Giờ này, Tô Mạch đang nằm trong sân, nhìn ánh nắng chói chang, nàng nhẹ nhàng cất tiếng hát. Cái chân bắt chéo đong đưa theo nhịp nhạc, đúng là một bộ dáng nhàn nhã tự tại.
Nàng có thể đảm bảo rằng cho dù Cảnh đế có không tìm thấy người cũng sẽ không trách móc phủ Tương Nam vương nặng nề. Lúc này đang là thời điểm mấu chốt phiên vương quy thuận. Đương nhiên hắn phải lấy đại cục làm trọng, sẽ không vì một việc không đáng mà khiến phiên vương vừa mới quy hàng bất mãn. Có muốn tiêu diệt phiên vương cũng phải xác nhận được tội danh đầy đủ.
“Tô thế tử rất là vui vẻ nhỉ!".
Tô Mạch hoảng sợ, ngã phịch một cái lăn xuống mặt đất, chân tay sóng xoài.
Cảnh đế nhìn người dưới chân, liếc về phía hành lang nơi Tô gia thế tử với bộ dạng không ra thể thống gì kia, khoé môi hắn cố gắng không cong lên. Tô Mạch chạy nhanh đến trước mặt Cảnh đế, tung áo quỳ xuống trước mặt Cảnh đế.
"Thần không biết hoàng thượng giá lâm, không có từ xa đón tiếp, cũng chưa kịp thay y phục, làm bẩn thánh nhan, mong hoàn thượng thứ tội".
Cảnh Đế bảo nàng đứng dậy, “viện này của ngươi còn có những ai nữa? Trẫm một đường đi vào, sao không thấy một tên gia đinh nào vậy?"
"Chỉ Lan viện là nơi tiên mẫu thần ở, sau này tiên mẫu quy tiên, nơi này cũng chỉ có thần và hai tỳ nữ".
"Vậy sao?".
Đích trưởng tử của Tương Nam vương lại chỉ có hai nô tỳ, không thể dùng từ không được sủng ái mà đánh giá. Nếu mà nơi này là hậu cung, thì viện này cũng được xem như là lãnh cung.
Cảnh Đế nhìn Tô Mạch thật sâu, khó trách lớn như vậy rồi mà bộ dạng vô cùng gầy yếu. Chắc là cuộc sống mỗi ngày cũng toàn là lo lắng và sợ hãi.
Tô Mạch cực kì chột dạ, nàng không biết Cảnh Đế rốt cuộc phát hiện ra cái gì, chỉ có thể giả vờ trấn tĩnh, thái độ cung kính, rũ mi cúi đầu.
Cảnh đế nhìn vào cổ áo choàng của Tô Mạch, hắn thấy một cái cổ trắng nõn nà, theo bản năng hắn bước lên hai bước, cúi đầu ngửi, thấy một mùi hương tươi mát mà thanh nhã nhưng tuyệt đối không phải là Mật hương hắn vừa ngửi thấy. Sau khi ngửi xong, hắn mới ý thức được hành động của mình. Chính hắn lại đi ngửi mùi thơm cơ thể của một tên oắt con, trong lòng bỗng cảm thấy có chút kỳ quái.
Tô Mạch hoảng hốt, cơ thể cứng nhắc không dám nhúc nhích, trong lòng cực kì sợ hãi. Cảnh đế đến viện của nàng phải có lý do, Tô Mạch tự thấy bản thân không để lộ sơ hở, không để lại một chút dấu vết nào cho hắn. Rốt cuộc là hắn phát hiện ra cái gì?
Bên trong Tô Mạch chỉ mặc một chiếc áo, bên ngoài thì khoác một chiếc áo choàng, làm kẻ trộm tất nhiên là có tật giật mình, theo bản năng nàng nhích cái cổ áo lên, nàng lo sợ Cảnh đế lột xiêm áo của nàng để xem dấu răng.
Vuốt rồng lúc này đập lên bả vai Tô Mạch, “Tô……”
Tô Mạch run lên, chân liền mềm xuống đánh thịch một tiếng liền quỳ xuống mật đất.
Cảnh Đế chỉ mới phát ra một từ đã bị nghẹn lại, “Tô thế tử sao lại quỳ thế này?”
Tô Mạch âm thầm cắn chặt răng, bởi vì bản thân quá là nhát gan mà than nhẹ trong lòng, nhưng mà quỳ thì cũng quỳ rồi, diễn thì cũng phải bắt đầu thôi.
“Vi thần thật sự sợ hãi. Nếu có chỗ nào không thoả đáng, còn thỉnh Hoàng Thượng chỉ bảo.”
Cảnh Đế cúi đầu nhìn Tô Mạch, sao trên đời lại sinh ra một tên nhát gan như vậy, hắn còn chưa có nói cái gì cơ mà.
Cảnh đế đưa tay nâng cằm Tô Mạch, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng đôi con ngươi ướt át ngập tràn sợ hãi của Tô Mạch: “Ngươi là con trai của tiền Vương phi, mẫu phi ngươi có từng nói với ngươi, trong phủ Tương Nam vương này có mật đạo không?”
Quả nhiên là vậy……
Thế nhưng Cảnh đế đoán được phủ Tương Nam vương có mật đạo. Hắn không những đoán được còn tìm được đến viện của nàng một cách chính xác mà không có đi lầm. Đầu óc của bạo quận thật không thể khinh thường.
Tô Mạch cung kính mà đáp: “Mẫu phi của thần ra đi sớm, khi thần còn nhỏ cũng không nghe nói trong viện này có mật đạo nào cả".
Cảnh Đế im lặng nghiền ngẫm, ngón tay vẫn nâng cằm Tô Mạch.
Cảnh Đế xoay người nhìn lại, thì thấy Tô Dự đi tới trong tay cầm một cái đèn lồng. Hắn ung dung thi lễ, động tác hào phóng khéo léo, so sánh với Tô Mạch thình lình hành đại lễ quỳ thì có phong phạm hơn nhiều.
Cảnh Đế bỏ tay khỏi cằm Tô Mạch, khoanh tay mà đứng, “Nhị công tử tìm trẫm có chuyện gì?”
“Thần nghe nói có người quấy nhiễu thánh giá, vốn định đi Thuỷ Nguyệt hiên chờ chỉ, mong rằng có thể phân ưu cùng thánh thượng. Thần đi qua nơi này, liền nghĩ mời huynh trưởng cùng đi".
Tô Dự mới vừa rồi ở hoa viên, hắn thật sự muốn đi đến Thủ Nguyệt hiên xem có chuyện gì xảy ra, liền nhìn thấy Cảnh đế và Trương Thỉ đi đến viện Chỉ Lan.
Trương Thỉ vào sân liền không biết chạy đi đâu, còn Cảnh đế thì tuỳ tiện thẳng tiến nội viện.
Tô Dự vừa đến thì thấy Cảnh đế đang bóp cằm Tô Mạch, hắn lập tức cảm thấy khó thở. Từ xa đi đến, hắn cũng không biết hai người này nói cái gì, chỉ nhìn thấy cái vị huynh trưởng vô dụng này sợ tới mức quỳ xuống, Cảnh đế còn hành động một cách cực ái muội.
Cảnh đế qua hai mươi mà vẫn chưa cưới vợ nạp thiếp. Ai cũng bảo hắn quốc sự vất vả, không có tâm trạng lo chuyện gia sự. Bây giờ xem ra, Cảnh đế chính là một tên đoạn tụ!.
Nam nhi Tô gia cho dù có yếu ớt cũng không đến nỗi trở thành nam sủng. Thế là Tô Dự quyết phá hỏng "chuyện tốt" này của Cảnh đế. Tô Mạch âm thầm thở ra một hơi, may mắn Tô Dự tới đây, nhưng không có nghĩa là Tô Mạch phải cảm kích Tô Dự. Trong nhận thức của Tô Mạch, vị đệ đệ cao cao tại thượng, kiêu ngạo, lạnh lùng còn chưa từng bước vào viện Chỉ Lan.
Hôm nay xuất hiện cực kì đúng lúc lại không thể khiến nàng phải suy nghĩ sâu xa.
Tô Dự làm như vô tình mà một tay đem Tô Mạch từ trên mặt đất túm lên, còn giả vờ quan tâm nói: “Huynh trưởng thân thể suy nhược, tuy bây giờ là mùa hè nhưng ban đêm dưới nền đất lạnh cũng rất dễ bị cảm. Thời gian khởi hành gấp rút, huynh nên bảo trọng thân thể, trên đường nếu có bị bệnh sẽ làm hành trình của đại quân chậm trễ".
Một phen nói rất hợp tình hợp lý, chỉ để nói khéo cho Triệu Nghị nghe.
Triệu Nghị nhàn nhạt mà nhìn lướt qua hai anh em nhà này, Tô Dự có ý gì? Cứ làm như là trẫm bắt nạt huynh trưởng hắn thế.
Nhìn lại bộ dạng gày yếu đáng thương của Tô Mạch, quả thật giống như là Triệu Nghị gây chuyện vậy.
Tuy nhiên trong tâm tưởng của Tô Mạch,Tô Dự không phải như vậy, Tô Dự trình diễn vở kịch huynh đệ tình thâm chẳng qua để lấy được hảo cảm trước mặt bạo quân. Đệ đệ này của nàng là một kẻ thâm sâu.
Thấy vậy, Triệu Nghị liền đem cái không khí không hài hòa này quăng đi, “Trẫm đúng là có việc muốn ngươi đi làm.”
Tô Dự lập tức cung kính nghe ý chỉ, bổn phận của thần tử là phải thực hiện lệnh vua.
Triệu Nghị vừa lòng gật đầu, “Trẫm muốn biết nô tỳ ở viện Chỉ Lan đi ra ngoài những lúc nào".
Tại sao bạo quân lại quan tâm nô tỳ viện Chỉ Lan? Hoàng thượng không nói, bọn họ làm thần tử sao dám hỏi nhiều.
Tô Dự lãnh chỉ lui ra ngoài, Triệu Nghị nhìn Tô Mạch nhát gan, lại còn sợ phiền phức, trong lòng lại không khỏi so sánh sự đối lập của hai người này. Đúng là một kẻ trên trời một người dưới đất, "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt".
Dứt lời liền rời đi.
Đến cửa viện thì bắt gặp Trương Thỉ quay trở lại.
Trương Thỉ xem xét toàn bộ viện chỉ lan, đúng là không có ai. Dù sao cũng là nơi tiên vương phi ở, viện chỉ lan vẫn là rất lớn, không có gia đinh hộ viện, chỉ có hai nô tỳ, ba người họ đi vào, cũng chư phát hiện được ai. Lấy cung cách này, nếu nữ tử kia từ mật đạo ở viện Chỉ Lan đi sang Thanh viện thì đúng là thần không biết quỷ không hay mà tới.
Hôm sau Tô Dự liền dâng lên danh sách nha đầu của viện Chỉ Lan. Cảnh đế tự mình xem qua, Lưu công công cũng đều nghiệm thân nhưng lại không phát hiện được bất kì ai có mùi Mật hương và dấu răng trên vai.
“Xem ra việc này cần bàn bạc kỹ hơn.” Cảnh Đế nói.
Trương Thỉ có chút không cam lòng, “Hoàng Thượng, Mật Hương khó mà phát hiện được, không thể từ bỏ.”
“Chờ thiên hạ thái bình, lại tìm cũng không muộn!.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT