lầm than. Đối với giang sơn xã tắc đều là không tốt.
Tô Dự nhìn nàng một cái, đối với gương mặt buồn lo vô cớ của nàng như đang chìm trong thế giới của riêng mình, hắn liền nhàn nhạt nói:
“Ba ngày nay ngươi không tắm gội.”
Tô Mạch nghe theo giọng điệu của hắn mà hít thấy mùi khó ngửi. Nàng theo bản năng mà phình mũi lên hít, đúng là một mùi vị vừa hôi vừa chua, nhưng nàng dám khẳng định đó chính là mùi của mấy tên thị vị đang cưỡi ngựa ngoài kia, cùng nàng Tô Mạch không có liên quan gì hết.
“Ngươi thấy sẽ đánh nhau sao?”
Gương mặt của Tô Dự rõ ràng đanh lại, ngay sau đó liền hòa hoãn trả lời: “Đây không phải là việc ngươi cần quan tâm.” Bọn họ chỉ là con tin, không có can thiệp quyền lực của triều đình. Cảnh đế hiển nhiên sẽ dẹp yên nội loạn phiên vương chấn uy hoàng quyền.
Hai anh em vừa mới bắt đầu nói chuyện lại nhanh chóng kết thúc. Ban ngày ngồi chung xe, ban đêm nằm cùng trướng cũng không làm mối quan hệ của họ hòa hoãn đi. Thị vệ giám thị mỗi ngày đối với Cảnh đế bẩm báo cũng không có gì mới mẻ.
Ngày thứ năm, hai mươi vạn đại quân do Cảnh Đế Triệu Nghị dẫn dắt tiến thẳng trung tâm của Đông Sơn, còn lại mấy trăm quân sĩ trấn thủ cửa sông đợi Triệu nghị trở về. Cửa sông có địa hình dựa núi gần sông, mặc dù là ngày hè chói chang nhưng không khí ở đây lại vô cùng mát mẻ. Sau khi Tô Mạch dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, thật vất vả mới có một giấc ngủ an ổn nhưng đến rạng sáng đột nhiên bừng tỉnh. Mở mắt tỉnh dậy, trong trướng chỉ có một mình nàng, nàng im lặng chờ đợi khoảng nửa khắc trong bóng đêm mà không thấy Tô Dự trở về- không phải thằng nhãi này chạy trốn rồi chứ? Nếu mà Tô Dự trốn đi, mạng nhỏ của nàng cũng đừng mong giữ được.
Tô Mạch sờ soạng đứng dậy, mới vừa xốc rèm cửa lên, một luồng khí nóng đột nhiên bao lấy nàng, một bàn tay bưng kín miệng nàng lại, thuận thế chụp tới, liền khênh người núp vào giữa bụi cỏ. Đầu của Tô Mạch bị ấn vào đám cỏ, ánh trăng chiếu sáng hai mắt, mắt nàng trợn lên trừng tên Tô Dự thờ ơ kia.
Tô Dự vẫn như cũ không buông tay, Tô Mạch vẫn còn giãy giụa, tay hắn đè lại ngực nàng, trong nháy mắt, cơ thể Tô Mạch cứng lại, Tô Dự hoàn toàn không phát giác, tiếp tục đè nàng xuống, còn cảnh cáo nói: “Chúng ta trúng mai phục.” Khi thấy Tô Mạch thật sự bất động, mới buông móng vuốt.
Tô Mạch lật người, đem chỗ bí ẩn kia ngăn trở, trong lòng có chút buồn bực.
Tô Mạch còn không kịp rối rắm là ngực mình thật sự quá nhỏ, hay là phản ứng của Tô Dự quá trì độn, liền thấy lửa từ nơi xa bắn tới, rơi trúng ngay lều trại của họ, gió trợ thế lửa, vang ầm một tiếng, lửa cháy càng lớn.
Ngay sau đó tiếng la hét ngập trời, Tô Mạch không khống chế được thân thể mà run lên, cơ hồ đem đầu vùi vào trong đất, cực kì sợ hãi, chưa kịp chú ý liền có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
Tiếng đánh nhau càng ngày càng gần, hình như đối phương đang tiến về phía doanh trướng này. Xác định được chính xác mục tiêu. Tô Mạch không biết đối phương là ai, có bao nhiêu người, chỉ nghe thấy bên này đã bị đánh bại, căn bản không phải là địch thủ của chúng.
“Tướng quân, không có ai!”
“Tìm ngay! Bọn họ chạy không xa đâu!”
Tay Tô Mạch đột nhiên chợt lạnh, một chiếc dao găm được nhét vào tay, bên tai truyền đến hơi nóng, “Ta đem người dẫn đi, ngươi cứ thế mà chạy theo hướng Tây Nam.”
Tô Mạch bắt lấy tay Tô Dự vừa buông ra, Tô Dự vỗ lại nhè nhẹ, chẳng mấy khi lại tỏ ra ôn nhu.
“Đừng sợ, bên kia nhất định có viện quân.”
“Tô Dự……”
“Yên tâm, ta sẽ không sao.”
“Ta là muốn hỏi, hướng Tây Nam là hướng nào?” Từ trước đến nay nàng không phân biệt được đông nam tây bắc.
Tô Dự mắt lạnh hẳn đi, ngón tay hắn giơ lên chỉ phía bên phải đằng sau Tô Mạch.