Edit: Ớt Hiểm

Những ngày sau đó, Dận Chân thường xuyên lui tới chỗ Lăng Nhã, thỉnh thoảng cũng tán gẫu với nàng về những việc mà hắn đang làm, một trận cuồng phong quét tới văn võ bá quan đã hình thành, tất cả đều phải trả nợ, bất kể là ai, bất kể chức vị gì, hễ còn nợ là phải nhanh chóng trả cho bằng hết, không có nể cả cũng không có châm chước, bao gồm luôn mấy vị A ca và cả... Thái tử.

Thái tử hận tới nghiến răng nghiến lợi, ở sau lưng Dận Chân đã mắng nhiếc không biết bao nhiều lần, Dận Chân là huynh đệ với hắn, tưởng đâu sẽ giấu nhẹm số bạc mà hắn đang nợ đi, ai dè chút mặt mũi cũng không giữ lại.

Vào một đêm sau đó không lâu, Ôn Như Ngôn tĩnh lặng suốt mấy năm trời lại được Dận Chân sủng hạnh một lần nữa, mà còn là liên tiếp mấy ngày, dù vào buổi thỉnh an hôm đó ai cũng đã đoán được là sẽ có ngày này, nhưng khi nó thành sự thật, vẫn có rất nhiều người cảm thấy khó mà chấp nhận, Niên thị tức tới mức cả ngày chẳng ăn nổi thứ gì, những vật trong tầm tay mà có thể đập được thì đều đập. Sau khi Na Lạp thị biết được thì chỉ mỉm cười rồi thôi, còn sai người đặt mua lại những món Niên thị đã đập vỡ rồi đem qua đó.

Về phần Hồng Ngọc, nàng không có phước phần như Ôn Như Ngôn, tuy nàng được Diệp Tú sắp xếp mượn cơ hội vào vai Mộc Quế Anh để thu hút sự chú ý của Dận Chân, nhưng thời cơ lại đến không đúng lúc, đầu tiên là Diệp Tú xảy ra chuyện, rồi lại tới Hoàng Hà lũ lụt, Hộ Bộ thiếu hụt khó khăn, nên Dận Chân đã quên nàng từ lâu rồi, thế nên bây giờ nàng vẫn ở Lưu Vân các hầu hạ Diệp Tú như trước, cùng lắm cũng chỉ có thể mong đợi một ngày nào đó Dận Chân sẽ nhớ tới nàng.

Ôn Như Ngôn được sủng hạnh giúp cho địa vị của Lăng Nhã trong phủ càng thêm vững chắc, tuy không thể so với mấy người Niên thị, nhưng cũng chẳng ai dám động vào, ngay cả Qua Nhĩ Giai thị cũng im hơi lặng tiếng, chưa có bất kỳ hành động nào khác thường.

Khi phủ Bối lặc sóng êm gió lặng, thì trong triều gió lốc ngày càng to, Dận Chân đích thân thu hồi số nợ của các vị A ca và Hoàng thân quốc thích, còn nợ của quan viên thì do một vị quan thanh liêm của Hộ Bộ phụ trách thu hồi, vô số người bị sờ tới gáy, số bạc tích góp bao nhiêu năm qua, giờ phải ói ra một lúc, cầu tình, náo loạn khắp nơi, chỗ nào cũng có.

Mỗi ngày mỗi ngày như thế cứ trôi, mùa đông giá rét cũng đã qua đi trong tĩnh lặng, nắng xuân đã dần tràn đến, cây cối tiêu điều lại nẩy mầm bung nhụy, cảnh vật phồn thịnh tươi vui. Là vậy, mùa đông dù giá buốt đến mấy rồi cũng sẽ trôi qua, bốn mùa tuần hoàn, mãi mãi không kết thúc.

Vào một ngày nắng ấm trời trong, mặt trời phủ lên vạn vật một tấm chăn mềm ấm áp, trong viện của Tịnh Tư cư có hai cây hoa Anh đào được chuyển tới từ năm ngoái, lúc này đã nở rộ những đóa xinh tươi, từ xa nhìn lại chẳng khác gì những chòm mây rực rỡ ửng hồng, dưới ánh nắng mặt trời lại càng thêm lung linh sặc sỡ; mỗi khi có cơn gió nhẹ vô tình lướt qua ngọn cây, những cánh hoa lay động như cợt nhả đùa vui rồi buông mình rơi xuống, nằm sóng soài trên nền đất chỗ chiếc xích đu dưới gốc Anh đào, giống như được khắc mình trên đó.

Lăng Nhã thổi chén sữa dê còn ấm trong tay, ngồi lên miếng đệm mềm mại trên chiếc xích đu, từ từ đong đưa, những cánh hoa Anh đào thỉnh thoảng rơi xuống vai nàng, mang theo hương thơm nhẹ nhàng lượn lờ quanh mũi.

Nếm thử một ngụm nhưng chẳng cảm nhận được mùi sữa dê, Lăng Nhã chợt nhớ tới mấy ngày trước, khi Dung Viễn tới thỉnh mạch cho nàng có nói, hài tử trong bụng Diệp Tú đã gần chín tháng, mấy ngày này thai máy thường xuyên, bụng lại cứng hơn trước, thuốc dưỡng thai cũng không còn tác dụng, chắc chỉ vài ngày nữa là sinh, tuy vẫn chưa đủ tháng, nhưng hài tử chín tháng cũng không khác hài tử mười tháng là bao, chỉ cần sau khi chào đời, chăm sóc tốt một chút thì sẽ ổn, hắn cũng nói với Lăng Nhã, nếu hắn đoán không nhầm, trong bụng Diệp Tú là song thai. Nhưng vì hắn không chắc chắc mười phần, nên vẫn không nói cho mấy người Dận Chân biết, dù đám người Na Lạp thị có hỏi thì cũng chỉ nói là chuẩn mạch không ra.

Còn về phần Lý thị, vẫn chẳng khác trước đây, rõ ràng mang thai đã hơn bảy tháng, nhưng mạch tượng thì lúc sáu tháng, lúc tám tháng, làm cho Dung Viễn không thể nào lý giải nổi chuyện này.

Lăng Nhã đang suy nghĩ đến xuất thần thì đột nhiên có bàn tay lạnh lẽo từ phía sau bịt mắt nàng, một giọng nói tinh quái vang lên bên tai: “Hãy đoán xem ta là ai?”

“Lan nhi.” Lăng Nhã mỉm cười chụp đôi tay trên mắt kéo xuống, xoay người lại nhìn thì đúng là tiểu cô nương một thân y phục màu xanh nhạt thêu hoa nũng nịu đáng yêu, Y Lan, nhưng người đứng lạnh Y Lan lại khiến Lăng Nhã cực kỳ kinh ngạc, là Linh Tịch, nên nhớ rằng từ lúc xảy ra chuyện đó, dường như Linh Tịch chưa từng bước chân ra khỏi Linh Lung các, đợt đến Thanh Âm các vừa rồi, Lý thị cũng phải khó khăn lắm mới thuyết phục được.

Y Lan cười hì hì ôm cổ Lăng Nhã hả hê nói: “Sao thế tỷ? Có phải tỷ không ngờ được phải không, hì hì, vừa rồi muội tới chơi với Linh Tịch, có nói với nàng ta rằng hoa Anh đào trong viện chúng ta đã nở, hệt như ráng mây, rất đẹp, Linh Tịch nói rằng nàng ta cũng muốn ngắm, nên muội mới đưa nàng ta tới đây.”

Lăng Nhã không nhịn được mà nhìn về gương mặt đang si mê ngắm bầu trời đầy hoa Anh đào kia: “Linh Tịch, con thích hoa Anh đào sao?”

“Dạ phải.” Linh Tịch hiếm khi trả lời câu hỏi của người khác mở miệng đáp, nàng đưa tay bắt lấy một cánh hoa đang bay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve: “Chúng rất đẹp, ngày xưa mỗi khi hoa nở ta và Hoằng Huy hay chạy đi xem, còn bây giờ...” Linh Tịch ít khi nói nhiều như vậy, song đôi mắt nàng vẫn không rời khỏi cánh hoa ở trên tay. Hoa Anh đào vẫn đẹp như xưa, nhưng người thì đã không còn nữa...

“Nếu con thích thì hàng ngày cứ tới đây ngắm chúng.” Lăng Nhã ngồi xổm xuống đất, cố gắng nói thật chậm, giọng nói đi kèm ánh mắt: “Con có muốn ngồi trên cành cây không? Chỉ cần đưa tay ra là đã có thể chạm được hoa Anh đào rồi.”

Nghe câu này, hai mắt Linh Tịch chớp chớp sáng lên, buột miệng nói: “Được không?”

“Tiểu cách cách của chúng ta có gì mà không được chứ.” Thấy Linh Tịch chịu nói chuyện với mình, Lăng Nhã rất vui, nàng đứng lên gọi Tiểu Lộ Tử và Tiểu Vệ Tử tới, bảo bọn họ đem thang tới rồi dựng vào thân cây hoa Anh đào, sau khi thử thang chắc chắc cẩn thận rồi, hai người bọn họ đứng hai bên giữ thang, nói: “Chủ tử, được rồi.”

Lăng Nhã gật đầu nhìn Linh Tịch và Y Lan, nói: “Có hứng thú leo lên đó không?”

Y Lan nhìn cây hoa Anh đào cao đến mấy trượng, rụt cổ lắc đầu: “Tỷ tỷ, tỷ biết muội sợ độ cao mà, sợ là muội chưa leo tới nơi thì đã ngất xỉu rồi, nếu ngã xuống luôn thì thật là thảm.”

Linh Tịch không nói gì, nhưng chân thì đã đạp lên thanh thang, từng bước leo lên, đôi mắt vốn thiếu sức sống ngày càng sáng lên khi khoảng cách tới những đóa hoa Anh đào càng ngắn lại. Lăng Nhã không yên tâm để Linh Tịch leo một mình, nên cũng cởi giày ra leo theo sau. Khi nàng leo lên tới nơi thì Linh Tịch đã ngồi yên vị trên một nhánh cây nở rộ thơm ngát hương hoa, hai chân nhỏ nhẹ đu đưa giữa không trung, xung quanh được bao bọc bởi lá hoa mềm mượt, ngẩng đầu lên, xuyên qua những đóa hoa Anh đào xinh đẹp là bầu trời xanh ngắt.

“Đang nghĩ gì vậy?” Lăng Nhã ngồi sát bên Linh Tịch, nhánh cây này rất rắn chắc, dù hai người ngồi thì cũng chẳng lay động chút nào.

Linh Tịch cúi xuống nhìn nàng, đưa tay ra hái đại một đóa hoa rồi đặt lên đùi Lăng Nhã: “Hắn rất thích ngươi.”

Lăng Nhã biết nàng ta đang nói tới Hoằng Huy, môi khẽ mấp máy: “Ta biết, ta cũng rất thích hắn, nhưng mà hắn đã đi rồi, dù có nhớ bao nhiêu thì cũng không quay về nữa, Linh Tịch, Hoằng Huy ở trên trời càng hi vọng nhìn thấy con cười tươi vui vẻ ngắm hoa Anh đào,chứ không phải là tràn ngập bi thương.”

Tĩnh lặng không một tiếng động, Lăng Nhã không biết Linh Tịch có nghe mình nói hay không, rất lâu sau mới có một giọng nói nhỏ rót vào tai: “Ta ở đây không thấy được Hoằng Huy, nhất định là hắn đang trách ta.”

“Trách con? Tại sao Hoằng Huy lại trách con chứ?” Lăng Nhã thắc mắc.

Một trận gió nhẹ lướt qua, thổi váy áo cùng những sợi tóc của hai người bay lên nhè nhẹ, cánh hoa Anh đào rơi rụng như múa giữa không trung đầy cuốn hút.

Linh Tịch lắc đầu, đôi mắt trở lại nét vô hồn rũ xuống, nói: “Ta muốn đi xuống.”

Linh Tịch đã không muốn nói thì Lăng Nhã cũng không hỏi nữa, cẩn thận giúp Linh Tịch bám vào thang leo xuống, cảm giác chân chạm đất khiến cho Linh Tịch không thích nghi được trong chốc lát, ngửa đầu lên, hoa Anh đào vẫn rực rỡ như cũ, nhưng không ai biết được, khi nãy ở trên cây, từng có một khoảnh khắc, một khoảnh khắc... nàng muốn từ trên đó buông mình rơi xuống...

Một lần hoa nở, một lần hoa tàn. Núi cao sông rộng trên thế gian này, đâu phải ai cũng có dũng khí vượt qua...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play