Hai ngày không thấy, tròng mắt Cảnh Đế vừa đen vừa hồng, lần này không phải là một đôi mắt đỏ tơ máu giống người bình thường mà là một đôi đồng tử tối tăm đầy tơ máu, dưới ánh mắt trời sẽ càng đặc biệt rõ ràng.
Tô Mạch vừa bước vào Điện Tuyên Chính, thì nhìn thấy một đạo quang thẳng đầu ở long án, Cảnh Đế vừa ngẩng đầu, tròng mắt quỷ dị kia dừng ở ngay trong tầm mắt của nàng.
Tô Mạch run lên, một đầu gối quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, chỉ phải hô to “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.
Triệu Nghị vừa nhìn vừa đánh giá Tô Mạch phủ phục đầu gối mà quỳ, lá gan vẫn nhỏ như cũ, dáng người vẫn đơn bạc như cũ. Nhưng chính là như vậy, chỉ một cái bàn tay của hắn cũng chụp được chết vật nhỏ này, thật là làm hại hắn mấy ngày không thể đi ngủ.
Tưởng tượng đến đây, hơi thở của Triệu Nghị bắt đầu không quá thông thuận. Hắn đứng dậy, bước xuống bậc thang, đến gần một chút, vòng quanh Tô Mạch đi một vòng, cho dù nhìn từ góc độ nào, vật nhỏ này cũng đều không có chỗ gì đặc biệt, trừ bỏ so với thường nhân vô sỉ hơn, thích phạm điểm tiểu nhân, ngẫu nhiên sẽ không biết trời cao đất dày chơi chút kĩ xảo không lên được mặt bàn.
“Ngươi nghĩ trẫm sẽ phong cho ngươi chức quan gì?”
Tô Mạch trừng mắt nhìn sàn nhà, tròng mắt chuyển động vài vòng, cuối cùng hiên ngang lẫm liệt mà nói: “Chỉ cần có thể vì Hoàng Thượng phân ưu giải sầu, dù cho có vì Hoàng Thượng bưng trà rót nước, vi thần cũng nguyện ý!” Nếu bàn về hùng tâm tráng chí, nàng thật đúng là không có, nếu bàn về văn thao võ lược, nàng cũng tự nhận là không kịp Tô Dự, càng đừng nói gan dạ sáng suốt. Nàng chính là một con người nhát như chuột, chỉ mong giữ được mạng nhỏ như con kiến này thôi.
“À! nhưng thật ra ngươi và trẫm có chung suy nghĩ.”
Tô Mạch ngẩn ngơ, đột nhiên ngẩng đầu: Hoàng Thượng, vi thần chỉ là khiêm tốn thôi, chẳng lẽ ngài còn thiếu nô tài bưng trà rót nước?
Còn có, nam tử ở trong cung này, trừ bỏ thị vệ, cũng chỉ có thái giám, người chẳng lẽ muốn đem vi thần thiến thành thái giám? Nhưng vi thần không có vật đó cho người thiến a?
Tô Mạch trong lòng lại bi oán, nhưng cũng không dám tỏ vẻ đau khổ một chút nào. Triệu Nghị lại đối với thái độ của nàng nhìn như không thấy, mang dáng vẻ đế vương, khoanh tay mà đứng, chân to chắn ở trước mặt Tô Mạch, chờ đời tên nhóc tiểu thế tử này đến ôm đùi.
“Tô Mạch nghe chỉ!”
Tô Mạch một lần nữa cúi đầu, ở trong lòng mặc niệm: Ta không muốn làm thái giám! Ta không muốn làm thái giám! Ta không muốn làm thái giám!.
“Trẫm phong ngươi làm ngự tiền hầu ứng, trong thiên hạ, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của một mình trẫm.”
Tô Mạch ngây người, hững hờ ngẩng đầu, “Hoàng Thượng, là thái giám sao?” Từ nhỏ đã được bồi dưỡng như là nam nhi, đối với ba tỉnh và lục bộ các loại quan nhàn tản hay võ tướng đều quen thuộc, duy có độc chức quan này nàng chưa từng nghe thấy, nếu là ngự tiền, trừ bỏ nữ quan chính là thái giám……
Lưu Đức Nguyên vẫn luôn bàng quan liền chạy nhanh nhắc nhở hắn, “Làm sao Hoàng Thượng sẽ ban chức thái giám cho thế tử phiên vương được chứ, còn không mau lãnh chỉ tạ ơn?” Lại quay lại đối với Triệu Nghị nói: “Hoàng Thượng, đại công tử tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
Tô Mạch đã cảm giác được sắc mặt Triệu Nghị không tốt, chạy nhanh khấu ba cái vang dội.
Nhưng chỉ lạ lùng, Tô Mạch vẫn như cũ mơ hồ, “Kia, bẩm Hoàng Thượng đây là cái chức quan gì?”
Triệu Nghị giơ cằm lên, một bộ quan sát chúng sinh tư thái, nhưng thực tế dưới mí mắt cũng chỉ có một Tô Mạch, “Một chức quan dưới một người. Ái khanh nhưng vừa lòng?”
Tô Mạch vừa nghe liền vui vẻ, lại thực sảng khoái mà khấu đầu ba cái vang đầu.
Triệu Nghị khóe miệng run rẩy, kêu Lưu Đức Nguyên đi mang quan phục của Tô Mạch lấy tới, lúc này mới đối với người vẫn như cũ quỳ trên mặt đất nói lời nhân đạo: “Đứng lên đi.”
Tô Mạch nâng người, Triệu Nghị liền thấy nơi nàng vừa quỳ nằm một quyển sách giấy mạ vàng đầu sách màu đen, còn không có bìa, không phải sách về triều đình chứ? Lấy chỉ số thông minh này, đích xác có khả năng.
Tô Mạch tự nhiên cũng thấy, chạy nhanh đi nhặt, Triệu Nghị tay mắt lanh lẹ, đã đem sách nhặt trước nàng đem sách cầm trong tay, hỏi nàng, “Đây là sách gì?”
Mới vừa được phong “Một chức quan dưới một người ”, Tô Mạch vui mừng ra mặt, nhưng trên mặt ép tới cố giữ bình tĩnh, bây giờ đã là thần tử bên người nên càng phải ổn trọng khéo léo hơn, đối với bạo quận hơi hơi khom người, tất nhiên biết gì nói hết không dám nói dối nửa chữ, "Đây là một quyển sách có thể khiến mọi người đọc xong có lợi cho chung thân đại sự".
Triệu Nghị một tay vừa lật sách, đồng tử sâu lại, “Bang” một tiếng khép lại trang sách, chăm chú nhìn Tô Mạch, thần sắc biến ảo lên xuống, giống như đã chịu cái gì kích thích.
Triệu Nghị yên lặng mà tiêu hóa, cằm hơi nghếch lên, "Quả nhiên là sách quý! Nhưng mà loại sách này cũng không thích hợp với thân phận của ái khanh xem".
Tô Mạch đầu óc lại xoay nhanh vài vòng, thuật đế vương làm mê hoặc lòng dân. không cho nàng xem đạo lý kinh thế ấy cũng là có đạo lý, bỏ vật yêu thích, chắp tay, “Hoàng Thượng nếu thích, vậy thần xin dâng ngài!”
Ngô Xảo Ngọc đem cái hộp nàng dấu giếm đều lục tung mà không tìm được quyển sách kia. Hai nàng tuỳ thân nha hoàn cũng lục khắp ngõ ngách.
“Chủ tử, có phải quyển này không?"
Ngô Xảo Ngọc đi đến, một phen cầm quyển sách mạ vàng đế sách màu đen, con tim yếu đuối rốt cuộc cũng buông xuống một nửa.
“Tìm được ở đâu?”
"Phía dưới cái đệm.”
Vẫn còn may chán, hẳn là không bị Tô Dự nhìn đến, bởi vì nơi đó, Tô Dự căn bản là sẽ không đi.
Một bên chỉ huy nha hoàn đem đồ vật đều thu thập lại thật chu đáo, Ngô Xảo Ngọc mở sách ra, tức khắc, cứng đờ!
Thế nhưng nàng đưa cho Tô Dự xuân cung đồ, vậy buổi sáng đưa cho Tô Dự chẳng phải là, chẳng phải là…… Là bản Long Dương đồ?
Ngô Xảo Ngọc cảm giác một tiếng nổ ầm vang lên, trời cứ như vậy mà đen nghìn nghịt sụp xuống dưới chân. Khi Tô Dự tiến vào, nàng cơ hồ khóc thút thít liền quỳ xuống trước mặt Tô Dự.
Tô Dự hoàn toàn không hiểu này là ý, “Nàng làm gì vậy?”
Ngô Xảo Ngọc cứ việc hoảng hốt, nhưng cái loại lời nói này, nàng còn nói không ra miệng. Tô Dự mới vừa lấy quyển sách này đi không bao lâu trong cung liền có người tới, hắn chưa chắc có thời gian xem, mặc dù nhìn, lập tức bắt gặp chuyện tốt, nói không chừng có thể khiến hắn làm tức giận hòa tan.
Tưởng tượng xuống điểm này, Ngô Xảo Ngọc nhanh miệng sửa lại lời, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, “Gia được Hoàng Thượng trọng dụng, thiếp trong lòng vui vẻ quá.”
Tô Dự đem nàng nâng dậy, như suy tư gì. Ngô Xảo Ngọc hoảng sợ, nhịn không được hỏi: “Gia, kia quyển sách, ngài……xem chưa?”
“Rơi vào trong nước, không nhìn ra hình thù gì.” Tô Dự không hề nghĩ ngợi một tẹo nào liền ngăn lại những lời định nói. Hắn không thể nói muốn huynh trưởng tận hưởng nhiều hơn chuyện khuê phòng, cũng không cần phải hướng oai phong ra!.
Ngô Xảo Ngọc một ngụm khí tích tụ rốt cuộc cũng thở nhẹ ra, cả người đều lanh lẹ.
***
Khi Tô Mạch trở lại viện tiến tấu Tương Nam trên mặt đều cười như nở hoa. Vừa đúng lúc gặp Trương Thỉ và La Chiêu đem lễ vật lại đây, Tô Mạch thân thủ tiếp nhận lễ vật, tròng mắt liền dừng trên mặt Trương Thỉ, cũng không nhìn xem lễ vật là cái gì, chỉ nói: “Vẫn là Trương huynh hiểu tâm ý ta nhất.”
Nghe được lời ảo diệu như thế, mặt La Chiêu trắng bạch, Trương Thỉ lại không phát hiện có gì không đúng, vô cùng thành thật mà nói: “Lễ vật đều là La huynh chọn.”
Tô Mạch đành phải chắp tay thi lễ đối với La Chiêu, “Đa tạ La tướng quân.”
Khoé miệng La Chiêu khẽ run rẩy, “Tại hạ là Binh Bộ Thị Lang La Chiêu.” Thỉnh không cần gọi bậy?
Tô Mạch cười tủm tỉm mà mời bọn họ đi vào, kêu gã sai vặt đi Đông Uyển mời Tô Dự lại đây.
Hiểu Nguyệt sớm đã chờ ở cửa Tây Sương nhìn xung quanh, khẽ liếc mắt nhìn thấy Tô Mạch đang lại đây, nhẹ nhàng nhấc làn váy bước nhanh tiến lên. Tô Mạch thuận tay đem lễ vật đưa cho nàng, tay đưa ra một lúc lâu nhưng lại phát hiện không có người tiếp, quay đầu vừa thấy, Hiểu Nguyệt đang nói chuyện với Trương Thỉ.
Hiểu Nguyệt trả lời: “Cực nhọc ngài quan tâm, nương của ta đã tốt rồi. Thực ra thì muốn ngài cấp đại công tử nhìn xem. Công tử thân thể yếu đuối, cần phải điều trị thật tốt.
Trương Thỉ an ủi nói: “Yên tâm đi, mỗi ngày ta đều đến xem mạch bình an cho Hoàng Thượng, hiện giờ đại công tử làm việc ở bên người Hoàng Thượng, kia cũng là chuyện thuận đường.”
Tô Mạch thấy kỳ quái, nàng rõ ràng đứng ở bên cạnh, loại sự tình này còn cần Hiểu Nguyệt nói lời yêu cầu hay sao?
Hiểu Nguyệt hướng Trương Thỉ thi lễ, lúc này mới tiếp nhận lễ vật trên tay Tô Mạch, khuôn mặt nhỏ đảo qua mới vừa rồi còn rụt rè, nay lại sáng lấp lánh mà nhìn Tô Mạch, “Hoàng Thượng phong cho ngài chức quan gì?".
Tô Mạch hếch hếch đầu lên, khó có được oai phong một lần, "Một chức quan dưới một người".
La Chiêu yên lặng mà liếc mắt nhìn Tô Mạch một cái, lời này, cũng là có thể lừa dối với tính cách như vậy của Tô Mạch. Hắn quay đầu mà nhìn Trương Thỉ, "Hôm nay có muốn uống vài ly hay không?"
Trương thỉ gật đầu, hai người sóng vai vào Tây Sương. Bên này hai người vừa ngồi xuống, lập tức Tô Dự đến đây. Tô Mạch vẫn đang khoe khoang chức quan của mình với Hiểu Nguyệt.
Ách, lần đầu tiên làm quan, đích xác rất hưng phấn.
“Nhưng mà, gia không sợ như vậy càng dễ dàng bị Hoàng Thượng phát hiện……” Âm thanh của Hiểu Nguyệt ép tới mức rất thấp, nếu ở ngự tiền hầu hạ, tỷ lệ lộ ra không phải là càng lớn hay sao.
Sau một lúc lâu Tô Mạch mới sửng sốt, nàng không phải không nghĩ tới, nhưng mà từ phương diện ý tưởng, nếu cùng hoàng đế ý hợp tâm đầu như là bạn tri kỉ, giống như trong lịch sử có rất nhiều sủng thần bên người thánh thượng như vậy, nói không chừng hắn còn có thể cho nàng một vinh sủng ấy chứ? Nàng đã quyết định phải lấy lòng vị bạo quân này thật tốt.
Hiểu Nguyệt yên lặng mà vì công tử nhà nàng lo lắng. Tô Dự cũng đã nghe được chức quan của Tô Mạch, tâm tình không tốt lắm. Bên trong lục bộ, có rất nhiều chức quan nhàn tản, tại sao lại ban cho huynh trưởng hắn một chức quan chưa từng có tiền lệ từ trước đến nay, lại còn có ở ngự tiền?
“Đây là chức quan gì? Cụ thể là làm cái gì?"
Trước mặt hai vị thị lang, Tô Mạch ra vẻ bưng lên quan uy, "Hoàng Thượng nói đây là một chức quan dưới một người".
“Mấy phẩm?”
Tô Mạch ngây người, “Tể tướng không phải cũng là chức quan dưới một người hay sao?".
Tô Dự lãnh xuy một tiếng, huynh trưởng hắn rốt cuộc cũng là người mơ hồ.
“Chức quan dưới một người, nhưng cũng không đại biểu đứng ở trên vạn người. Hầu hạ ở ngự tiền, đương nhiên chỉ cần nghe lời sai phái của một mình Hoàng Thượng, nhưng ngươi chưa chắc có thực quyền đi điều phái người khác.”
Một câu nói thẳng chọc cho quả tim của Tô Mạch như tan vỡ, Trương Thỉ có chút đồng tình mà dời đi mắt, tưởng cấp Tô Mạch chừa chút mặt mũi, La Chiêu cũng thật nể tình mà nhìn Tô Mạch, dùng ánh mắt nói cho nàng: Ngươi sung sướng hơi bị sớm!
Tô Mạch có điểm không phục, “Hoàng Thượng cho ta quan phục chính là màu tím.”
Ba người rõ ràng bị kinh ngạc một phen. Triều chế của Đại chính, tam phẩm trở lên quan viên phục tím, cũng có đối ứng quan giai thêu văn. Ngay cả thân phận của Tô Dự La Chiêu cũng chỉ có thể xuyên màu đỏ.
Chờ Tô Mạch lấy ra quan phục để xem, trong lòng mọi người đều hiện lên sự quỷ dị.
Tô Mạch lấy ra quan phục là màu tím không giả, nhưng lại có màu xanh lá, hơn nữa không thêu hoa văn.
Màu tím ở tam phẩm trở lên, màu xanh lá lại là cửu phẩm. Quan bát phẩm trở lên đều có thêu hoa văn, lại xem đai lưng phối sức càng không có cao giai quan lại nên có quy cách……
Đây chẳng những là cái hư chức, vẫn là một cái hư chức cơ hồ với chính mình cũng không dùng được đi.
La Chiêu rốt cuộc đại khai tôn khẩu, “Đại công tử, nén bi thương.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT