Tay Triệu Tùy cứng ra ở giữa không trung, im lặng trong chốc lát mới thu hồi lại. Mắt hắn không có hoa, trong nháy mắt kia Tô Mạch bướng bỉnh không muốn rơi vào cánh tay hắn tự đem mình ngã lăn trên mặt đất.

Triệu Tùy xoay người nhìn về phía đôi tay tiểu thế tử đang che chở hộp đồ ăn từ trên mặt đất bò dậy, khoé miệng như cười như không nói, “Đại thế tử có bị thương không?”

Tô Mạch nghiêm trang mà đỡ phát quan, “Không có việc gì. Đa tạ điện hạ quan tâm.”

Tầm mắt Triệu Tùy vẫn nhìn Tô Mạch giữ phát quan với đầu tóc hỗn độn thấy hình như là không có việc gì mới bảo tuỳ tùng: "Đi mời thái y đến".

Tô Mạch vô cùng lo lắng, vội vàng ngăn cản, “Thần thực sự không việc gì. Điện hạ đang muốn tìm Hoàng Thượng sao?”

Ngược lại Triệu Tùy đi xuống bậc thang, bước đến trước mặt Tô Mạch, "Sao vậy, ngươi sợ đứng cùng ta bị Hoàng Thượng thấy?”

“Điện hạ nói đùa, điện hạ và Hoàng Thượng là thân huynh đệ, vẫn luôn cùng Hoàng Thượng quan hệ thân hậu, vi thần ước ao được điện hạ che chở còn không kịp".

A! Thật đúng là có thể mở to mắt nói nói dối! Triệu Tùy tươi cười càng thêm nồng nhiệt.

Tô Mạch âm thầm lau mồ hôi đầy đầu, nàng thật sợ hãi. Dã tâm của An Vương người qua đường đều biết. Nàng thân là thế tử phiên vương đồng thời còn là chất tử, thân phận hết sức mẫn cảm. Nàng tin rằng Cảnh Đế sẽ đem những vây cánh của An Vương dần chặt đứt, cũng như cuối cùng sẽ tước phiên.

Mà nàng, trên lưng đã mang một mối uy hiếp nghiêm trọng. Ý đồ chính bây giờ là trăm phương ngàn kế thoát ra khỏi tình cảnh này, làm sao có thể đem cơ hội của bản thân thoát khỏi bị chặt đứt.

Tất nhiên Triệu Tùy cũng thừa biết tình cảnh của chất tử, tác phong của Triệu Nghị, hắn so với người khác đều biết rõ hơn.

“Vậy ngươi đang sợ cái gì?” Triệu Tùy nhìn Tô Mạch đầy đầu mồ hôi lạnh đến buồn cười —— sao lại có người nhát gan đến vậy? Hắn còn nghe nói tên nhóc đại thế tử này khi Triệu Nghị công chiếm Đông Sơn có xách hắn ra pháp trường coi xử trảm thế là hắn liền bị doạ sợ đến phát bệnh. Bây giờ vừa gặp, lời đồn quả là không sai.

Tô Mạch dứt khoát lau chùi mồ hôi trên trán, "Vi thần chính là bị long uy của Hoàng Thượng chấn động, lại bị điện hạ uy nghi gây sợ hại, cho nên nhất thời thất nghi.” Tô Mạch vốn muốn lấy lòng cả hai bên không muốn đắc tội ai, ngờ đâu Triệu Tùy đột nhiên thò tay ra sờ ngọc quan của Tô Mạch, Tô Mạch sợ tới mức run lên, thân mình cứng đờ không dám động đậy. Triệu Tùy nhìn như không thấy, nói: “Nói như vậy, uy nghi của bổn vương có thể đánh đồng cùng long uy?".

Tô Mạch thiếu chút nữa quỳ xuống, buột miệng thốt ra một câu, "Rồng chính là rồng, rắn vẫn là rắn."

Hơi thở của Triệu Tùy lạnh hẳn đi, "Lá gan của ngươi cũng không nhỏ chút nào nhỉ". Dứt lời phất tay áo bỏ đi.

Tô Mạch chỉ cảm thấy quần áo ướt át mồ hôi dán chặt trên người, thân thể chỉ còn cảm giác hư không.

Nếu nói nàng sợ Triệu Nghị, đó là vì Triệu Nghị nắm quyền thao túng sinh tử của nàng. Nhưng đối với Triệu Tuỳ, nàng lại sợ hãi một cách kì lạ theo bản năng.

Bước lên cửu trọng bậc thang, Triệu Tùy bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía bóng dáng đã chạy xa, hỏi người hầu bên cạnh:

"Vừa rồi ngươi có ngửi thấy một mùi hương kì lạ không?".

Người hầu hồi tưởng lại, “Nô tài chỉ ngửi thấy mùi hương điểm tâm.”

Triệu Tùy híp mắt, vẫn như cũ nhìn về phía bóng dáng dần xa kia, đứng ở ngoài nghênh thánh giá, hắn có ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ khiến hắn không thể ngừng hít vào. Mới vừa rồi hắn lại ngửi thấy mặc cho có mùi điểm tâm nồng trộn lẫn vào.

Khi Tô Mạch trở lại viện tiến tấu, Tô Dự đã sớm ngồi ở đó chờ nàng.

Thấy nàng trở về, lơ đãng hỏi: “Đại ca tiến cung?”

Tốc độ ngữ âm đều thực bình thường.

Chỉ có thị nữ bưng trà rót nước cho hắn có thể ngửi thấy bên trong là bão tố mặt ngoài là bình tĩnh của hắn. Vị chủ nhân này sáng sớm đã tới tìm Tô Mạch, không tìm được người, tức giận hừng hực rời đi, một canh giờ trước mới trở lại trong phủ, an vị 

ngồi cạnh giàn nho chờ đợi vị kia, một câu không nói, ngay cả không khí thở ra cũng mang hàn khí.

Mà bây giờ khí lạnh biến mất tăm, thậm chí lại có một tia ôn hoà không xác định. Nhưng thái độ ôn hoà như vậy lại càng khiến các nàng sởn tóc gáy. 

Hạ nhân viện tiến tấu đều biết, hai vị công tử Tương Nam vương này, Tô Dự tất nhiên được lựa chọn trở thành Vương gia tương lai, còn vị đại công tử kia chắc chắn là quân cờ bị vứt bỏ. Mà hiện giờ cái vị bị vứt bỏ kia dường như vẫn chưa minh bạch rõ ràng tình cảnh của chính mình. Vào trong viện xong cũng chỉ rót một ly trà lạnh, sắc mặt thì tái nhợt rất không hài hoà với cảnh sắc xung quanh.

Tô Dự nheo mắt, Tô Mạch cho gia nhân lui ra ngoài, lúc này mới giả vờ trấn định nói: 

“Ta ở trong cung va chạm với An Vương.”

Tô Dự chú ý tới, khi Tô Mạch nói lời này thì thuận tay vỗ vỗ ngực, khuôn mặt trắng như tuyết, bị doạ đến như cả người vô lực.

Tô Dự mày không khỏi nhíu lại, theo bản năng mà trấn an nói: “An Vương xác định là một mối họa, bạo quân sớm hay muộn cũng thu thập hắn, ngươi về sau thấy hắn thì tránh xa.”

Tô Mạch nghiêm túc mà nhìn cái lão thành đệ đệ này hỏi: “Nếu ta đắc tội hắn, hắn sẽ làm gì?”

Huynh trưởng hắn lại làm ra chuyện gì ngu xuẩn đây?

Tâm can Tô Dự khẽ run, cũng giả vờ trấn định mà trấn an: “Không sao. Ngươi quy thuận chính là bạo quân, An Vương không dám làm gì ngươi đâu. Cho dù hắn nghĩ muốn làm gì ngươi thì hiện tại bạo quân cũng sẽ không cho phép, nhớ rõ trốn tránh hắn là được rồi.”

Nếu Tô Dự nói như vậy, đúng là Tô Mạch an tâm không ít.

Sau đó Tô Mạch liền đi rửa mặt, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới chuẩn bị ra cửa mang điểm tâm đem tặng Trương Thỉ.

Ai ngờ Tô Dự còn ngồi ở giàn nho hạ phẩm trà lạnh, Tô Mạch mang theo điểm tâm, chột dạ mà cất điểm tâm giấu giếm sau lưng. Nhưng trên mặt vẫn mang dáng vẻ huynh trưởng đường đường, “Đệ đệ còn có việc gì sao? Hai vị biểu muội sợ là đang ngóng trông đệ đệ hồi đông uyển đấy. Sau một thời gian nữa, hai vị chất tử khác sẽ nhập kinh, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ giao trọng trách cho ngươi, không bằng thừa dịp bây giờ còn nhàn rỗi, hãy cùng hai vị biểu muội tâm sự cho thật tốt".

Thấy Tô Dự thờ ơ, Tô Mạch ma xui quỷ khiến mà bồi thêm một câu, “Hương khói Tô gia còn phải do ngươi lưu truyền đấy....".

Ngụ ý này, chẳng lẽ ngươi đã tính toán không để lại người kế thừa hương hoả?

Tô Dự đem nước trà uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt chung trà nặng nề trên mặt kỉ án, hắn đứng lên, vẫn như cũ là quý công tử vân đạm phong khinh, “Ta định đi đến xem hoa khôi đầu bảng nguyệt lâu, tài nghệ tuyệt đối là thế gian hiếm có, nhất định có thể làm huynh trưởng vừa lòng.”

Tô Mạch tâm can nhi run lên, thằng này có ý gì?

Tô Dự tiến lên, đem hộp đồ ăn nàng giấu phía sau lấy ra, thuận miệng hỏi: “Đây là muốn tặng cho Trương Thỉ?”

Cũng không đợi Tô Mạch trả lời, Tô Dự đã kêu gã sai vặt lại đây, “Đưa tới Trương phủ,  giao cho nhị công tử Trương Thỉ.”

Gã sai vặt theo chỉ thị lui ra, Tô Mạch chỉ có thể giương mắt nhìn. Nàng bất mãn mà nói: “Trong sách đều nói, huynh trưởng như cha……” Ngươi dám đối đãi với huynh trưởng ngươi như vậy hả, quả là bất hiếu!

Tô Dự lười cùng nàng nói lời vô nghĩa, khẽ túm người lôi ra ngoài.

Lên xe ngựa, Tô Mạch còn không quên hừ một câu, “Đệ đệ, ngươi đã có hai phòng thị thiếp, còn háo sắc như vậy không tốt.”

Tô Dự nghiêm trang nói: “Huynh trưởng không cần lo lắng, trong lòng đệ đệ luôn giữ đúng mực. Hiện giờ huynh trưởng lẻ loi một mình ở kinh thành, trước đó vài ngày ở trong quân, tất nhiên áp lực không nhỏ, cũng là thời điểm tìm người giải toả tâm tình.” Có lẽ nếm cực lạc của nhân gian, mới biết kiến thức chân chính cái gì mới là hương vị ôn nhu của nữ nhi, mới có thể khiến huynh trưởng lạc đường biết quay đầu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play